Beta: Nguyệt Nhi
Lên tầng cao nhất của toà nhà Thiên Vũ, Cù Nhiên buồn bực không thôi, Tề Lão Tứ này lúc nào cũng chọn nhà ăn làm nơi gặp mặt, đi văn phòng anh ủy khuất anh ta sao?
Có vết xe đổ lần trước, nên lần này Cù Nhiên cũng không thúc giục anh ta, để cho Tề Thiên chậm rãi ăn, mặc kệ nói như thế nào, sự tình lần trước nếu không có anh ta hỗ trợ, cũng không thể giải quyết nhanh như vậy.
Thời gian buổi chiều trà của Tề Thiên chấm dứt, bồi bàn đem bàn ăn dọn đi, anh mới lấy khăn lau miệng,“Lần này không nóng nảy nha?”
Cù Nhiên tuy cười như không nói, trong lòng lại nói, ai giống như anh đâu, không ăn no, anh sẽ nói chuyện mới lạ.
Tề Thiên thấy anh không tính đấu võ mồm với mình, nên nghiêm mặt nói:“Tôi đến nói với anh về điều kiện lần trước.”
“Nói đi, anh muốn cái gì.” Anh không thấy kỳ quái.
“Rất đơn giản, vẫn liên quan đến Lưu Lão Thất, lần này cần anh đem cái này giao cho cảnh sát, đã nói hắn bắt giữ Hoàng Vĩ Thành phi pháp, còn tống tiền anh.”
Tề Thiên đem bút ghi âm đưa tới trước mặt anh, nhấn nút mở, bên trong lập tức truyền đến một đoạn đối thoại của Lưu Lão Thất cùng Tề Thiên, đại khái nội dung anh ta hỏi Lưu Lão Thất, nếu Cù Nhiên không đáp ứng số tiền bọn họ đưa ra. Khi đó, Lưu Lão Thất trả lời thực kiêu ngạo, hắn ta nói sẽ đem chuyện này công bố với truyền thông, muốn cho gia tộc Cù gia nếm mùi đau khổ, trong đó còn nhắc tới việc cổ phiếu rớt giá.
Cù Nhiên không tiếp tục nghe, ấn ngừng,“Đây mới là mục đích anh giúp tôi?” sau khi Hoàng vĩ Thành, anh hỏi bóng gió ba, có đáp ứng điều kiện gì không. Bây giờ xem ra đây là ý của Tề Thiên.
Tề Thiên khoanh tay trước ngực,“Cũng có thể nói như vậy! Dù sao đây cũng là việc nhỏ, chẳng qua chỉ cần anh lấy thân phận người bị hại nói rõ với cảnh sát. Hẳn không làm khó anh chứ?”
“Không khó sao? Bởi vậy tôi chính mình đem Hoàng gia báo với cảnh sát, cũng giống như đoạn ghi âm này, ảnh hưởng cũng không phải không có khả năng. Hơn nữa, nội bộ các anh mâu thuẫn, lôi kéo tôi vào thanh lí môn hộ, ngày mai anh em các người đồng lòng, không phải đem tôi xử lí sao?” Cù Nhiên nuốt một ngụm cà phê.
“Anh yên tâm, Lưu Lão Thất không có chứng cớ về việc Hoàng Vĩ Thành từng gây chuyện ở CLB Hào Đình, càng miễn bàn tới xử lí anh, nói tóm lại tôi sẽ không để cho hắn bắt được nhược điểm gì xử lí anh. Thế nào?”
Ngụ ý chính là muốn Cù Nhiên phủ nhận toàn bộ chuyện của Hoàng Vĩ Thành với người bên ngoài, chỉ là lấy chuyện Lưu Lão Thất bắt cóc tống tiền mà báo án.
Lúc này Tề Thiên đánh vào điểm yếu của Cù Nhiên,“Anh phải biết rằng, sở dĩ Đinh Đồng rời khỏi, là vì anh. Trong đó có bao nhiêu phiền toái, tôi nghĩ anh cũng biết, cho dù các anh có là tổng tài hay quản lí đều có chuyện phiền toán, huống chi nghề chúng tôi làm vốn không trong sạch.”
“...... Được rồi, việc này cứ như vậy đi, chúng ta hết nợ!” Anh đứng dậy lấy bút ghi âm rời đi.
Tề Thiên nhìn Cù Nhiên, hết nợ sao? Không khả năng nha! Anh lừa đi em gái của chúng tôi, đời này anh đừng nghĩ trả hết nợ!!
Cù Nhiên có cảm giác bị người khác hại, tuy rằng rất có thể là do người phụ nữ của anh. Mọi việc thực rõ ràng, bọn họ muốn loại bỏ Lưu Lão Thất, có lẽ là kế hoạch này là bí mật à, nhưng là vì để ngừa chuyện xấu xảy ra, vẫn là muốn biến anh thành quân cơ trong kế hoạch của họ. Cho nên việc vốn rất đơn giản, bị cô làm cho phức tạp, đem một đám người Lưu lão Thất nở mặt, trước không đề cập tới vì cái gì cô rời khỏi bang, lúc đó cô đưa ra kế hoạch làm cho nhiều người tức giận, cũng chính là giúp anh, sau này không gặp phiền toái.
