Mấy người đàn ông còn vẫn chưa đi ra, điện thoại phòng khách liền vang lên, nhân viên cảnh sát đưa ông nghe cho Đinh Đồng nói:“Cô tiếp điện thoại đi, nhớ kỹ phải kéo dài thời gian. Trong lời nói đừng chọc giận đối phương.”
Mấy người trên lầu nghe chuông điện thoại vang, mọi người đều chạy xuống, Đinh Đồng nhìn mọi người, mới ấn nút trò chuyện,“Alo......”
Lưu Lão Thất phát điên khi nghe giọng nói bên kia truyền tới,“Đinh Đồng? Thối, có phải cô hay không?”
Bà mẹ nó, NND, hiện tại mày là ông lớn, bà đây không có cách nào so đo với mày.“Đúng, tôi là Đinh Đồng. Lưu Lão Thất, con tôi đâu?”
“Con mày? Ha ha, vừa rồi ông không phải đã nói qua sao? Nếu muốn con mày còn sống trở về, mày tự mình đem cho ông năm trăm vạn, nếu không, mày chờ nhận xá con mày đi! Đúng rồi, mày không phải thích báo án sao? Báo đi, cứ việc báo, ông nội mày đây không sợ, nhiều lắm đến lúc đó ông cùng con mày chôn cùng!!! Đừng đùa giỡn với ông, con đàn bà như mày, ông không phải gặp ngày một ngày hai, còn dám ngấm ngầm chơi ông, mày thử xem....... xem......”
Tiếng nói bên kia đột nhiên liền cắt đứt, ngay sau đó biến thành một trận đánh chửi cùng tiếng Bành Hạo khóc lớn, từng trận từng trận không ngừng đâm vào trái tim Đinh Đồng.
“Lưu Lão Thất, tên khốn kiếp này, có giỏi anh đừng lấy đứa nhỏ ra...... Thả con tôi, anh muốn cái gì tôi đều chịu, đều chịu!!!” Đinh Đồng đối với điện thoại kêu gào, nhưng đã muốn không có tác dụng, kia đầu truyền đến âm thanh tít….tít…tít…
Lí Lâm cầm kết quả giám sát đến nói cho bọn họ điểm là một kho hàng ở phía bắc ngoại ô, Tiểu Ngũ bừng tỉnh,“Đây là địa bàn mới tiếp nhận của Lưu lão thất.”
Đinh Đồng đem điện thoại ném vào ghế sofa,“Có thể xác định rõ địa điểm kho hàng nào không?”
Lí Lâm lắc đầu,“Chỉ có thể xác định phạm vị, địa điểm cụ thể thiết bị của chúng tôi không làm được.”
Tề Thiên nhận một cuộc điện thoại, sau đó đến bên tai Bành Tấn Hoa thì thầm, năm trăm vạn không phải số tiền nhỏ, huống hồ là tiền mặt, căn bản tập đoàn “Thánh Thiên” ngay lập tức không thể huy động nhiều tiền mặt như vậy, nhanh nhất cũng phải ngày mai.
Trong cơn giận dữ Bành Tấn Hoa quát ầm,“Đám người kia là thùng cơm sao? Tôi nuôi bọn họ làm cái quái gì? Năm trăm vạn tiền mặt đều không huy động đủ, một đám phế vật.”
Cù Nhiên hỏi Tề Thiên:“Còn thiếu bao nhiêu?”
“Đại khái hai trăm vạn.”
“Tôi lập tức cho người đưa đến đây, không, để tự tôi đi lấy. Cứ như vậy đi, bây giờ tôi đi lấy.” Cù Nhiên đi đến trước mặt Đinh Đồng, giúp cô lau nước mắt, thấp giọng an ủi:“Không có việc gì , Hạo Hạo sẽ bình an trở về. Hiện tại anh đi lấy tiền, em đừng lo lắng!”
“Cù Nhiên......”
