Ice Angels (Thiên thần băng giá)


*******************************************
Mấy ngày nay chăm sóc nó, Vỹ Lân gầy đi, mắt thâm quầng, gương mặt tuấn tú lộ vẻ mệt mỏi. Nó đã hôn mê hơn 4 ngày nay rồi mà chưa tỉnh lại, Lân đã thức nguyên 4 đêm để mà chăm nó, cậu ko yên tâm giao cho người khác. Lân muốn bù đắp những ngày thiếu thốn cho nó, trông nó xanh xao quá. Cậu đau lòng lắm, nó đã phải chịu quá nhiều đau khổ. Điều băn khoăn lớn nhất của Vỹ Lân là làm sao chữa được bệnh trầm cảm cho nó. Điều này thực rất khó, các giáo sư bác sỹ cũng chào thua, nó thuộc dạng bệnh nặng mà ko chữa trị trong khoảng thời gian dài, may mắn nó hồi phục là 13% - con số quá thấp để kì vọng. Nhưng cậu sẽ cố gắng, nhất định cậu sẽ chữa khỏi cho nó bằng mọi giá. Mãi suy nghĩ, Lân thiếp đi lúc nào cũng ko hay.
“Lại đây nào bé con của ba”, “Nhi mẹ hư quá, lại làm bẩn quần áo nữa rồi” , “Con đang trồng hoa mà mẹ, mai mốt hoa lớn lên con sẽ hái hoa này tặng cho ba mẹ!hihi”, “Ha ha...Chắc chắn hoa của bé con sẽ rất đẹp”; “Hoa con trồng mà”, “Mẹ mong con gái mẹ cũng sẽ lớn nhanh như hoa..” Tiếng cười đùa vui vẻ của một gia đình đầm ấm. “ Nhi! Chạy mau đi con” “Ko! Con tôi, chạy mau đi” “Ko....ba mẹ ơi! Ba ơi! Mẹ ơi......”.
- Không....- Nó bỗng hét lên, người đẫm mồ hôi, nó gặp ác mộng, khoảng kí ức đó lại về. Đôi mắt hoảng sợ, nó lấy tay ôm đầu sợ hãi, đầu nó đau như búa bổ, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy mớ tóc đang rối bung lên, nó sắp mất kiểm soát. Không làm chủ được nữa, bàn tay nó cứ bấu lấy mặt, cào lên mặt làm hằn lên những vết đỏ rướm máu. Nó ko con biết mình đang làm gì nữa, gương mặt nó sắp bị chính nó hủy hoại. Một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay nó, chấn an nó:
- Nhi, có chuyện gì z? Bình tĩnh lại Nhi, đừng cào vào mặt nữa. Nhi, bình tĩnh. Làm ơn.
Mặc cho Vỹ Lân khuyên can, nó ko còn nghe thấy gì nữa, xung quanh nó chỉ toàn nghe những tiếng vang văng vẳng từ nơi nào đó. Các bác sĩ nhanh chóng chụp thuốc an thần cho nó, nó thiếp đi trong cơn đau đớn tinh thần.

