I-SEOUL-U
...
Nếu hỏi Kim Taehyung mong ước điều gì? Hắn sẽ trả lời, ước sao mùa đông năm ấy Kim Taehyung không đến trước mặt JungKook, giữa tuyết trời se lạnh trao cho cậu một tình yêu không điểm đến. Hắn không hối hận, chỉ là không muốn mối quan hệ này tồn tại.
Jeon JungKook xứng đáng được yêu thương. Và bây giờ, người đó không ai khác ngoài Kim Seokjin.
Ngỡ như gánh nặng trong Taehyung đã được giải tỏa, nhưng sự quan tâm của Kim Seokjin dành cho cậu khiến tâm hắn không an.
Trong suốt bao năm điên cuồng tìm kiếm tung tích của Jeon JungKook, hắn tưởng chừng như chết lặng giữa tuyết trời lạnh giá Seoul. Tình bạn của Kim Taehyung và Park Jimin cũng không còn khăng khít, nhất là sau khi Jung Seul Hye xuất hiện.
Mọi thứ liên quan đến JungKook đều vỡ tan sau chuyến tàu năm ấy. Kim Taehyung hận bản thân mình ngu ngốc, không nhận ra tình cảm của một người luôn kề bên và sau đó đạp đổ tất cả cũng chỉ vì một câu nói.
Thanh xuân là do hắn phá vỡ, cũng chính do hắn lựa chọn ngã rẽ đối mặt với cô đơn, Kim Taehyung sống không niềm vui , sống với lời hứa hắn đã bội ước.
Jeon JungKook bây giờ gửi gắm tâm tư vào Kim Seokjin, ánh mắt và lời nói ấy, tất cả đều không dành cho hắn. Kim Taehyung uống một ngụm rượu, men cay nồng rơi xuống thực quản.
Seul Hye từ đầu quan sát, nhận ra biểu hiện khác thường của Taehyung sau khi gặp gỡ người bạn cũ trong lòng tự sinh nghi ngờ.
Trong suốt những năm hai người hẹn hò, cô chưa bao giờ nhìn thấy hắn mất vẻ điềm nhiên vốn có, Kim Taehyung khi tức giận cũng chỉ lặng im không nói, tuyệt đối không lạm dụng men rượu đến mất tự chủ.
- Tae, người ban nãy thực sự chỉ là bạn học thôi ư?
Taehyung đặt ly rượu xuống bàn, màn nước ánh lên sóng sánh.
Hỏi Jeon JungKook có phải đơn thuần bạn học không thì thật là thiếu xót, Jungkook là hiện thân của mưa và kỉ niệm, mỗi khi Seoul mang đến một cơn mưa, Kim Taehyung đưa tay chạm vào lớp kính lạnh, trong đáy mắt đều hiện lên hình ảnh cậu.
-Ừ.
- Sao trước nay anh không nói với em?_ Seul Hye dùng một thìa súp, trưng ra vẻ giận dỗi.
Nếu là thường ngày, Kim Taehyung sẽ mỉm cười ôn nhu vỗ về cô, nhưng bây giờ hắn không thể bận tâm ai ngoài Jeon JungKook. Phản ứng của Taehyung khiến Seul Hye không vui, cô đưa một thìa súp sang chén của hắn, cất giọng nhàn nhạt.
- Cậu JungKook đó là ai vậy?
JungKook! JungKook! Lại là Jeon JungKook!
Ánh mắt hắn vì ba chữ này liền trở nên sắc lạnh, Kim Taehyung bắt đầu mất bình tĩnh, không ngừng rót rượu, uống cạn ly này đến ly khác.
Càng say hắn càng tỉnh, mối quan hệ rõ ràng với JungKook khiến hắn không thể tiếp tục nghĩ.
Lời nói của Seul Hye trực tiếp bị bỏ mặc, nhìn hắn như vậy cô không khỏi lo lắng, với tay giành lấy chai rượu từ Taehyung, Seul Hye bị lực kéo của hắn làm cho mất thăng bằng, hai tay chống vội lên bàn, chiếc nĩa cứ thế cắm vào tay, vết xước từ đó tuôn ra một ít máu.
Seul Hye cắn răng chịu đựng, định đến đỡ lấy Taehyung nhưng hắn vẫn là nhanh hơn một bước, tự mình rời khỏi bàn, không nhìn Seul Hye lấy một lần.
Kim Taehyung khoác áo vest lên người, lạnh lùng quay lưng chỉ để lại một câu.
"Anh xin lỗi, anh sẽ bắt taxi cho em nhé."
Váy trắng hôm nay Seul Hye mặc thật đẹp nhưng chẳng có tác dụng gì với Kim Taehyung, màn tuyết trắng một lúc dày đặc men theo từng bước chân.
Sau khi đón taxi cho cô, Taehyung lập tức trở vào trong xe, trên đỉnh đầu bắt đầu những âm thanh nhỏ.
Chết tiệt, lại mưa.
