Edit: Ngân
Beta: Cánh Cụt
Sau khi Diệp Hàn Thanh rời đi, Ôn Nhuận liền từ trong chăn chui ra.
Cuối tháng tư, trời đã bắt đầu nóng lên, chỉ mới ở trong chăn bông một lúc mà cậu đã nóng đến chịu không nổi rồi.
Ôn Nhuận nặng nề thở ra một hơi, lại thấy khó chịu xoa mặt mình mấy cái nhưng hơi nóng trên mặt vẫn còn chưa giảm xuống, cũng không biết là do bực bội trong người hay là do lúc nãy trùm kín chăn mà ra.
Ôn Nhuận gấp chăn để lên đầu giường, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra cách đây vài phút trước, cậu lại cảm thấy tinh thần uể oải nên ngã người xuống giường, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cách xử sự vừa nãy của cậu quả thật quá là mất mặt.
Vừa hốt hoảng vừa rối bời thì không nói, đằng này đến ngay cả lời muốn nói cũng nói không được, vẫn luôn thấy bủn rủn tay chân khi gần gũi với ai đó …
Ôn Nhuận tự trách chính mình, sao có thể để vuột mất thời khắc quan trọng như vậy, với cả tại sao Diệp Hàn Thanh bỗng nhiên thay đổi trở thành một người khác, động một tí là muốn thân mật với cậu, làm cho não của Ôn Nhuận rối như tơ vò, không nói được lời nào…
Ôn Nhuận tức giận nắm chặt gối, bỗng lại nhớ đến việc Diệp Hàn Thanh dùng chất giọng trầm ấm nói muốn cậu gọi hắn là “bạn trai”, thế là tâm trạng khó chịu ban nãy ngay lập tức trở nên ngọt ngào.
Trước đây cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cũng có lẽ do lý trí của cậu vẫn luôn hiểu được rằng địa vị của Diệp Hàn Thanh quá cao, cho dù cậu có nỗ lực đến mấy, thì cũng khó mà bắt kịp hắn.
Cũng chẳng bao giờ dám có ý nghĩ mơ mộng hão huyền rằng giữa hai người họ sẽ xảy ra bất kì mối quan hệ đặc biệt nào.
Cậu đè nén xuống nỗi đau xót đang dâng lên trong lòng, tự nhủ với bản thân rằng hắn là ân nhân và mình luôn tôn sùng hắn như một vị thần ở trên đài cao mà bản thân mình không thể với tới được.
Có điều sau khi đem tình cảm của mình đối diện với sự kiên trì của Diệp Hàn Thanh thì Ôn Nhuận không thể không thừa nhận thực ra cậu cũng cảm thấy rất vui mừng, thêm vào đó còn có chút yêu thích…
Rất giống với cảm giác bỗng nhiên trúng số độc đắc, lúc đầu thì không dám tin, đầu óc quay cuồng, có chút mơ hồ… nhưng đợi đến lúc cuối cùng khi tiêu hóa hết tin tức tốt này rồi, thì lại chậm rãi cảm nhận được từng đợt ngọt ngào và xúc động dâng lên từ tận đáy lòng, liên tục kéo đến không ngừng, làm cho người ta trở tay không kịp.
Ôn Nhuận ôm chăn bông lăn qua lăn lại, trong đầu luôn vang lên chất giọng trầm ấm của Diệp Hàn Thanh, còn có nụ hôn vừa dịu dàng vừa mang tính độc chiếm của hắn… Sau khi nằm trên giường cả nửa ngày trời, cuối cùng Ôn Nhuận không ngủ được, bất ngờ bật dậy.Cẳng chân bỗng va trúng một vật gì đó cứng rắn.
Ôn Nhuận cúi đầu xuống nhìn thử, thì ra là một chiếc hộp tinh xảo.
Rất giống với cái mà Diệp Hàn Thanh mang tới, chỉ là do tối nay tâm trạng của hai người quá kích động, nên cuối cùng lại quên mất sự hiện diện của nó.
Ôn Nhuận cầm lấy chiếc hộp, tò mò mở ra, nhìn thấy bên trong vậy mà lại là hai bản hợp đồng quản lý.
Ánh mắt khẽ rung lên, Ôn Nhuận lật từng trang từng trang một, lật đến trang cuối cùng, trên đó đóng con dấu chính thức màu đỏ tươi của Tinh Vực — Đây là một bản hợp đồng quản lý mới.
Sau khi Ôn Nhuận vào Tinh Vực đã ký một bản hợp đồng, đó là do người quản lý trước đây – Tống Lại mang đến.
Đãi ngộ không tệ, nhưng cũng không được tính là tốt lắm, về sau Trịnh Tuyên lên thay anh ta, lại đổi sang một bản hợp đồng khác, đãi ngộ được xem là vô cùng tốt, Ôn Nhuận thấy rất hài lòng.
Có điều hiện tại, Diệp Hàn Thành lại đưa đến bản hợp đồng thứ ba.
Trong đó có nói Tinh Vực sẽ thành lập phòng làm việc cho cậu, căn phòng này sẽ thuộc quyền sở hữu của cậu và chỉ phục vụ cho duy nhất một mình cậu.
Các điều khoản được chia đều hoàn toàn hướng về cậu, cậu biết rõ khả năng mà việc này xảy ra là vô cùng thấp trong giới giải trí , ngoài ra vẫn còn vô số các điều khoản khác, mà tất cả đều là thiên vị cậu…
Nếu như cậu kí vào bản hợp đồng này, chắc chắn Tinh Vực sẽ lỗ chết mất, Ôn Nhuận vừa gõ gõ tay vào hợp đồng vừa nghĩ.
Nhưng nếu suy nghĩ kĩ hơn một chút, khóe miệng của cậu lại nở một nụ cười, đây chính là do người mà cậu thích lót sẵn đường cho cậu.
Mặc dù cậu không hề có ý định sẽ ký vào bản hợp đồng có những ưu đãi quá mức như vậy, nhưng trong lòng vẫn cứ vì tấm lòng của hắn mà cảm thấy vui vẻ.
Đây chẳng lẽ là cái mà người ta thường hay gọi là mơ mơ hồ hồ đó sao?
Nhớ đến gương mặt của Diệp Hàn Thanh, nghĩ đến hắn lại vì cậu làm chuyện này, Ôn Nhuận liền mỉm cười, mang hợp đồng bỏ lại vào chỗ cũ, định ngày mai sẽ đi tìm Diệp Hàn Thanh bàn bạc chuyện hợp đồng.
Lần này, cậu ngủ rất say, ngay cả trong giấc mơ cũng mang theo nụ cười.
Ngày hôm sau, Ôn Nhuận thức dậy từ rất sớm.
Vệ sinh cá nhân xong thì đi ra ngoài, Diệp Hàn Thanh vẫn còn chưa thức, Ôn Nhuận nhìn đến cánh cửa phòng đang đóng kín của hắn, sau đó liền gọi cho lễ tân trước, bảo nhân viên phục vụ mang bữa sáng lên.
Đợi đến lúc đồ ăn được mang lên, Diệp Hàn Thanh thế mà vẫn còn chưa ra khỏi phòng.
Có lẽ là vì ngủ ít, nên Diệp Hàn Thanh luôn có thói quen dậy sớm.
Nhưng hôm nay Ôn Nhuận đã dậy được một lúc lâu rồi, còn hắn lại không có một chút động tĩnh gì.
Ôn Nhuận nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đi đến gõ cửa.
Bên trong phòng truyền ra một giọng nói trầm ấm, “Vào đi.”
Ôn Nhuận đẩy cửa, thò đầu vào trong nhìn thử, thì thấy được Diệp Hàn Thanh đang thay đồ.
Hắn chỉ mới mặc áo, còn chưa kịp cài cúc, để lộ ra bộ ngực cường tráng.
Ôn Nhuận chớp chớp mắt, ánh mắt trong vô thức nhìn qua nơi lồng ngực đang mở rộng, lỗ tai cậu liền nóng lên, ngại ngùng nhắm mắt lại, “Diệp tổng, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Vậy mà vẫn còn gọi hắn là Diệp tổng, xem ra hình phạt tối hôm qua vẫn còn chưa đủ để khiến cậu ghi nhớ… Diệp Hàn Thanh thở dài một hơi, hướng về phía cậu vẫy tay, nói: “Lại đây giúp anh .”