“Anh hiểu mà, em không cần phải nói gì cả, em yên tâm ở lại đây chờ anh!” Anh cô cô thật chặt vào lòng, sau đó dẫn thêm mấy người đi lấy tiền.
Trong đầu Tề Thiên nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng nhất có thể xảy ra.Nói không chừng Lí Lâm cũng cảm thấy không ổn......
Cù Nhiên đi chưa bao lâu, Lưu Lão Thất lại gọi điện thoại tới, thời điểm đó Cù Nhiên còn chưa trở về,“Thế nào? Đã chuẩn bị xong chưa?”
Đinh Đồng nói cho hắn còn chưa chuẩn bị đủ, đợi thêm một chút nữa.
“Năm trăm vạn mà các người cũng chưa chuẩn bị xong? Lừa ai chứ!! Ít nói nhảm đi, có bao nhiêu ?” Hắn không chờ lâu như vậy được, hôm nay phải có tiền trong tay, sau đó mới rời đi được.
“Hiện tại chỉ có ba trăm vạn! Lưu Lão Thất, con tôi đâu? Rốt cuộc anh đã làm cái gì Hạo Hạo? Tôi nói cho anh, anh muốn cái gì tôi đều chịu, đừng làm gì con tôi, nó vẫn là đứa nhỏ!”
Lưu Lão Thất không kiên nhẫn,“ con cô mà? Đâu không phải con tôi, có chuyện gì tôi cũng không đau lòng!! Đinh Đồng, nếu cô con trai an toàn liền ngoan ngoãn đem tiền đưa đến XXX, nhớ kỹ, không chơi xỏ tôi!!”
Hắn nói cho địa điểm quả thực chính là kho hàng kia, nhưng vị trí cụ thể hắn chưa nói.
Vừa cắt điện thoại, Cù Nhiên tới, kéo vali tiền.“Đủ hai trăm vạn.”
Lí Lâm nhìn ba vali tiền,“Để cho một mình cô đi chỉ sợ không được? Ba vali này một mình cô ấy mang rất khó.”
“Tôi có thể làm được......”
“Tôi đi với cô ấy......”
Đinh Đồng và Tả Mộng Lam đồng thời lên tiếng.
Tả Mộng Lam đi tới trước,“Tôi đi với cô ấy, tôi là phụ nữ, đối phương sẽ không nghĩ gì đâu. Cho dù tôi là cảnh sát cũng chỉ là cảnh sát nho nhỏ, không ai biết, không ai để ý .” Mặc kệ thế nào, cô phải góp một phần sức lực.
Đinh Đồng không cho bọn họ nghĩ lâu, trong đầu cô chỉ có hình dáng con trai, cô không nghĩ nhiều, vội vàng nhét vaili tiền vào tay Tả Mộng Lam,“Đi, hai chúng ta cùng đi!”
Bọn người Bành Tấn Thiên không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể làm như vậy.
Đinh Đồng lái xe, Tả Mộng Lam ngồi ở vị trí ghế phụ, bên tai Mộng Lam đem tai nghe điện thoại rất nhỏ dùng để liên lạc với Lí Lâm. Bọn họ cũng yêu cầu Đinh Đồng mang vào, như nói gì Đinh Đồng cũng không chịu.
“Chị Đinh Đồng, lát nữa nhìn thấy bọn họ, chị nhớ kỹ nghe theo em nha!”
“Không, em không biết những người này, đừng tự tiện hành động, hơi không cẩn thận một chút liền nguy hiểm. Em đi sau chị, nghe không?”
Thói quen nghề nghiệp của Tả Mông Lam, cảm thấy vào thời điểm này cảnh sát nên chỉ đạo, nhưng cô đã quên lần này đối mặt là người nào. Suy nghĩ kĩ, cô vẫn cảm thấy Đinh Đồng nói rất đúng, nên gật đầu đáp ứng.