Kim Taehyung nhíu mày, nắm đấm tức giận vung thẳng vào bánh lái. Hắn không thích những gì liên quan đến Jeon JungKook, không thích Jeon JungKook, không thích Park Jimin chỉ vì Jeon JungKook mà bỏ mặc người bạn thân đã bên anh 4 năm.
Lời xin lỗi và niềm hối tiếc trong hắn không ngừng lớn lên, Kim Taehyung tìm cậu trong vô vọng, vẫn là cơn mưa này, dưới nền tuyết trắng xóa, chuyến tàu về Busan mãi mãi không còn hoạt động.
Kim Taehyung mặc cho trời mưa, điên cuồng tăng tốc độ. Quán bar của Jung Hoseok là nơi duy nhất Taehyung lui đến mỗi khi hắn stress. Hắn đến không vì thú vui thể xác, Kim Taehyung sau từng ấy năm chính là một tên nghiện rượu.
Và chỉ có Jung Hoseok mới có thể kiểm soát được khẩu lượng tiêu chuẩn của Kim Taehyung, đảm bảo hắn không quá tổn hại đến sức khỏe, về điều này đến Jung Seul Hye cũng đành bất lực.
- Cho tôi một ly.
Taehyung ngồi trên ghế, không khí ồn ào không giúp hắn thoát khỏi dòng hỗn độn. Vứt áo vest sang một bên, Kim Taehyung mở cúc áo, hình tượng Kim tổng trong phút chốc cũng bị hắn đạp đổ.
- Không phải hôm nay cậu có hẹn với Seul Hye sao?
Hoseok đưa cho hắn một ly cocktail màu đỏ thẫm, hệt như thức uống Jeon JungKook vừa dùng. Kim Taehyung nhận lấy ly rượu, xoay vô định xung quanh tầm mắt. Hắn nhìn Hoseok, cười cay đắng.
- Hôm nay anh biết tôi gặp ai không?
- ...
Jung Hoseok im lặng.
- Jeon-JungKook.
Hoseok có chút bất ngờ, hóa ra hai người có thể gặp lại nhau sớm như vậy, cho dù anh biết, sớm muộn gì việc này cũng xảy ra, chỉ là không thể tin duyên số cả hai lại gần trong gang tấc.
Jung Hoseok khẽ gật đầu, bỏ tạp dề lên quầy bar, anh nhấc ghế ngồi cạnh hắn, xem ra hôm nay Hoseok không thể về ngủ với Jimin, con mèo nhỏ mấy nay vẫn hay mè nheo có anh cậu mới an giấc.
Jung Hoseok trong chuyện giữa cả ba, đơn thuần chỉ là người ngoài. Tuy vậy, anh thực sự không muốn Jimin giận dỗi Taehyung, chẳng qua mèo con của anh hơi trẻ con một chút, Hoseok vẫn là đang từng ngày dỗ ngọt Jimin, đến nay thì phản ứng của cậu cũng đã dịu đi vài phần.
- JungKook, Jeon JungKook! Tại sao lại xuất hiện trong cuộc đời anh! Tại sao lại bỏ đi!! Tại sao!!!
Nết say của Kim Taehyung không còn là điều xa lạ đối với người trong quán bar của Hoseok. Ông chủ Jung buổi sáng là chủ tịch một tập đoàn nổi tiếng nhất nhì Seoul, tối về làm ông chủ Jung điềm đạm, trút bỏ vẻ hào nhoáng trở thành một người bình thường.
Và bây giờ, Jung Hoseok ngồi đây chỉ để dỗ dành giám đốc Kim, chuyện này có chút phi lý.
- Ừm. JungKook không tốt, đừng gào nữa, mỗi lần cậu gào đều hại tai tôi đau muốn chết.
- JEON JUNGKOOK!
Kim Taehyung mở to âm vực, ba chữ Jeon JungKook đánh vào tai Hoseok như chiếc trống ồn ào mỗi mùa lễ hội người dân vẫn dùng đi diễu hành.
Jung Hoseok chán nản uống một ngụm rượu, anh nhìn hắn, Kim Taehyung vẻ ngoài đẹp trai là điều không cần khẳng định, nhưng trong hắn như đang tồn tại hai con người, giữa một tổng giám đốc Kim và một thanh niên vẫn chưa chịu lớn.
Haiz, Park Jimin đã đủ hành chết anh rồi, bây giờ lại cộng thêm Kim Taehyung.
Gánh nặng! Thật gánh nặng mà!
Cộp.
Giám đốc Kim chưa kịp uống cạn ly thứ hai, đã bất lực gục ngã, đỉnh đầu cao cao ngạo mạn ban nãy biến thành một cục bông màu nâu.
Tay nghề của Hoseok trong giới cocktail không đơn thuần chỉ là một cái danh, anh khẽ cười, đưa tay dời ly rượu sang một bên.
Kim Taehyung vẫn không ngừng nói mơ.
- JungKook...
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...