Hả? Ôn Nhuận khó hiểu đi qua, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người hắn, không biết hắn cần cậu giúp chuyện gì nữa.
Diệp Hàn Thanh dang tay ra, cơ thể dựa về phía sau, lười biếng nói: “Cúc áo cài không được, em tới giúp anh đi.”
“…”
Ôn Nhuận cảm thấy hơi choáng váng, thêm một lần nữa làm cho cậu hiểu rõ hơn về người trước mặt, hắn ta rõ ràng là đang, là đang cố ý đây mà!
Cậu đỏ mặt, không cam tâm nói: “Rõ ràng là anh có thể tự mình cài mà…” Nếu để cho cậu cài giúp hắn, chắc chắn là có ý đồ gì không tốt.
Thấy cậu không chịu, Diệp Hàn Thanh thất vọng rũ mắt xuống, dùng chất giọng mềm yếu than thở, “Có phải em ghét anh không?” Hắn duỗi tay ra tự xoa xoa chân của mình, bày ra bộ dáng tội nghiệp.
Ôn Nhuận mâu thuẫn chau mày, muốn nói rằng tại sao không giúp hắn cài cúc áo thì lại thành ra ghét hắn rồi? Hơn nữa cài cúc là dùng tay, dùng tay đó, có liên quan gì đến chân đâu?
Đủ loại câu nói phản bác đang hỗn loạn xoay vòng trong đầu cậu, nhưng khi nhìn thấy nét mặt sa sút của hắn, thì tất cả trong nháy mắt đều tan thành mây khói.
Thôi bỏ đi… Trong lòng Ôn Nhuận thở dài một hơi, rốt cuộc vì không nỡ để hắn bày ra vẻ mặt đó, cậu đành thỏa hiệp, sau đó ngồi xổm xuống giúp hắn cài lại từng chiếc cúc áo sơ mi đang mở .
Đây là lần đầu tiên cậu giúp người khác làm chuyện này, cho dù có cẩn thận đến mức nào, khi đầu ngón tay vẫn chạm trúng vào da thịt của đối phương, Ôn Nhuận cảm thấy giống như da hắn mang theo điện, chỉ cần một chút đụng chạm nhỏ, cũng có thể cảm nhận được một loạt các luồng điện li ti chạy khắp người.
Diệp Hàn Thanh cụp mắt xuống nhìn cậu, khóe miệng từ từ cong lên thành hình vòng cung.
Sau khi giúp hắn cài xong cúc áo, còn cẩn thận bỏ áo sơ mi vào trong quần, thắt đai lưng, Ôn Nhuận mới ngẩng mặt lên, gương mặt ửng đỏ, khẽ nói: “Xong rồi.”
“Cảm ơn em.” Diệp Hàn Thanh nhân lúc cậu còn chưa kịp đứng dậy, choàng tay qua ôm vai kéo cậu vào người, hôn lên môi cậu một cái, trong giọng nói còn mang theo ý cười khi làm chuyện xấu: “Đây là quà cảm ơn.”
Lại nữa rồi !!!
Ôn Nhuận vì bất ngờ mà lùi về sau hai bước, đáng yêu giống như một chú cún nhỏ đang xù lông, dùng đôi mắt giận dữ mà trừng hắn.
Kẻ làm ra chuyện xấu này thì lại bày ra bộ dáng vô tội, không những thế hắn còn hỏi: “Em làm sao thế?”
Ôn Nhuận tức đến phồng hai má, trong lòng thầm nghĩ con người này quả thực là rất xấu xa.
“Đi ăn sáng thôi.” Diệp Hàn Thanh di chuyển xe lăn đi về phía trước, coi như không thấy vẻ mặt khó chịu của cậu, nắm lấy tay cậu đi ra ngoài.
Đợi đến lúc ngồi vào bàn, khi Ôn Nhuận đã quyết định là sẽ quên hết việc xảy ra hồi nãy, thì lại nghe thấy hắn thong thả, ung dung mà nói: “Giữa người yêu với nhau hôn môi là chuyện hết sức bình thường, em nên tập làm quen đi.”
