Hạ Đức kinh hoảng sợ hãi mà đưa Hạ Nguyệt đi học
Mãi cho đến buổi tối 10h30, Hạ Đức cả người đều trong trạng trái thấp thỏm, bất an.
10h50 rồi, phòng Hạ Nguyệt đã tắt đèn mà ông ta còn không dám ngủ.
Hạ Đức nằm ở trên giường, trằn trọc, một lúc lại bật đèn nhìn chằm chằm đồng hồ trên giường chuyển động
Muộn vậy rồi, giờ này Hạ Thuần cũng nên về đến nhà a!
Nhưng thế nào mà vẫn chưa trở về?
Liễu Tú Quyên bị Hạ Đức quấy nhiễu giấc ngủ, hung hăng trách móc ông ta, không kiên nhẫn nói: "Anh có chịu ngủ hay không vậy? Ban ngày em đã đi làm đã đủ mệt rồi, anh không ngủ thì đừng làm liên lụy tới em!"
Hạ Đức hồi tưởng thái độ của Hạ Thuần sáng nay, căn bản không ngủ được
Ông ta cầm lấy đồng hồ cho Liễu Tú Quyên xem: "10h55, ba năm này Thuần Thuần đều về không quá giờ này!"
Liễu Tú Quyên mê man mở mắt ra nhìn, thật sự không nhìn rõ liền cầm điện thoại lên xem thời gian
Đã 10h57, 3' nữa đến 11h
Liễu Tú Quyên ngáp một cái, giọng điệu chả sao cả nói: "So với ngày thường muộn có vài phút thôi mà, anh gấp cái gì.
Vừa đến 11h đảm bảo nó sẽ về.
Nó chỉ là một cô nhi, không về nơi này thì có thể đi chỗ nào? Em cũng không tin nó dám ngủ ở bên ngoài một mình.
Một đám du côn ngoài đó cũng không phải dễ trêu chọc"
Bà ta chưa nói dứt lời, vừa nghe như vậy Hạ Đức càng thấy cuống, cháu mình mà xảy ra chuyện gì, hắn làm sao có thể trở mặt nhìn nó xảy ra chuyện được.
Hạ Đức xốc chăn lên, chuẩn bị mặc quần áo ra ngoài
Liễu Tú Quyên một phen túm lấy Hạ Đức, hỏi ông ta: "Anh đi đâu?"
Hạ Đức bắt lấy tay Liễu Tú Quyên cầu xin: "Tú Quyên, anh xin em đấy, cho dù là vì thể diện, vì công việc của anh, em để anh đi ra ngoài xem Thuần Thuần tại sao còn chưa về"
Liễu Tú Quyên trừng mắt dựng ngược: "Nói không chừng là chính nó cố ý không về?"
Hạ Đức sốt ruột đến phát điên: 'Mặc kệ trước mắt cố ý hay không cố ý, đem nó trở về rồi lại nói "
Liễu Tú Quyên liếc mắt nhìn Hạ Đức, chất vấn nói:" Bây giờ anh ra ngoài cửa tìm nó, không chừng con nhỏ đó đang ở cửa chờ anh sẵn, đến lúc đó nó đòi điều hòa thì lấy đâu ra cho nó "
Hạ Đức không có gì để nói, trong nhà Liễu Tú Quyên nắm hết mọi quyền tài chính
Liễu Tú Quyên thấy chồng mình không nói lời nào, lập tức nổi trận lôi đình, ném tay hắn ra gân cổ kêu lên:" Hôm nay muốn điều hòa, ngày mai muốn giá sách, bữa nữa thì đòi phòng của Nguyệt Nguyệt, phòng của tôi, cuối cùng đem tôi và anh, đem một nhà ba người chúng ta toàn bộ đuổi đi! Hạ Đức, 3 năm nay tôi chiếu cố, nuôi dưỡng nó, vì cái gì mà phải rơi vào kết cục này? Rốt cuộc ai mới là người nhà của anh? Lương tâm của anh cho chó ăn sao? "
Hạ Đức gắt gao nắm tóc, cổ nghẹn đến mức đỏ bừng mặt
Cuối cùng hạ Đức vẫn thỏa hiệp, ông ta thở dài một hơi nói:" Hơn 11h nếu Thuần Thuần còn không trở về, tôi liền đi đón nó.
Sáng nay trông mặt con bé đã không được thích hợp rồi, vạn nhất thật sự có cái gì, năm nay ăn tết, bạn bè họ hàng chúng ta đến thì cũng không có chỗ chôn mặt ".
Liễu Tú Quyên tức giận nói:" 11h10 lại nói "
Hạ Đức đặt mông ngồi trên giường, nhìn đồng hồ báo thức, hừ một tiếng nói:" Cứ vậy đi".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...