Thời điểm đến kho hàng đã hẹn, không có bao nhiêu người. Đây là khu ngoai ô phia bắc còn đang khai phá, nên không có nhiều công trình xậy dựng, nhất là kho hàng này. Hóa ra đây là kho chứa hàng của các công ty xí nghiệp trước kia, hiện tại đang khai phá nên không có ai tới.
Kho hàng này so với phòng trong dân cư lớn hơn nhiều, xung quang toàn sắc thép, tấm gỗ bao quanh.
Vừa tiến vào không bao xa, hai cô bị một chiếc xe đột nhiên chặn ngang. Lần này cô chỉ chọn đại một chiếc xe mà đi vốn không phải xe riêng, vốn dĩ tâm trạng rối bời lại bị chặn đột ngột tay lái cô lệch qua một bên va chạm bồn hoa lâu ngày đã bị bỏ hoang tạo nên âm thanh chói tai.
Tam Hổ cùng vài người từ trong xe bước ra, Tan Hổ là thuộc hạ theo Lưu lão Thất đã nhiều năm, anh ta cái gì cũng tốt, chính là trung thành quá mức ngu xuẩn. Anh ta nhận Lưu Lão Thất là đại ca, sẽ mãi mãi là đại ca, cho nên Lưu Lão Thất nói cái gì đều không nghi ngờ nửa phần.
Lần này gặp lại Đinh Đồng, Tam Hổ có chút không được tự nhiên,“Chị Đồng, xin lỗi !”
“Tam Hổ, con tôi đâu?” Đinh Đồng ánh mắt lãnh nghiêm nhìn Tam Hổ.
Tam Hổ đứng thẳng lưng,“Chị Đồng, chị đã mang đủ tiền tới sao?”
“Tam Hổ!!! Tôi hỏi cậu một lần, con tôi đâu?” Đinh Đồng vĩnh viễn có thái đọ hung thần ác sát như vậy, chính là lần này cô không hề làm bộ, mà là thật sự biểu hiện ra, bây giờ cô không còn sợ gì nữa.
Mấy người phía sau Tam Hổ không ưa bộ dạng của cô,“Cô cho cô là ai! Hung dữ với anh Hổ của chúng tôi!Không cần nói nhiều, tiền đâu?”
Đinh Đồng gọi Tả Mộng Lam một tiếng, nói cô ấy đem mấy vali ra.
“Chị Đồng, anh bảy nói một mình chị đến mà, chị như thế nào......?”
“Quy định cái rắm, con mẹ nó ai định quy định? Đây là năm trăm vạn! Các cậu nghĩ là năm trăm nghìn hả?Một mình tôi có thể mang mấy vali tiền tới sao? Cô ấy là bảo mẫu của Hạo Hạo, tiền nhiều như vậy, cho nên tôi mang cô ấy tới giúp! Cậu hỏi Lưu Lão Thất một chút đi, ngay cả bảo mẫu cũng sợ!”
Tam Hổ nghe lời cô gọi điện cho Lưu Lão Thất, đại khái được hắn ta cho phép, anh nói Đinh Đồng mở vali kiểm tra tiền.
Đinh Đồng gật đầu, nói Tả Mộng Lam mở vali, cho bọn họ nhìn rõ bên trong tiền.
Mấy người đi theo Tam Hổ có lẽ cả đời chưa bao giờ thấy tiền nhiều như vậy, trong đó có một người tiến về phía trước hai bước, ý đồ muốn lấy, bị Đinh Đồng đá một cước vào tay,“Đi qua bên kia, có hiểu quy tắc hay không!” Đối phương giận mà không dám nói, Tam Hổ thấp giọng mắng hắn ta hai câu.
“Tam Hổ, tiền đây, con trai tôi đâu?”
Tùy tiện nhìn các cô từ trên xuống dưới, Tam Hổ nói:“Mang theo tiền, hai người đi lên xe cùng chúng tôi.”