Hắn nói ra những lời đó với vẻ mặt bình thản, xem việc hôn nhau nhẹ nhàng như chuyện ăn cơm uống nước thường ngày gì đó.
Ôn Nhuận thì làm gì có được da mặt dày như hắn nên trên mặt như nổ “bùm” một cái, đỏ bừng, không muốn để ý đến hắn, cúi đầu lấy đũa chọc đến cái bánh bao trứng, chọc đến nổi trên bề mặt đầy lỗ.
Diệp Hàn Thanh nhìn thấy cậu như thế thì thở dài, trong lòng thầm nghĩ da mặt cậu thật sự là quá mỏng đi.
Nếu còn tiếp tục như thế này, thì hắn còn phải nhẫn nhịn bao lâu nữa đây chứ?
Sau khi ăn sáng xong, cả hai cùng nhau đi dạo.
Bên ngoài mặt trời vừa mới ló dạng, trong rừng cây gió nhẹ nhàng thổi qua hòa cùng với ánh nắng ấm áp khiến cho người ta hết sức dễ chịu.
Ôn Nhuận vốn dĩ muốn ở phía sau đẩy xe lăn, nhưng lại bị Diệp Hàn Thanh đi trước một bước nắm lấy tay cậu.
Thoải mái vân vê những ngón tay mềm mại, cảm nhận được tay cậu như đang muốn giãy ra, Diệp Hàn Thanh liền mỉm cười nói với cậu, “Anh thấy những cặp tình nhân khác, tất cả đều tay trong tay cùng nhau đi dạo, nên vẫn luôn muốn thử xem như thế nào.”
Trong lòng bàn tay vừa nãy còn nhúc nhích liền trở nên yên tĩnh, Ôn Nhuận khó chịu quay mặt đi, vết hồng trên tai như đã ngầm đồng ý cho hành động của hắn, cậu còn cố ý đi chậm lại cho phù hợp với tốc độ của xe lăn, nắm tay nhau cùng hắn đi dạo.
Diệp Hàn Thành nghiêng mặt sang nhìn cậu, bên trong đôi mắt sâu xa ấy chất chứa sự dịu dàng khó tả .
Lúc đi dạo, hai người có đi ngang qua căn nhà gỗ mà Thẩm Mục Tuân đang sống, còn chưa đến gần đã nhìn thấy Quách Tùng Phi đang ngồi trước cửa nhà gỗ, thở dài trông rất chán nản.
Dưới mắt cậu ta là hai quầng thâm đen rõ rệt, vừa nhìn đã biết là do đêm qua thiếu ngủ.
Cậu ta trông thấy Diệp Hàn Thanh cùng với Ôn Nhuận đi đến, định dùng giọng thở không ra hơi chào hỏi một tiếng, thì lại bắt gặp cảnh hai người họ thân thân thiết thiết nắm tay nhau, ngay lập tức cảm thấy mình bị chấn động rất lớn, nét mặt càng thêm tủi hờn .
Nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, rồi lại nhớ đến những gì đã xảy ra đêm qua, Quách Tùng Phi thật sự rất muốn rơi nước mắt.
Thói đời thật quá bất công mà!
Vừa đúng lúc đó Thẩm Mục Tuân đi ra, hắn vẫn mang theo bộ dáng ôn hòa và chính trực, như bình thường chào hỏi Quách Tùng Phi.
Khi hắn nhìn thấy Diệp Hàn Thanh cùng với Ôn Nhuận đang tay trong tay thì ánh mắt liền lóe lên, tò mò nhìn Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận ngại ngùng, muốn rút tay về, nhưng lại bị Diệp Hàn Thanh dùng sức giữ lại.
Ôn Nhuận cảm thấy mình không thể thoát khỏi, chỉ đành từ bỏ, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì cất tiếng chào hỏi Thẩm Mục Tuân.
Diệp Hàn Thanh thấy cậu như vậy, thì tâm trạng cực kì vui vẻ, mỉm cười nhìn về phía hai người kia .
Quách Tùng Phi mở to mắt, cảm thấy có chút chua xót không thể tiếp nhận được.