Cù Nhiên lo lắng tự hỏi lo, bất quá khi nãy Tề Thiên mới nói, Đinh Đồng rời khỏi là vì anh...... Anh nghĩ đến đây lo lắng trong lòng liền biến mất, thật là như vậy sao? Cô ấy vì anh mà lựa chọn rời khỏi xã hội đen? Được rồi, mặc kệ có phải hay không, chính anh lựa chọn tin tưởng như vậy.
Bởi vì buổi tối có việc, buổi chiều anh tan tầm về sớm, khi sáng anh đã gọi cho dì Cầm, nói dì ấy không cần qua chỗ Đinh Đồng, anh muốn dẫn Đồng Đồng ra ngoài.
Thời điểm ở dưới lầu đợi Đinh Đồng, mặt Cù Nhiên đã trắng bệch rồi.
“Không phải đã nói với em rồi sao, buổi chiều anh tới đón em, sao còn đi ra ngoài?” Anh không có chìa khóa nhà cô, ở dưới lầu bấm chuông cửa hồi lâu, không thấy ai đáp lại, gọi điện thoại cô, cô lại còn nói mình đi siêu thị.
Hai túi thức ăn lớn trong tay bị anh nghiêm mặt đoạt lấy, Đinh Đồng biết mình đuối lý cũng không dám trêu chọc anh, chạy nhanh lấy chìa khóa mở cửa, lại bị anh tức giận lướt qua.
Trong thang máy, Đinh Đồng vụng trộm nhìn anh, cô kéo kéo cánh tay của anh...... Qua vài lần, anh vẫn không có động tác gì,“Em là ra ngoài mua một chút đò mà thôi! Không nghĩ tới trùng hợp như vậy, em vừa đi thì anh tới!!”
Cù Nhiên hừ một tiếng, mở cửa vào nhà, liền lấy chìa khóa cất vào túi.
Đinh Đồng hét lớn,“Làm cái gì vậy, lấy chìa khóa cũng không nói với em một tiếng!! Thật sự là......”
“Thật sự là cái gì nha, nhanh lên, thay quần áo đi, theo anh đi.”
“Tuân mệnh.” Cô nghiêm trang chào kiểu quân đội, thế này mới xoay người chạy lên lầu thay quần áo.
Buổi tối Cù Nhiên mang cô đến trang viên rượi của người bạn, cô nhìn xung quang, thì ra hôm nay không có tiếp khách nha, mỗi người ở đây chắc là bạn tốt của anh.
Hà Cường đi đến trước mặt Cù Nhiên nghênh đón,“Ái chà, hôm nay đến sớm nha.”
Cù Nhiên ôm Đinh Đồng, chỉ chỉ Hà Cường,“Nhìn qua giống du cồn này, em có thể miễn cưỡng xem như một người.”
“Bà mẹ nó!!” Hà Cường thu hồi thái độ vui đùa, hướng Đinh Đồng cười gật gật đầu,“Cô Đinh, gọi tôi là Hà Cường là được.”
“Hà Cường, gọi tôi là Đinh Đồng đi.” Cô gọi tên đối phương một lần, ý chính là anh cũng gọi tên cô như vậy.
“Ha ha, tốt, về sau tôi gọi cô là Đinh Đồng .” Hà Cường đối Đinh Đồng vẫn có chút không thích, bởi vì trong mắt anh, cô là loại phụ nữ bám dính đàn ông, lại có bối cảnh gia đình không rõ ràng. Nhưng là anh em mà, nếu Cù Nhiên đã nhận định như vậy, anh sao có thể làm Cù Nhiên mất mặt.
Cù Nhiên nhìn thoáng trái phải,“Dương Thụ đâu?”
“Trước khi các người đến, Yến Tử đến đây quậy phá, la hét kêu nó về.”
Đinh Đồng ngồi một bên, nghe Hà Cường giải thích, thì biết Dương Thụ chính là ông chủ của quán rượu này.
Đinh Đồng nghe xong gật gật đầu, tò mò,“ Yến Tử là ai?”
Cù Nhiên xoa xoa huyệt thái dương,“Giống như em, đều thích ầm ĩ.” Ở nơi công cộng thế này, Đinh Đồng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Nói đến Yến Tử, kỳ thật cô ta cũng tính như một nửa thanh mai trúc mã với Dương Thụ đi, sở dĩ nói là nửa, bởi vì bọn họ gặp nhau vào thời trung học, không sớm không muộn. Thời điểm vừa vào trung học, Yến Tử thuộc loại nữ sinh quậy phá, có một lần Yến Tử nghe thấy có một chị em trong nhóm bị nam sinh đẹp trai trường khác ghét bỏ, cô thấy người chị em của mình cả ngày rầu rĩ, liền tức giận đi tìm nam sinh đẹp trai kia dạy dỗ một tí..
