Lưu Ngọc Luy vừa mới ăn no nê được quản gia hộ giá hộ tống tới phòng họp của gia tộc.
Nghe ai đó gọi "Lưu Ngọc Ly" cậu hơi ngẩng lên, đột nhiên, tầm mắt đối diện với gương mặt của Giang Noah.
Cậu ém lại cảm giác kích động, tự giội cho mình một gáo nước lạnh. Chắc chỉ là người giống người mà thôi, Idol của cậu sao có thể là xã hội đen được.
Ừ, chắc chắn luôn.
Noah của cậu trên tivi đẹp hơn hàng Fake này triệu triệu lần.
Giang Noah: "??"
Ông Triệu mở cửa xong, đứng qua một bên, mời cậu vào trong: "Gia chủ, các cậu chủ, cậu Luy tới rồi ạ."
Lưu Vạn Xuân gật đầu, nghiêm khắc nhìn cháu trai: "Vào ngồi đi."
Lưu Ngọc Luy không dám ngẩng đầu lên, bước qua góc bàn đối diện với ông nội mình, ngồi xuống. Cậu sợ mình sẽ thấy những thứ không nên thấy, ví dụ như súng, mã tấu chẳng hạn...
Cậu vừa đặt mông ngồi xuống, bốn người, đưa mắt nhìn lại đây, kẻ thì nhíu mày người thì thích hóng trò hay.
Gia chủ ngồi ở chính giữa, con cháu ngồi hai bên. Nếu ngồi đúng vị thì Lưu Ngọc Luy phải ngồi vào bên trái hoặc bên phải. Có rất nhiều quy tắc trong gia tộc họ Lưu, Lưu Ngọc Luy từ khi còn nhỏ cũng đã được dạy qua.
Nhưng cậu làm gì biết được, có chỗ trống thì ngồi thôi.
Ông nội Lưu không nói gì, cũng không kêu cậu đổi vị trí, vào thẳng chuyện chính: "Ngọc Luy, ngẩng đầu lên."
Từ lúc Lưu Ngọc Luy bước vào, có gì đó khang khác ngày thường làm ba người đàn ông phải trầm tư. Lưu Ngọc Luy bình thường đi đứng không hề nhẹ nhàng, luôn là đi trước quản gia, cũng tự mình mở cửa thật mạnh thu hút sự chú ý của những người trong phòng, làm trò đùa dai với bọn họ.
Quan trọng là, Lưu Ngọc Luy không bao giờ cúi đầu trước ai, cậu ta hận gì cổ của mình có thể so với hươu cao cổ cơ.
Kì lạ.
Chẳng lẽ là còn dư âm của vụ thất tình?
Jo Seo Yun đầu óc đơn giản, lựa chọn bỏ qua vấn đề này, hôm khác cậu ta lại tái đấu với Lưu Ngọc Lu sau.
Giang Noah không thường ở nhà họ Lưu nhưng những dịp quan trọng hắn đều có mặt. Có thể hắn không hiểu nhiều về Lưu Ngọc Luy nhưng hành vi cử chỉ thường ngày của cậu em trai này thì vẫn phải biết. Lưu Ngọc Luy hễ mà không gây chuyện thì không phải Lưu Ngọc Luy, thần thái tự tin, chưa hề dao động, cũng không biết sợ là gì.
Vậy mà hiện tại hắn thấy cậu em này đang run bần bật?
Lương Hàn Văn khá lạnh nhạt, chỉ nhìn mặt cậu một cái rồi thôi, có khó hiểu cũng không hiện rõ ra mặt, mà sẽ âm thầm điều tra Lưu Ngọc Luy. Anh ta sợ, cậu lại dùng chiêu thức gì đó muốn tán đổ mình. Mặc cho ai bị một thằng con trai mình không thích đeo bám thì cũng sẽ có phản ứng như hắn, có khi còn gay gắt hơn.
Lưu Ngọc Luy ngẩng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt sắc như dao của ông nội, giật mình ngồi thẳng lưng, lắp ba lắp bắp: "...D-D-Dá." Sợ tới biến âm, nặng cũng thành sắc.
Giang Noah đưa tay che miệng.
Ông nội Lưu đưa mắt nhìn ba người thanh niên, nói: "Chọn đi. Một trong ba đứa này, sẽ làm chồng con, làm rể của ông."
"...?"
Cái gì? Chọn? Chồng gì cơ? Ai? Cậu á? Với ai?
Với cả, sao lại chọn rể? Bộ cậu trông thụ lắm à?
Cậu trông giống con gà chọi mới đúng!
Lưu Ngọc Luy nghe mà lùng bùng lỗ tai, suy nghĩ cũng tung cánh bay về phương Nam. Muốn ngoái tai vài cái, mà nhìn lại, tay cậu run tới nổi chuột rút rồi, không di chuyển được. Lúc này cậu mới nhận ra, không những tay, mà chân cậu cũng run còn hơn lúc nhảy tango.
Ai đó tát cậu một cái cho tỉnh đi-
Rầm!
Cậu chưa phản ứng thì có người đã bật dậy đập bàn trước mình. Jo Seo Yun kháng cự cùng chán ghét: "Con không đồng ý! Con không thích! Phản đối!"
Cậu ta chỉ tay vào mặt cậu: "Ông nhìn cậu ta! Có chỗ nào hơn người? Mặt thì xấu xí như cái rổ hư, tóc tai thì bù xù đỏ chét. Có đẹp hơn ai đâu! Ngực thì lép mông cũng xẹp, ốm nhom ốm nhách, con không muốn lấy người xấu thế này về làm vợ đâu! Con không muốn!"
Lưu Ngọc Luy trừng mắt há hốc, gió lạnh tràn vào mồm mới khép lại cơ mặt, vô lực vô phản bác: "..." Ừ thì, hình dung cũng không sai, công nhận xấu thật.
Giang Noah kéo Jo Seo Yun ngồi xuống ghế, trấn an vài câu: "Bình tĩnh, bình tĩnh, cũng không bắt cậu cưới liền."
Hầu nữ lúc này tiến về chỗ của Lưu Ngọc Luy, cúi đầu rót trà: "Mời cậu chủ dùng."
Lương Hàn Văn cũng đưa ra lời phản đối: "Con còn kế thừa gia sản của nhà mình, bắt buộc phải có con nối dõi. Hôn sự này con không thể đồng ý với ông, xin lỗi ạ."
Giang Noah cũng tiếc nuối tỏ vẻ, công việc hiện tại lúc nào cũng bận bịu, không thể ở mãi một chỗ lâu được.
Nói tóm lại, ba người đàn ông này, không chấp nhận làm chồng Lưu Ngọc Luy.
Lưu Ngọc Luy không xứng với ai cả!
Lúc này, ông nội Lưu mới không nhanh không chậm nói: "Nếu ai được Ngọc Luy chọn làm chồng, tất nhiên, nửa cái Bạch Hồ này, cũng thuộc sở hữu của người đó.". Truyện Trinh Thám
Băng Bạch Hồ này thành lập đã lâu, từ thời ông nội của ông nội Lưu, xuất thân là Mafia gốc Ý, thế lực ngầm với phạm vi rộng khắp các nước, sản nghiệp cũng nhiều.
Chỉ cần kết hôn là gia nghiệp trăm năm sẽ về túi một nửa, ai không động lòng?
Ba người đàn ông hơi chấn động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...