Lại nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua thì không nhịn được trừng Thẩm Mục Tuân một cái, con người này nhìn bề ngoài thì chính trực, thật không ngờ đến đêm lại trở thành một tên cầm thú.
Ánh mắt quét trên mặt Thẩm Mục Tuân một vòng, nghĩ đến tối qua được ngắm nhìn “mỹ sắc”, lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Nhưng khi nhìn thấy nét mặt hờ hững của hắn tựa như tối qua chẳng xảy ra chuyện gì thì cậu lại cảm thấy ấm ức.
Dựa vào đâu mà cậu ta cả đêm không ngủ, còn hắn thì ngược lại tinh thần sảng khoái, không chịu một chút ảnh hưởng nào chứ ?!
Nghĩ đến đây thì tinh thần đang đi xuống của cậu lại trở nên phấn chấn hơn, tự nhủ chuyện tối qua chỉ là nhất thời nhầm lẫn thôi, nếu như cậu có chuẩn bị trước, thì còn chưa biết được ai sẽ đè ai đâu! Cậu là kiểu người rất thích những việc mang tính thách thức như này.
Ý chí chiến đấu lại lần nữa dâng cao trở lại, Quách Tùng Phi trao cho Thẩm Mục Tuân một ánh mắt khiêu khích, rồi mới cười tít mắt lại gần Ôn Nhuận, hết nhìn lên lại nhìn xuống người cậu, “Mới sáng sớm đã đi dạo rồi à?’’
Ôn Nhuận bị ánh mắt khó hiểu của cậu ta nhìn tới, gật đầu, “Bầu không khí ở nơi này rất tốt.”
Thấy cậu vẫn đi đứng vững vàng, Quách Tùng Phi có chút nghi hoặc, nghĩ đến đã tay trong tay như vậy rồi chẳng lẽ tối qua hai người họ không xảy ra chuyện gì sao? Quách Tùng Phi nhìn Diệp Hàn Thanh một cách khó hiểu, sau đó liền mừng thầm trong lòng, xem ra chính mình cũng không tính là đã thua.
Cậu ta nhất định có thể đem người lên giường trước cả Diệp Hàn Thanh.
Khi ba người đang nói chuyện thì Thẩm Mục Tuân ở phía sau quan sát Ôn Nhuận, hắn có thể loáng thoáng nhìn ra được ý định của Diệp Hàn Thanh, có điều lại không hề muốn vạch trần nó ra, Ôn Nhuận còn chưa thông suốt, hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc, tất nhiên sẽ không cố ý phá vỡ nó.
Chỉ là có điều là hắn không ngờ tới mới qua sinh nhật mà hai người bọn họ lại trở nên thân mật như vậy.
Thẩm Mục Tuân nhìn vẻ mặt của Ôn Nhuận, thấy cậu đang có chút xấu hổ, nhưng không hề có sự miễn cưỡng hay phản kháng nào, dần dần thả lỏng.
Nếu bản thân Ôn Nhuận cũng đã bằng lòng, thì hắn không cần nhiều chuyện làm gì.
Dù sao cũng đã gặp nhau rồi, bốn người quyết định cùng nhau chạy bộ, sau đó đi dạo một chút thì đến nhà hàng ăn trưa.
Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh đi trước, mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau, trong khoảnh khắc này không muốn buông ra.
Quách Tùng Phi cùng Thẩm Mục Tuyên theo sau, bầu không khí đầy mùi thuốc súng.
Dĩ nhiên, đây là từ người Quách Tùng Phi tỏa ra.
Cậu ta hung ác nhìn chằm chằm Thẩm Mục Tuân, ra sức nói, “Cậu đợi đó! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả thù mối hận mà cậu đã gây ra đêm qua!”
Thẩm Mục Tuân nhẹ nhàng đảo tầm mắt đến mông của cậu, không để ý nói, “Nếu nhị thiếu gia đã không sợ đau mông, thì tôi đây cũng sẽ không để bụng đâu.”
Quách Tùng Phi: …….!
Con người này ngay giữa ban ngày ban mặt mà không biết xấu hổ sao?!
Quách Tùng Phi nghiến răng nghiến lợi rồi cười nhạt, “Suy cho cùng thì mông của ai đau còn chưa biết đâu?”
