I-SEOUL-U
...
Chờ từ mùa hạ, chờ đến mùa đông. Chờ đến bao giờ anh mới chấp nhận tình cảm độc phương tháng năm qua. Dù muốn hay không, dù có xa vạn dặm vẫn không thể ngừng nhớ.
Gấp lại quyển nhật kí, JungKook muốn gặp hắn. Tìm lại cảm giác quen thuộc mà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ vì chuyện giữa hai người tựa như hư không, mong manh giữa mối quan hệ chỉ là tình bạn.
Mùa đông không cần nắm tay cũng có thể nhận được hơi ấm chỉ vì nhìn thấy khuôn mặt hắn. Cô độc bước trong sương tuyết vẫn không thể lạnh hơn tình cảm của hắn dành cho cậu.
Chỉ muốn hắn biết rằng, tình cảm của JungKook đối với hắn thật sự tốt đẹp. Thời gian có thể khiến cậu già đi, nhưng tình cảm vẫn là vẹn nguyên như ngày đầu, duy có khoảng cách giữa cả hai đang ngày một xa.
Yêu một đời, thương vạn kiếp, vì trót xem hắn là chân ái, nguyện dành cả tuổi xuân theo đuổi. Khi yêu, con người ta liền hóa thành kẻ ngốc và Jeon JungKook cũng không phải ngoại lệ.
JungKook mệt mỏi bước vào lớp, đôi mắt nặng trĩu không nhìn rõ. Sau trận mưa hôm trước, có vẻ như JungKook đang bị cảm mạo, thế nhưng ngoài cậu và gia đình ra, không một ai biết JungKook vốn dĩ rất yếu ớt, cho nên việc cậu tham gia câu lạc bộ bóng rổ và bơi lội cùng một lúc cũng không ai phản đối.
Giáo dục thể chất là bộ môn có lẽ được nhiều học sinh ghét nhất trong trường, duy chỉ có Taehyung và Jeon JungKook là thấy phấn khích.
Tuy vậy, đó là chuyện của những ngày JungKook thật sự khỏe, còn hôm nay, giữa tiết trời nóng như lửa đốt, lớp cậu lại học môn điền kinh, chẳng khác nào cực hình.
Kim Taehyung ban sáng vì bận chuyện bên câu lạc bộ nên không cùng JungKook và Jimin đến trường như thường lệ. Thật may khi hắn không phải nhìn thấy bộ dạng khó coi của cậu hiện tại.
Jimin nhìn sang phía JungKook, thấy mồ hôi cậu đang không ngừng tuôn, liền nhích lại gần, lo lắng hỏi.
- Em ổn chứ Kookie?
- Em... ổn.
JungKook mỉm cười, một nụ cười nhợt nhạt.
Mái tóc nâu ánh lên giữa màu nắng gắt, đôi chân JungKook trở nên nặng trĩu, cho đến khi không thể bước tiếp được nữa liền ngã xuống đường chạy.
Đâu đó vang lên tiếng la hét, JungKook vẫn tỉnh táo, từ từ cảm nhận được cơn đau chạy từ đầu gối rỉ máu lên tận mang tai.
Cậu không hoảng loạn, chỉ ngồi im nhìn dòng máu chảy ướt cả một mảng. Tai JungKook bắt đầu lùng bùng vì những câu hỏi dồn dập từ Jimin, anh một tay đem cậu đến phòng y tế, không ngừng tuôn ra lời trách móc.
- Rõ ràng anh đã hỏi em có ổn không, thật là...
- Kookie, nếu cảm thấy không tốt thì cứ xin nghỉ, nếu sợ thì anh có thể xin cùng em.
- Xem đầu gối em chảy máu kia kìa, mong là nó không bị nhiễm trùng.
- ...
JungKook đến nay có chút hiểu lý do gì khiến Taehyung thích Park Jimin đến vậy, có lẽ do anh chính là một thiên thần, từ cách quan tâm người khác đến cả việc bên cạnh người mình yêu, tất cả đều làm nên một Jimin nhân hậu.
JungKook đem so với Jimin, tất nhiên không thể bằng. Học tập đúng là JungKook có phần nhỉnh hơn nhưng kiến thức không thể đem Taehyung lại gần cậu, chỉ có sự rung cảm từ Park Jimin mới có thể khiến Taehyung quay đầu nhìn lại.
Bước chân Jimin chậm dần, anh đang suy nghĩ về chuyện hôm qua, liệu có thể hỏi không. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể giữ được.
- Kookie... em yêu Tae đúng không?
JungKook dừng lại, mái tóc nâu che đi nửa khuôn mặt, cảm xúc của cậu rõ ràng đến vậy sao, cứ ngỡ có thể đem nó theo suốt đời nhưng cuối cùng lại bị Park Jimin phát hiện.