“Em không biết đâu, lần đó bọn anh đi ra ngoàn ăn. Lập tức có một đám con gái chạy đến trước mặt, ăn mặc......Ách, thật ra...., dù sao vừa thấy chính là giống nữ lưu manh, giống tên côn đồ, cầm đầu là một cô gái, ăn mặc trang điểm nhìn không ra bộ dạng gì chính là Yến Tử!” Cù Nhiên nói đến một nửa đột nhiên im lặng, Đinh Đồng chờ anh nói tiếp, không ngờ anh cũng học theo mấy tên lưu manh trong tivi, đùa giỡ nữ sinh như vậy, cô chống tay lên cằm,“Anh trai thân yêu, anh tiếp tục kể nữa đi!”
Đinh Đồng mặc kệ anh, cô không nghĩ cho anh mặt mũi, anh không nói em sẽ không vui nha! Cù Nhiên lập tức giật mình, đành tiếp tục nói,“Lúc ấy bọn anh vừa thi vượt cấp xong, thành tích cũng không tệ lắm, lập tức đi liên hoan. Em nói nếu một đám nam sinh tới đập phá, bọn anh khẳng định không nói hai lời xông lên đánh lại, cố tình người tới là một đám con gái, ai có thể xuống tay với nữ sinh a. Lúc ấy Yến Tử chỉ vào mọi người hỏi:‘Trong các anh ai là Dương Thụ? Đứng ra cho tôi!’ thật ra cô ấy chỉ biết tên thôi không biết mặt, tất cả mọi ngượi bọn anh chờ xem náo nhiệt, đều nói thằng quỷ đó nợ phong lưu nha, đang chờ chế giễu nó. Em đoán thử đi, thằng quỷ đó trả lời thế nào?”
“Trả lời thế nào?”
Cù Nhiên nhịn không được cười,“Ha ha......Thằng quỷ đó tỏ vẻ không có chuyện gì, cầm đũa gắp đồ ăn, vừa ăn vừa nói:‘Dương Thụ? Mới vừa đi rồi, hiện tại cô đuổi theo còn kịp đó!’ ha ha ha ha......” Ngay lúc đó tình hình còn đang gay cấn...haha.. “Vấn đề là, con nhóc tin thật, mang theo một đám nữ sinh xoay người rời đi!”
Đinh Đồng cũng hiểu được, có chút buồn cười,“Sự việc cứ xong như vậy sao?”
“Không đâu!! Sau khi Yến Tử biết mình bị lừa, cả đám con gái đó chờ bọn anh ở trước công trường, thừa dịp thời điểm Dương Thụ đi một mình, mười mấy cái cô gái đem Dương Thụ đánh tơi bời. Năm đó, Dương Thụ cũng coi như nhân vật phong vân a, anh cũng thế...... Ai, em đừng có không tin a,người đàn ông của em cũng rất lợi hại! Từ chuyện đó trở về sau Dương Thụ trở thành trò cười trong trường, cứ oan oan báo báo như vậy cũng đã vài năm rồi.”
Hóa ra có chuyện xưa như vậy, Đinh Đồng cảm thấy chuyện bọn họ ngọt ngào nha, Cù Nhiên hướng phía sau cô chỉ chỉ,“Dương Thụ, ở đây!”
Dương Thụ kéo Yến Tử đang không được tự nhiên đi tới, trước nói xin lỗi mọi người, sau đó chào hỏi mọi người, như trong lúc ấy cầm lấy tay người phía sau thủy chung không buông ra.
Bọn họ đến gần chỗ Cù Nhiên ngoài xuống, Yến Tử thấy Đinh Đồng liền hổi,“Ôi chao? Cù Nhiên, đây là người nào của anh nha?”
Dương Thụ túm lấy cô ấy,“Có kiểu nói chuyện như vậy sao?” Nói xong liền hướng Đinh Đồng,“Đừng quan tâm cô ấy, tính tình cô ấy xấu như vậy đó.” Lúc trước Cù Nhiên gọi điện cho anh nói mang tới một người, có thể coi trọng như vậy, hiển nhiên không phải bạn gái bình thường.
Cù Nhiên cũng không khách khí Yến Tử,“Dương Thụ, người của cậu không tốt! Về sau dạy dỗ lại đi!”
Dương Thụ thấy Yến Tử muốn xù lông nhím, chạy nhanh đến nói cô ấy đừng gây chuyện với Cù Nhiên.
“Anh giới thiệu chút đi” Hai người đều có một nỗi khổ tâm, cho nên Cù Nhiên đặc biệt thông cảm với Dương Thụ, Anh sẽ không giống như trước làm khó Yến Tử.“Yến Tử, đây là Đinh Đồng, gọi chị dâu đi!” Đinh Đồng vừa nghe thế liền lấy khuỷu tay huých anh.
Yến Tử cũng không yếu thế,“A? Chị dâu? Chị là người quan trọng của anh ấy? Đúng không......”
Đinh Đồng thấy anh không có biểu hiện gì, Vì thế cô vươn tay ra,“Xin chào, Đinh Đồng.”
“Gọi tôi là Yến Tử đi, bọn họ đều gọi tôi như vậy. Chậc chậc...... Đáng tiếc , người tốt như vậy, tại sao gặp Cù Nhiên, giậm chân giận dữ a, đây là......”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...