Thẩm Mục Tuân lườm cậu ta một cái, ánh mắt gợn sóng.
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng Quách Tùng Phi lại cảm thấy hắn như đang xem thường mình!
Cậu tức giận đến nỗi não ong ong lên, tự thề với lòng nếu không đè được hắn thì lão tử đây sẽ đổi thành họ Thẩm!!
Những người khác cũng đến ăn trưa.
Lục Trạm tối qua uống hơi nhiều, đầu tóc thì như ổ gà sau khi ăn xong liền gấp gáp chạy đi, nói buổi chiều còn có việc .
Tạ Ngọc Phàn với Sở Dư cũng có việc, ăn cơm xong cũng đi rời đi trước.
Thẩm Mục Tuân cũng nối gót theo sau.
Cuối cùng chỉ còn lại Diệp Hàn Thanh, Ôn Nhuận cùng với Trịnh Tuyên, còn có thêm một kẻ ăn không ngồi rồi là Quách Tùng Phi.
Quách Tùng Phi đang nghĩ cách làm sao để đè cái tên Thẩm Mục Tuân kia, ngồi được một lúc thì đi tìm hồ bằng cẩu hữu để bàn kế hoạch.
Ôn Nhuận thì ngược lại, cậu vừa mới quay xong chương trình tạp kỹ, có thể nghỉ ngơi hai ngày nên tạm thời không vội rời khỏi.
Nếu cậu không rời đi, thì Diệp Hàn Thanh hiển nhiên cũng ở lại cùng với cậu.
Trịnh Tuyên ở bên cạnh nhìn mà đau hết cả răng, bất mãn nói: “Hai người cũng nên chú ý độ ảnh hưởng của mình một chút đi, mặc dù là chỗ này không có người ngoài nhưng đợi đến lúc quay về xin vui lòng giữ khoảng cách hơn một mét khi ở bên ngoài.”
Hắn nhấp vào màn hình của Diệp Hàn Thanh, cảnh cáo: “Đặc biệt là cậu, đừng có cái kiểu sợ người khác không biết là cậu cùng với Ôn Nhuận đang yêu nhau.”
Yêu nhau thì giỏi lắm à?! Có cần thiết phải cho cả thế giới biết thế không?!
Làm như chưa từng có ai yêu đương hết vậy!
Diệp Hàn Thanh giận tím mặt, bất mãn đáp trả, “Không phiền cậu nhắc nhở.”
Trịnh Tuyên thả lỏng, “Tôi chỉ sợ cậu đắc ý vênh váo, mà hiện tại thì Ôn Nhuận vẫn chưa thể chịu được sức ép của dư luận.”
Diệp Hàn Thanh hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến hắn ta.
Thay vào đó hắn nhìn về phía Ôn Nhuận, nét mặt dịu dàng hỏi về món quà hôm qua, “Em đã xem quà chưa?”
Đợi đến lúc hắn hỏi, Ôn Nhuận mới nhớ đến chuyện này, gật gật đầu, do dự đáp: “Em xem rồi, chỉ có điều làm như vậy thì không thích hợp cho lắm?”
Nghệ sĩ đều phải kiếm tiền cho công ty.
Cho dù có là một mình lập ra phòng làm việc, thì cũng là tự phải chịu trách nhiệm tài chính của chính mình, phòng làm việc chẳng qua là liên kết trên danh nghĩa chứ thực tế cũng không có liên quan nhiều đến công ty.
Nhưng hợp đồng mà Diệp Hàn Thanh đưa cho cậu, lại là do công ty xuất tiền đưa tài nguyên cho cậu thành lập phòng làm việc và nâng đỡ cậu, hơn nữa tiền mà cậu kiếm được đều sẽ tự bỏ vào túi của mình.
Ôn Nhuận gần như có thể biết được những gì mà các cổ đông của công ty sẽ nghĩ về cậu khi họ biết điều đó.
Diệp Hàn Thanh bật cười, nhướng mày tự đắc nói: “Có gì mà không thích hợp chứ? Tài sản mà anh đứng tên trong tương lai sẽ có một nửa thuộc về em, huống hồ gì đó cũng chỉ là một bản hợp đồng quản lý nhỏ mà thôi .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...