Tả Mộng Lam giúp mang hai vali, Đinh Đồng không cho bất luận kẻ nào tới gần vali, hơn nữa bọn họ nghĩ Mộng Lam chỉ là bảo mẫu, nên dọc theo đường đi cũng chưa có ai chú ý đến cô ấy.
Bọn họ Tam Hổ lái xe đến một kho hàng khác liền dừng lại, Đinh Đồng ngảy ra từ cửa xe, nhìn trái nhìn phải tìm con trai.
Đúng lúc này Lưu Lão Thất một tay mang theo Bành Hạo đang không ngừng giãy dụa từ trong phòng đi ra, cánh tay Hạo Hạo đánh vào người hắn, hắn liền hướng ót cục cưng vỗ mạnh một cái,“Đánh cái gì, thành thật một chút.”
Đinh Đồng nhìn con bị hắn đánh, hận nghiến răng nghiến lợi, không quan tâm tiến lên, lại bị người Lưu Lão Thất chặn ngang, cô tát vào mặt hắn ta,“Cút ngay, để cho tôi qua!” cô chỉ vào Lưu Lão Thất,“Lưu Lão Thất, con mẹ nó, đồ con hoang, mày không người mà! Bà mày đã đến đây, mày còn muốn thế nào? Đem con tao thả ra! Thả ra......”
Lưu Lão Thất chẳng những không giận, ngược lại cười đến đáng khinh,“A? Tao là con hoang ? Vậy còn mày? Mày nói mày có bản lĩnh gì? Không phải là ỷ vào Bành Tấn Hoa mới ngồi vào vị trí Chị Cả sao? Nếu mày có chừng có mực, nhưng mày không có, mày muốn dồn tao vào chỗ chết, lúc trước kia mày cùng Đao Tắc trình diễn thật ra trình diễn thật hay, một người vào vai phản diện một người xem không đỏ mặt, làm cho tao tin tưởng mấy người, còn nghĩ rằng có thể đá mày xuống ghế, kết quả không đá được còn liên tiếp gặp chuyện không may, tao khẳng định tụi mày muốn loại bỏ tao, ha ha......nghĩ loại bỏ tao!! Không có cửa đâu nha!!!”
Đinh Đồng không lên tiếng, chỉ nhìn hắn, mặc hắn nói.
Lưu Lão Thất đem Bành Hạo buông ra, nắm chặt hai bả vai Bành Hạo, nhìn Bành Hạo,“Nhóc con, muốn biết mẹ mày là ai không?”
Đinh Đồng mở to hai mắt nhìn, không thể tin được, cô biết giấy không thể gói được lửa, hắn điều tra ra thân phận của cục cưng, cô không bất ngờ, nhưng Hạo Hạo đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, cô không thể tin được, tên khốn kiếp này lại muốn đem loại chuyện này làm lợi thế đối phó với đứa nhỏ!!
“Lưu Lão Thất, mày không phải người!! Có cái gì mày nói với tao, nói với đứa nhỏ làm cái gì!!” Cô khó thở . Bên kia Tả Mộng Lam cũng mắng to vài tiếng, lại bị người đàn ông bên cạnh tát một cái, may mắn lúc trước cô ấy đem tai nghe giấu vào quần áo, bằng không khẳng định bại lộ.
“Đúng vậy, tao trời sinh chính là du côn, là lưu manh, là tên khốn kiếp!!! Tao không cần mày tới nhắc nhở tao...... Bất quá có một số việc, tao cảm thấy nên nhắc nhở bé cưng này một chút, nó không thể không biết mình là ai!”
“Không......mày là tiểu nhân ti bỉ!! Lưu Lão Thất, hôm nay nếu mày dám nói, trừ phi mầy đem bà đây giết chết, nếu không mày đừng muốn sống mà rời đi.”
“Yên tâm!! Tao sẽ không cho mày có cơ hội, sẽ làm cho mày chết thoải mái!!!” Nói xong hắn hướng Bành Hạo,“Nhóc con, dù thế nào? Có muốn biết mẹ mầy là ai không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...