Jimin khẽ ậm ừ, bầu không khí chẳng mấy chốc trở nên khó xử.
- Anh biết sao?
Đến lượt Jimin bất ngờ, đúng là lúc Hoseok nói với anh, ngoài mặt tuy gật đầu đồng ý nhưng thật ra trong lòng tràn ngập nghi hoặc. anh không thể tin được, chuyện hai người xung quanh mình đến bản thân anh còn không biết.
- Bao lâu rồi?
- ... 2 năm.
- ...
Jimin không biết nên nói gì cho đúng, không biết có nên an ủi JungKook hay không, vì thật sự với Kim Taehyung, Park Jimin còn không hiểu rõ.
Kim Taehyung bề ngoài năng động, vô lo vô nghĩ nhưng thật sự những phút giây anh im lặng là thứ đáng sợ nhất đối với Park Jimin.
Vì vậy Jimin chưa bao giờ dò hỏi Taehyung về vấn đề tình cảm, cũng như anh không kể bất cứ điều gì về việc mình yêu Hoseok cho hắn nghe, vì sợ hắn sẽ cảm thấy mình bị Jimin bỏ rơi.
- ... Tae có biết không?
- Không... Mà anh đừng lo, em không sao.
JungKook mỉm cười nhìn anh. Nụ cười mà bất kì ai cũng có thể nhìn ra cậu đang đau lòng, Jimin chợt thấy bản thân thật vô dụng khi không thể giúp gì được cho JungKook, anh tiến tới, ôm cậu vào lòng. Từng ngón tay đan vào mớ tóc mềm, Park Jimin yêu thương dặn dò.
- Mai này có chuyện gì tuyệt đối cũng không được giấu anh, biết không?
Đây không phải là lần đầu tiên Jimin ôm cậu, nhưng riêng cái ôm hôm nay mang ý nghĩa lạ thường, JungKook nghe ấm áp nơi trái tim, rung động thật sự khiến cậu cảm thấy mình được yêu thương.
JungKook nhìn về phía bầu trời xanh, rồi cũng sẽ có ngày cậu rời bỏ nơi đây, đi đối mặt với Kim Taehyung, đối mặt với nỗi đau thật sự. Tuy vậy, cậu có thể ích kỉ ghi lại những ngày được ở bên hai người vào nhật kí và mỗi ngày ước nó đừng quá vội rời đi được không?
Ít ra cậu cũng có thể hạnh phúc vì Taehyung đã chọn đúng người để yêu, chỉ là hắn quá nhút nhát nên đã vụt mất Park Jimin.
Hiện tại, chỉ cần một lời nói thú nhận tình cảm của Kim Taehyung đối với Park Jimin từ JungKook, mối quan hệ giữa cả hai sẽ lập tức thay đổi, có thể là xa lánh, cũng có thể không còn là bạn.
Nhưng cậu không thể làm được, cậu lặng lẽ nhìn hắn đau khổ, mang cho hắn chút an ủi khi chứng kiến hạnh phúc của Park Jimin, còn mình thì phó mặc cho tổn thương.
Có lẽ đây là cách tốt nhất để Jeon JungKook tiếp tục yêu Kim Taehyung trong thầm lặng.
Park Jimin đưa JungKook vào phòng y tế, căn phòng trống không có giáo viên trực, chỉ duy nhất một tấm màn chắn ngăn giữa hai giường, Jimin cũng không bận tâm đến giường trong, liền dìu JungKook nằm xuống.
- Để anh đi tìm giáo viên.
- Ơ, nhưng em chỉ bị chảy máu tí thôi ạ, em có thể...
- Đừng nói nữa, nằm im đó cho anh.
Jeon JungKook lập tức quay lại nằm ngay ngắn, nhìn Park Jimin rời đi. Không gian chẳng mấy chốc trở nên yên tĩnh.
Từ nơi JungKook nhìn ra cửa sổ là một sắc xanh của đồng cỏ sau trường, JungKook chợt nhớ về Busan, nơi mà cậu sinh ra và trưởng thành, cả thời niên thiếu đều tràn ngập tiếng cười.
Không biết Busan giờ có đang ổn không sau cơn bão mới đổ bộ đầu tuần trước, ba mẹ JungKook mất sớm, cậu chỉ còn bà và một người anh trai hiện vẫn đang làm việc tại Busan, học bổng của JungKook là toàn phần chu cấp, cho nên việc JungKook học ở Seoul cũng không ảnh hưởng đến kinh tế gia đình chỉ có anh cậu là trụ cột.
JungKook ước gì mình có thể học thật nhanh để có thể kiếm được thật nhiều tiền xây cho bà và anh một căn nhà vững chắc hơn. Vui vẻ ở đó mà sống cho hết đời.
Nhưng có lẽ, JungKook cũng không biết rằng ngày mà cậu phải nói lời tạm biệt Seoul cũng đang gần kề.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...