- Bác sĩ! Cô ấy bị sao z?
- Có lẽ cô ấy gặp ác mộng về khoảng kí ức đen. Đây là triệu chứng của bệnh trầm cảm, do ám ảnh và hoảng sợ tột độ. Tôi sẽ kiểm tra lại tình trạng của cô ấy, thời gian này nên để cô ấy nghỉ ngơi và tránh cảm xúc mạnh.
- Vâng, phiền bác sĩ.
- Hình như cô ấy đã bị hành hạ trong thời gian dài.
- Bác sĩ nói sao?
- Tôi đoán là vậy vì cô bé bị suy dinh dưỡng, có nhiều vết sẹo giống như bị đánh, cộng thêm cơ thể mệt mỏi thiếu ngủ. Tốt nhất anh nên hỏi thăm và trò chuyện với cô bé nhiều hơn để nắm bắt tâm lí, như vậy sẽ tôt hơn cho việc điều trị.
- Tôi biết rồi.
Lân xót xa nhìn nó đang thiếp đi, gương mặt nó vẫn còn sợ hãi, các y tá nhanh chóng băng lại những vết cào xước trên khuôn mặt xanh xao. Lân nhận thấy rằng bệnh của nó mỗi ngày một nặng hơn, nếu ko chữa trị nó sẽ mất dần cảm xúc, tệ hơn nữa là nghĩ đến cái chết. “Tệ thật, Trúc Nhi bị hành hạ sao? Chẳng lẽ là dì Mai của Nhi? Mình cần phải làm rõ việc này” Tự nhủ trong đầu, Lân vội rút điện thoại.
- Bảo! Cậu mau điều tra xem trước đây gia đình của bà Mai đối xử với Trúc Nhi như thê nào, có kết quả thì báo tôi ngay.
- Tôi biết rồi, cậu yên tâm.
Lân ngắm nhìn nó, cậu yêu nó,rất yêu nó, đợi mọi chuyện ổn định cậu sẽ cầu hôn nó. Nhất định cậu sẽ thực hiện lời hứa năm xưa, che chở và bảo vệ cho nó. Việc đầu tiên, cậu sẽ chuyển vào lớp nó đang học, như vậy có thể gần nó mỗi ngày và ko ai có thể làm hại được nó nữa.

***********************************
Tại một nơi khác trong thành phố...
- Nó bỏ đi được mấy ngày rồi? – Tiếng ông Hoàng Minh (ba Hoàng Bảo My) giận dữ
- Làm sao tôi biết được? Nó đi thì càng tốt, đỡ chướng mắt tốn cơm.
- Tìm nó về đây.
- Tìm về làm gì? Nó chết đâu thì mặc xác nó, còn ông rảnh tiền mà nuôi con đó hả?
- Đàn bà biết gì, nuôi nó mấy chục năm chưa được lợi lộc gì. Ko nhiều lời, đem nó về đây, tôi sẽ trị tội nó.
- Ông tự đi mà đem, tôi ko rảnh thì giờ mà năn nỉ nó về. Nhìn cái bản mặt của nó thôi là tôi đã ko chịu được rồi, cái mặt giống hệt con mẹ nó.

- Bà im đi, lảm nhảm nhức đầu quá, tôi mà đem về thì bà đừng có nhúng tay vào.
- Được thôi, tôi cũng ko rảnh, ông tự liệu đi, tôi đi mua sắm với con gái yêu đây
Nói xong, bà Mai ngúng nguẩy đi ra ngoài đóng sầm cửa lại. Ông Hoàng Minh đang suy tính điều gì đó (chắc chắn là ko tốt cho nó rồi). “Ranh con! Nuôi mày mười mấy năm chỉ để đi theo trai thôi sao? Ít ra tao cũng phải được hưởng cái nhan sắc trời cho áy chứ.....hê hê hê....”
Cho Soon bon chen miếng nha! Giới thiệu 1 tí để các thánh nắm rõ nhân vật Hàng Minh mới xuất hiện: Hoàng Minh là ba ruột của Hoàng Bảo My, Chủ tịch công ti Đá quý Hoàng Gia kiêm chủ tịch trường Blue Sky. Đó là về địa vị, còn vẻ bề ngoài của ông ta thì khá đẹp trai dù đã luống tuổi, thân hình cũng to con vạm vỡ, Ấm tượng nhất là đôi mắt nâu có phần gian xảo và đôi môi mỏng. Ông ta kinh doanh phát đạt nhờ những thủ đoạn đê tiện, đặc biệt rất là “mê gái”, ông ta nhận nuôi nó vì nhận ra sắc đẹp thiên phú của nó sau này (Đúng là “nhìn xa trông rộng”). Quay lại truyện ha! Giới thiệu zầy là quá nhìu oy!!! Hè hè.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui