Hy Vọng

Edit: Ishtar
Beta: Quảng Hằng
Khóc một hồi, Đinh Đồng vẻ mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu.
Cù Nhiên giúp cô lau nước mắt “Đừng khóc, ngoan nào!”
Cô nhìn hắn “Chuyện sinh nhật Hạo Hạo...... Ngày đó em thật sự có chút quá đáng !”
“Là lỗi của anh, anh không nên tự tiện làm chủ.” Hắn hôn lên mặt của cô.
“Bởi vì...... Chị Thiến Nhan cùng Đao Diên đều mất vào ngày đó...... Cho nên......”
Cù Nhiên thế này mới giật mình sáng tỏ, ôm cô lại cảm thấy mình lúc trước đúng là làm chuyện ngu ngốc “Thực xin lỗi, thực xin lỗi......”
Bất quá Đinh Đồng lại nghĩ tới một sự kiện khác “Có phải Tề Thiên đã nói với anh cái gì hay không ?”
Hắn vì Tề Thiên rửa oan “Lần này anh ta chưa nói gì cả!”
“Cái gì cũng chưa nói?” Đó mới kỳ quái!
“Đúng vậy! Cái gì cũng chưa nói!”
Tốt lắm, lần này cô đã biết, con khỉ chết tiệt kia, anh xong rồi, anh dám không nói cho anh ấy biết sự thật!! Anh dám đùa giỡn người đàn ông của tôi, anh chờ đó cho tôi, hãy đợi đấy!!
Lúc trở lại phủ tư lệnh cũng sắp đến giờ cơm , tư lệnh chắc là vẫn còn ở trong phòng, trong phòng khách trừ Tiểu Ngũ, còn có một người phụ nữ bộ dáng phúc hậu, trên đầu búi tóc, mặc váy Thái tộc, bộ dạng thùy mị thướt tha.
“Chị Tiểu Ngọc?” Đinh Đồng có chút không dám khẳng định kêu đối phương.

Đao Ngọc Linh xoay người nhìn thấy là cô, hưng phấn chạy tới giữ chặt Đinh Đồng? Cái con bé này, sao mấy năm nay cũng không trở về thăm mọi người? Rất không lương tâm !”
Tính cách của cô ấy tùy tiện sảng khoái, dù là đã làm mẹ cũng không chút thay đổi. Đinh Đồng cũng cao hứng, líu ríu cùng cô hàn huyên.
“Em một chút cũng không thay đổi! Không đúng không đúng, thay đổi, là càng ngày càng xinh đẹp , không giống chị, càng ngày càng giống thiếu phụ luống tuổi.” Đao Ngọc Linh vừa nói vừa sờ sờ mặt mình, cảm khái ngàn vạn.
Đinh Đồng giới thiệu người phía sau với cô “Tiểu Ngọc tỷ, đây là Cù Nhiên.”
Cù Nhiên lễ phép khẽ gật đầu mỉm cười “Xin chào.”
Đao Ngọc Linh trước đó đã được Tiểu Ngũ nói qua, lúc này nhìn thấy Cù Nhiên cũng không kinh ngạc, lễ phép đáp lại xong, cô bảo Tiểu Ngũ dẫn hắn qua bên kia nghỉ ngơi, nói các cô đi xem cơm chiều chuẩn bị như thế nào.
Đợi những người khác vừa quay lưng xong, Đao Ngọc Linh hỏi: “Đinh Đồng, em, em thật sự yêu thích người này? Hay là bởi vì quên không được anh hai chị?”
Có thể tìm được hạnh phúc của mình, cô cũng mừng thay cô ấy, nhưng chỉ sợ là...... Vì nguyên nhân khác, ví dụ như không bỏ xuống được chấp niệm......
“Chị Tiểu Ngọc, em hiểu được ý của chị. Vừa mới bắt đầu quả thật là bởi vì anh ấy cùng Đao Diên giống nhau, nhưng sau một thời gian em mới biết được không phải như vậy. Liền, liền thật sự yêu thích.” Cô cười cười “Anh ấy không giống với Đao Diên, ít nhất đối với em, anh ấy không ôn nhu như Đao Diên, anh ấy một chút khiêm tốn cũng không có, cả người kiêu căng ngạo mạn...... Nhưng cách anh ấy bá đạo đối với người khác cũng khiến cho em không lời nào để nói......”
“Em xác định là anh ta ?”
Đinh Đồng nhẹ nhàng gật đầu, bộ dáng cũng là thập phần chắc chắn.
Đao Ngọc Linh kéo cô đi về phía phòng bếp “Vậy tiến lên nào, vận dụng câu nói kia của ba chị ‘Thích , muốn , vậy cố gắng đi tranh thủ, cho dù là đoạt lấy!’ trước kia ông ấy dạy chúng ta, đời người rất ngắn, bản thân mình muốn cái gì nên cố gắng hết sức đi tranh thủ, nói cách khác đến cuối cùng cũng chỉ còn lại hai tay trống trơn.” Con cái Đao gia từ trong xương cốt cũng đều lộ ra tư thái ngạo nghễ của tư lệnh, gọn gàng dứt khoát, muốn thì phải đi tranh thủ, trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện dễ dàng như vậy, cho nên trong lúc tranh thủ cho dù không phải quang minh lỗi lạc bọn họ cũng không để ý, bởi vì phần lớn mọi người chỉ biết nghĩ đến kết quả, giống như trong lịch sử người chiến thắng là người soạn nhạc, khi ngươi có được kết quả mọi người đều đồng tình, không ai sẽ đi lên án công khai ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì.
Đinh Đồng cảm thấy loại cố gắng này có lẽ gọi là khí chất đế vương? Tính cách thế hệ trước trên chiến trường được kế thừa cho thế hệ tiếp theo, lại được truyền miệng nhau giáo dục lớp người phía sau, sau đó đời đời sau vẫn noi theo học tập.
Đao Tổ Vượng đến tận giờ cơm mới đi ra, Tiểu Ngũ lặng lẽ ở bên tai Đinh Đồng nói để cho Cù Nhiên ngồi ở bên cạnh ông ấy. Một bàn đầy mỹ vị, trong món chính có gà đu đủ, cơm sa tế, rang đu đủ cùng với thịt gà rồi hầm cách thủy cho đến khi mùi vị tỏa ra, màu sắc vàng tươi, thực mê người. Nhưng Đinh Đồng vừa ngửi thấy vị thịt nồng đậm liền che miệng chạy ra ngoài, Cù Nhiên chạy nhanh theo sau ra ngoài xem.

Đinh Đồng ở bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo, Cù Nhiên liền nhẹ nhàng ở trên lưng cô vỗ vỗ.
Cô nôn xong rồi, nhận lấy ly nước Cù Nhiên đưa, vừa súc miệng vừa oán giận “Xong rồi, chắc là giữa trưa gì đó ăn hỏng rồi! Thật không nghĩ tới, hừ, hai ông bà thành thật như vậy lại buôn bán đồ không thành thật, đồ ăn đều biến chất .”
“Không phải do bữa trưa đâu? Anh cũng ăn, không có việc gì mà!”
“Cũng đúng há! Em cũng đâu có ăn cái gì khác!” Cô nhíu mày “Thảm rồi, vừa bắt đầu ăn cơm, em làm như vậy, bảo mọi người làm sao mà ăn chứ! Tư lệnh chắc sẽ phát hỏa !”
Cù Nhiên hiện tại quan tâm nhất vẫn là cơ thể của cô, giúp cô đem tóc rủ xuống vén lên rồi lau mồ hôi “Còn khó chịu không?”
“Có một chút, vẫn cảm thấy buồn nôn...... Đợi lát nữa em hỏi xin chị Tiểu Ngọc thuốc bao tử , chúng ta mau đi ra ngoài.”
Trong nhà ăn, Đao Tổ Vượng không động đũa, hai người con cũng bất động, đều chờ Đinh Đồng bọn họ.
Đinh Đồng ngượng ngùng xin lỗi “Thực xin lỗi mọi người, tôi giống như ăn phải đồ không sạch sẽ......”
Lão nhân gia cũng lo lắng nhìn xem cô, khẩu khí giáo huấn nghe càng giống như lo lắng “Ở bên ngoài ăn bậy bạ cái gì! Sao không kêu phòng bếp làm cho con ăn!”
Đinh Đồng le lưỡi, không dám nói thêm gì nữa.
Ngồi xuống, Cù Nhiên lôi kéo tay cô “Là tôi sơ sót, lần sau không để cô ấy ăn bậy, thật sự có lỗi.”
