Lưu Ngọc Luy trợn tròn mắt, tay chống cằm, nhìn Lương Hàn Văn ăn như bị bỏ đói mấy ngày. Anh ta dù ăn vội nhưng vẫn nhai kĩ nuốt chậm, làm đĩa cơm trộn của cậu thành bữa ăn Michelen 3 sao.
Người ta nhiệt tình ăn đồ ăn mình bỏ công sức ra nấu, làm cậu có chút cảm giác đạt được thành tựu, nhưng anh đã ăn đến dĩa thứ ba rồi, sắp ăn sạch luôn bữa trưa của cậu.
Thế mà Lương Hàn Văn vẫn còn nói: "Còn không?"
"..." Còn cái nồi không ấy, lại mà liếm đi.
Lưu Ngọc Luy mỉm cười che đi sự ghét bỏ: "Còn, vào mà nấu." Cậu mới ăn được một chén nhỏ cơm, còn chưa no bụng đâu, anh ta là cái thá gì mà muốn cậu làm cơm cho ăn? Nếu là anh Noah đẹp trai thì cậu còn tình nguyện làm vợ hiền.
"..." Anh ta vừa bị khinh bỉ thì phải.
Lương Hàn Văn biết nấu ăn, nhưng cũng không ngon, chỉ tính có thể ăn được. Buổi sáng đi làm đến khi tan làm, mỗi tối anh mới có thời gian ăn cơm nhà, cho nên tủ lạnh luôn dự trữ sẵn thực phẩm.
Cậu đã nói như vậy, anh có mặt dày cũng không muốn phiền cậu nấu thêm cho mình. Nhưng mà từ khi nào Lưu Ngọc Luy biết nấu ăn, mà còn nấu ngon như vậy?
Bỏ đĩa bẩn vào trong bồn nước, Lương Hàn Văn xoay người đi vào phòng ngủ, thấy không có dấu vết cạy khóa hay va đập gì, hơi ngập ngừng. Cậu ta thật sự ngồi yên một chỗ như lời anh nói?
Anh ta mở cửa phòng ra, bước vào xem xét, thấy không có dấu vết bị trộm hay lục lọi các ngăn kéo, hộc tủ, mới tin tưởng Lưu Ngọc Luy không táy máy tay chân.
Kiểm kê các phòng khác xong, anh mới chậm chạp nhận ra Lưu Ngọc Luy hình như đã có chút thay đổi, điệu đà hơn.
Phòng tắm nhà anh hoàn toàn trở thành tiệm thẩm mỹ, mỹ phẩm để chật kín, chèn ép mấy chai dầu gội của anh, để chúng nó phải nép vào trong góc tường.
Nhìn cậu ngồi dũa móng tay trên sô pha phòng khách, Lương Hàn Văn có miệng nhưng không thốt ra được câu nào.
Nên trách mắng cậu hay nên khen ngợi đây?
Lưu Ngọc Luy thấy anh nhìn mình, vô tội nói: "Tôi không có đụng vào thứ gì của anh hết, đừng có đổ thừa linh tinh."
"..." Bởi vì cậu không đụng vào cái gì cho nên anh ta mới cảm thấy lạ lùng đó!
...
Sau đó, Lương Hàn Văn gọi thư kí Kim mang tài liệu về nhà, vừa làm việc vừa giám sát Lưu Ngọc Luy.
Nghĩ như thế nào đi nữa, anh vẫn không tin một người có thể thay đổi chóng mặt trong một thời gian ngắn. Kể cũng lạ, anh ta không tin tưởng vào tình yêu của cậu dành cho mình, nhưng đến lúc cậu dứt tình thì lại cảm thấy không nên như vậy, điều này vượt ngoài tầm kiểm soát của anh.
Lưu Ngọc Luy, rốt cuộc đang định bày trò gì đây?
______
Buổi tối.
Giang Noah chịu trách nhiệm đưa đón bé yêu nhà mình về nhà, làm vệ sĩ kiêm tài xế lái xe, giành hết việc của Chou Kwan và đồng bọn.
"Bé yêu ơi, anh tới đón em nè."
Hắn được thư ký mở cửa cho vào, phong cách vẫn y hệt như lần đầu Lưu Ngọc Luy gặp, mặc áo sơ mi màu đỏ thẫm chỉ cài có ba hàng cúc áo, khoác thêm áo vest màu trắng, tóc mái vuốt một bên thả một bên, tươi cười đầy mặt.
Hơn 8 tiếng rồi hắn chưa được nhìn thấy bé yêu, có chút nhớ thương.
Lưu Ngọc Luy đang hớn hở cong miệng cười, nhìn thấy tạo hình cay mắt của hắn thái độ thay đổi một thành một góc bẹt, trề môi: "Chú Choi đón thì em về, anh thì miễn." Về nhà phải dùng ảnh tạp chí của Idol Noah rửa mắt mới được.
Giang Noah nghe thế cũng không ngại, mặt dày như tường thành ngồi xuống sô pha, hôn gió với cậu: "Chú Choi đưa ông nội ra sân bay rồi, không đến đón em được đâu. Chỉ có anh là quan tâm em thôi, bé yêu à."
Lưu Ngọc Luy đã quá quen với cách nói chuyện xăng pha nhớt của hắn, điềm đạm uống một hớp sinh tố bơ, trả lời: "Em đi taxi, không mệt anh quan tâm." Buổi tối cậu không ăn tối mà chỉ uống, để giảm béo.
"..."
Lương Hàn Văn chờ mãi chờ hoài mà không thấy cậu lăn vào bếp nấu bữa tối, đành phải buồn bực nấu mì gói ăn tạm.
Anh nhìn hai người đối đáp qua lại vô cùng thân thiết, người ngoài chen không lọt, không tự giác nhíu chặt đầu mày. Giang Noah và Lưu Ngọc Luy không phải vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng với nhau hay sao? Thân mật như vậy từ khi nào?
"Về thì về mau đi, đừng có làm ồn."
Chủ nhà đã ra tiếng đuổi người, Lưu Ngọc Luy nhắm lại miệng, mặc áo khoác, mang ba lô chuẩn bị ra về. Những khi cậu và Giang Noah lời qua tiếng lại là y như cậu bị đa nhân cách vậy, cứ như con gà chọi trẻ trâu hổ báo cáo chồn, gắt gỏng với hắn.
Cậu chìa tay, xòe lòng bàn tay ra trước mặt Lương Hàn Văn, cười niềm nở.
Lương Hàn Văn nhíu mày: "??" Cậu có ý gì?
Lưu Ngọc Luy đột nhiên cười đẹp mắt như vậy, làm hai người Giang, Lương choáng ngợp. Đúng là chỉ cần thay đổi một tí về ngoại hình, chim ri cũng có thể trở thành chim công.
Nhưng vẫn là câu nói cũ, nếu hỏi Lương Hàn Văn có thấy hối hận vì đã từ chối cậu hay không thì câu trả lời của anh ta vẫn là không. Anh biết cậu đã đáng yêu từ nhỏ, ngoại hình có như thây ma hay xinh như thiên tiên cũng không rung động.
Lưu Ngọc Luy cười một hồi không thấy anh lấy tiền ra trả, nhịn không được nhắc nhở: "Ông chủ, tiền công đi ạ."
"..." Hiện tại thì anh dao động rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...