“Đinh Đồng, chỉ buồn nôn thôi sao? Có vấn đề gì khác không? Không được chị liền mang em đi bệnh viện.” Đao Ngọc Linh nói.
Đinh Đồng vội xua tay “Không có việc gì, không có việc gì, không nghiêm trọng như vậy, có thể do ăn đồ không sạch sẽ , không có gì khác thường.”
“Ăn cơm trước đi!” Đao Tổ Vượng cầm đũa.

Tiểu Ngũ liền vừa ăn vừa quở trách cô: “Anh cảm thấy em chắc không phải là ăn quá no chứ? Em nhìn xem sức ăn gần đây của em, nói chơi chứ , ngay cả anh cũng ăn không lại em!”
Đao Ngọc Linh nhạy cảm lập tức run lên giật mình, cũng không lo lắng hoàn cảnh, trực tiếp vui sướng hỏi: “ Đinh Đồng, em bao lâu rồi ‘nghỉ lễ’ không có tới?”
Đinh Đồng hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, sao có thể trước mặt nhiều người như vậy hỏi loại chuyện này, huống hồ, huống hồ tư lệnh còn đang ở đây nha......“Ôi chao, cái đó, chị Tiểu Ngọc......”
“Nhanh lên , hỏi em đó!”
Nói đến như vậy, mấy người bọn họ cũng hiểu được , liền ngay cả Đao Tổ Vượng đều có chút chờ mong chờ câu trả lời của cô.
“Khụ khụ......” Trong khoảng thời gian này vẫn không có tới , cô cũng không để ý tới, thình lình nhắc tới mới sực nhớ ra , hình như tháng trước của mình không đến, lần kinh nguyệt gần nhất là cuối tháng , như vậy tính toán, cũng khoảng hai tháng rồi không có tới .“Hình như hơn hai tháng
” Cô cúi đầu nhỏ giọng nói, có chút hồi hộp.
“Chắc chắn là có , chắc chắn!!!!” Đao Ngọc Linh kiên quyết cam đoan.
Tiểu Ngũ đang gắp đồ ăn nửa đường lạch cạch rơi xuống bàn.
Biết được có thêm sinh mệnh nhỏ, Đao Tổ Vượng cũng cao hứng , ông tuy đã lớn tuổi nhưng cũng sẽ vui niềm vui giống như những người bình thường khác.
Hai mắt Cù Nhiên tỏa ánh sáng, nhất thời lại có chút chậm hiểu...... Có? Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm về hướng cái bụng nhỏ của Đinh Đồng, lại nhìn cô “Thực...... Thực...... Sự, có?” Nói xong tay còn giơ ra, dường như muốn cảm nhận thử xem sinh mệnh nhỏ bé đó có thật sự tồn tại hay không.
Đinh Đồng vỗ tay hắn, hất ra.
“Mọi người đừng vui mừng như vậy, nếu không phải thì sao! Này...... Này, không, không có khả năng đi?”
Đao Ngọc Linh có chút khó khăn “Cũng đúng, nên kiểm tra đi! Chỗ của chúng tôi điều kiện có hạn, lúc chị sinh con cũng phải đến thành phố, hay là như vậy đi, chúng ta đi qua kiểm tra xác định một chút?”
Cù Nhiên lúc ấy ngơ ngác , chỉ lo nghĩ hắn là không phải sắp được làm ba ba chứ? Đứa nhỏ sẽ là thằng nhóc quậy phá bướng bỉnh giống Hạo Hạo như vậy sao? Hay là một cô bé con mịn màng trắng trẻo tròn trịa giống cháu gái mình ? Chỉ lo ngây ngốc một câu cũng nói không nên lời, đầu óc liền tạm dừng hoạt động.
Đao Tổ Vượng ho nhẹ hai tiếng “Tiểu Ngũ thông báo phía bên phi cơ cùng bến cảng chuẩn bị thủ tục, ngày mai đưa bọn họ về nước.”

Đinh Đồng khéo léo từ chối “Tư lệnh, không có gì , không cần trở về, con còn muốn lưu lại đây vài ngày nữa!” Cô còn rất nhiều món chưa ăn mà, sao có thể bỏ đi được?
Không có ai chịu nghe ý kiến của cô, Đao Tổ Vượng trực tiếp nói với Cù Nhiên: “Nhóc con, ta biết cha mẹ của cậu không đồng ý chuyện các người, người khác ta không thể cam đoan, nhưng nha đầu này ta nhận thức, trở về nói cho bọn họ, còn dám không đồng ý, ta tự mình tới chỗ các người!! Đến lúc đó...... Hừ......” Ông cười lạnh, ý của ông không cần nói cũng biết, cái gì kêu đứng ngồi không yên, Cù Nhiên lần này có thể nhận thức rõ rồi , nói trắng ra là, trước kia cha mẹ hắn phản đối, khăng khăng không muốn đứa con dâu là Đinh Đồng, nhưng hiện tại nếu không muốn, thì phải là...... Không muốn sống nữa......
“Ngài...... Ngài yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào!”
Bạn mang thai nào đó bị mọi người bỏ quên lập tức liền chu miệng mếu máo, chẳng lẽ không có ai quan tâm ý kiến của cô sao? “Cù Nhiên!!! Em có nói qua em muốn gả cho anh sao?”
“A? Em...... Em lại muốn náo loạn gì nữa đây? Không lấy anh, chẳng lẽ em muốn mang con anh chạy sao?”
“Hừ, bớt nói nhảm đi, anh nghĩ rằng em không dám à?”
“Em dám?!!” Cù Nhiên tức giận sém chút lật bàn, ngược lại dùng kế sách dụ dỗ “Đồng Đồng, nghe lời, gả cho anh, trở về mang em đi ăn được không , mua cho em trang phục xinh đẹp của phụ nữ có thai.”
Đinh Đồng tức giận đến hai má phình to.
Tiểu Ngũ thật sự là nhịn không được , nào có người cầu hôn như vậy? Đây là dụ dỗ con nít sao! Hắn không kiêng kỵ vỗ bàn cười “Tôi nói, không cần anh quỳ một gối xuống tay cầm nhẫn, tốt xấu gì anh cũng nên hỏi một chút cô ấy có đồng ý hay không, hoặc là nói vài câu buồn nôn! Anh chỉ hô loạn một câu như vậy ai chịu chứ?”
Đao Tổ Vượng thấy bọn họ nóng lòng muốn ầm ĩ, biết mình có ở lại bọn họ sẽ sợ đầu sợ đuôi, đơn giản tránh ra , phân phó người hầu đem bữa tối đưa đến phòng ông.
Đao Ngọc Linh cũng ồn ào theo “Mặc kệ lời con bé nói, bắt buộc trở về, gả cũng phải gả, không lấy cũng phải gả!”
“Chị Tiểu Ngọc!! Chị không phải cùng phe với em sao ?”
Nhìn mặt cô đều đã hiện ba vạch đen, Cù Nhiên nắm tay cô đặt lên ngực mình “Là do anh không có chuẩn bị tốt, nhưng anh cam đoan, chỉ cần em hứa với anh, trở về anh nhất định sẽ bù đắp lại cho em. Đồng Đồng, gả cho anh nhé!”
“Ai ui! Chiêu này không sai a! Thuyết phục người ta đáp ứng rồi bổ sung sau, dù thế nào cũng đã vào tròng rồi!” Đao Ngọc Linh nói.
Cù Nhiên có chút ngượng ngùng nhìn Đao Ngọc Linh cười cười.
Vừa quay đầu lại, Đinh Đồng vừa lúc nhìn hắn phì cười một tiếng, sau đó cúi mặt, gật gật đầu rất nhẹ rất nhẹ. Cù Nhiên một tay ôm lấy cô vào trong lòng, cằm dán lên trán cô, vô cùng thân thiết cọ nhẹ. Bên tai tràn ngập tiếng kêu hoan hô vui vẻ của Đao Ngọc Linh cùng Tiểu Ngũ, hơi thở ấm áp của người trong lòng phun ở trên người, bao chuyện buồn bực đáng ghét giống như đều không tồn tại, trong lòng được lấp đầy bởi hạnh phúc , mọi thứ xung quanh giống như bởi vì có cô mà trở nên tươi đẹp hẳn lên. Mặc kệ hắn phải đối mặt bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu phiền muộn, dường như liền đều không sao cả , mặc kệ về sau sẽ đối mặt với tương lai như thế nào, giờ phút này hắn tin tưởng vững chắc, Thượng Đế đã ban cho hắn lễ vật tốt đẹp nhất!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui