Edit: Icon
Beta: Tuyết Nhi
Lô Phương gọi điện thoại cho Đinh Đồng báo cáo thường lệ, mới đây nhóm người Lưu Lão Thất biểu hiện càng ngày càng kiêu ngạo, làm nhiều việc mờ ám trái quy củ.
“Mấy lão già này lá gan càng lúc càng lớn , ngày hôm qua vài người dám làm cho anh Tiểu Ngũ mất mặt!”
Đinh Đồng nghiêm mặt lạnh lùng,“Ừ, chị biết rồi. Tiểu Ngũ còn có thể ứng phó không?”
“Dạ, cái này với anh ấy không có vấn đề gì.”
“Được, cứ như vậy, chị tắt máy đây!”
Buông điện thoại nàng nghĩ nghĩ lại bấm số gọi Tề Thiên, sau vài đợt chuông có người bắt máy.
“Có việc gì nói mau! Tôi không được nghỉ ngơi có thể chết đấy!” giọng nói mười phần không nể mặt.
“Chết đi cho thế giới yên tĩnh chút!” cô lại càng không khách khí,“Được rồi, đừng gào , cục cưng này cuối tuần thế nào?”
Cuối tuần trước đến nhà anh hai, nhóc con kia quả thật rất vui vẻ, vấn đề là, vốn muốn cùng baba ở chung nhưng cô vừa đi Bành Hạo lại làm ầm ĩ hai ngày. Trở về cô cũng có chút buồn bực, Cù Nhiên lúc ấy nói: “Đứa nhỏ cần có một thời gian thích ứng, trong khoảng thời gian này nếu em luôn tới thăm, em làm cho thằng bé sao mà thân thiết với baba được, kết quả còn không phải đều công dã tràng sao ! Em cần hiểu rỏ vấn đề một chút, nếu muốn họ sống chung em sẽ không chen ngang làm gì, nếu trong lời nói không khéo, em lại phải mang con theo .”
Tề Thiên đem chuyện nhà Bành Tấn Hoa gần đây chơi ở công viên kể lại cho cô nghe,“...... Nghe nói hai ngày nay là có cô cảnh sát nào đó theo chơi chung với tiểu tổ tông, hai người đi chung cũng rất vui vẻ !”
“Cảnh sát?”
“Ta nhớ rõ giống như kêu là Mộng hay gì đó! Hắc hắc...... Tên họ như vậy thật không nhiều lắm!”
Đinh Đồng cười nhạt, muốn nói gọi là tự ai có ngươi lão nhân gia thủ thần a...... Hoàn hảo ý tứ nếu nói đến ai khác! Cậu ta nói cảnh sát kia không chừng chính là Tả Mộng Lam mà lần trước đã đánh anh hai, cũng khó trách trong khoảng thời gian này Bành Hạo tan học không ồn ào tìm tiểu mật đào chơi cùng, nguyên do là có cô cảnh sát kia chơi cùng ! Cũng tốt, chỉ cần cục cưng không có việc gì là được, cô cũng sẽ không đi theo phá đám đâu.
Tề Thiên vội vàng, lại tùy tiện nói vài câu không giữ quy tắc trong điện thoại.
Đinh Đồng nhìn nhìn thời gian cảm thấy không sớm lắm nên chuẩn bị cơm chiều, mang tạp dề vào vừa mới chuẩn bị nhặt rau, chuông cửa liền vang .
Có chút buồn bực mở ra cửa,“Ông tìm ai?”
Người đàn ông trung niên này có tư thái ngạo nghễ, cốt cách quí phái, cũng không trả lời cô, tay vung lên phía sau, nguời phía sau không quan tâm ông có nhìn thấy hay không , cung kính gật đầu chào, lái xe rời khỏi.
Đinh Đồng thoáng suy nghĩ người này có thể là ba của Cù Nhiên, người này xác thực tư thế của ông chính là cao lớn, như đến kiểm tra nhà.
Ông chắp tay sau lưng ung dung nhìn vào phòng thấy đồ ăn bày trên bàn,“Cô biết nấu cơm?”
“Dạ, biết một ít.” Đối phương là trưởng bối, cô tuy rằng không biết xưng hô như thế nào là tốt, nên lễ phép cần có,“Mời bác vào phòng khách nghỉ ngơi, con mang nước đến cho bác.”
Cù Văn Thanh sắc mặt không thay đổi,“ Cô Đinh khách sáo, tôi không khát!” Một tiếng “Cô Đinh”, tức biểu lộ thái độ ông đối của cô như người ngoài, lại như muốn nói “Chuyện của cô tôi đã điều tra tất cả không bỏ sót rồi !”
Đinh Đồng xoay người lại sau bĩu môi, thật khó hầu hạ! Đối phương rõ ràng không muốn nhìn thấy cô, cô cũng chẳng để chuyện đó trong lòng, chẳng qua ngẫu nhiên gặp mặt thì cười một cái, cô cũng coi ông như không tồn tại, nên chẳng lo lắng gì hết.
Trong phòng bếp cửa sổ có thể nhìn đến thông ra đường, cho nên vừa thấy xe Cù Nhiên chạy vào, Đinh Đồng liền chạy nhanh đi mở cửa, chính là ra vẻ muốn nói cho anh biết chuyện ba anh đến đây.
Cù Nhiên thấy cô đón ngoài cửa, không đợi cô nói chuyện liền ôm cô vào lòng, Đinh Đồng đánh anh, anh cũng chỉ cho là cô muốn nói thêm gì nữa, ngược lại muốn càng lâu càng tốt.
“Khụ......”
Một tiếng ho khan vang lên, hai người mới buông nhau ra, Đinh Đồng xấu hổ muốn chết, đã biết nói dối thành quen miệng mà, cái gì mà mở cửa cho anh, đòi mạng a......
“Ba?!” Anh ngẩng đầu vừa thấy kinh ngạc kêu một tiếng,“Sao ba lại đến đây?”
“Không biết xấu hổ!” Cù Văn Thanh bỏ lại một câu xoay người lên lầu.
Cù Nhiên khó hiểu hỏi cô:“Sao lại như vậy?”
“Em làm sao biết! Em cũng không mời ông ấy tới......” Cô thối lui từng bước trước đem mầm tai vạ cùng chính mình quăng đi sạch sẽ,“Vừa rồi em mở cửa cho anh chính là nói chuyện này với anh, còn muốn cho anh có cái chuẩn bị, ngược lại...... Xem đi, chọc ba tức giận !”
Anh chán nản nhéo nhéo mặt cô,“Anh còn tưởng hôm nay lương tâm em trỗi dậy,chủ động ra mở cửa đón anh chứ? Hừ......” Ôm cô vào lòng một cái, rồi thay đổi dép lê ,trực tiếp lên thẳng trên lầu.
Đẩy cửa thư phòng ra, Cù Văn Thanh quả nhiên ở bên trong,“Ba!”
“Thấy tính khí của con như vậy, cho con ở riêng không ở nhà, để tiện giải quyết công việc thật tốt, vậy mà không nghĩ tới con dám làm chuyện như vậy!” Cù Văn Thanh đưa lưng về phía anh, trong lời nói không nhận ra được cảm xúc tức giận hay vui mừng.
Chuyện như vậy Cù Nhiên bao lâu chưa thấy qua , giống như tăng thêm một tuổi vẫn là con trai đi! Lúc bản thân mình làm sai kinh động đến tộc trưởng, ba sẽ như vậy đem anh gọi đến thư phòng lạnh lùng dạy bảo, cái bộ dạng không nóng không lạnh này từ trước đã là biện pháp hữu hiệu khắc chế anh.
Chẳng qua, anh không còn sợ uy danh năm đó của ba nữa rồi.
“Sao? Là con xử lí chuyện công ty không tốt sao?”
“Nhóc con, không cần vòng vo với ba ! Lúc ba cậu đến đây, còn không biết cậu đang ở đâu!” Cù Văn Thanh xoay người nhìn anh.
“Ha ha......” Anh cười,“Ba là ba của con, con nào dám qua mắt ba chứ!”
Cù Văn Thanh cuối cùng cũng thả lỏng lòng mình một chút,“Cù Nhiên, mặc kệ con làm gì nhưng vẫn là con của ta, có chuyện gì con cũng nên bàn bạc qua với ba? Con đâu có nói gì ?”
Anh cởi áo khoác khoát lên một bên sô pha,“Đó là tự nhiên, con không biết ba nghe được chuyên gì từ đâu, mặc kệ ba nghĩ sao, ít nhất phải tin tưởng năng lực của con một lần. Huống chi trước mắt chưa có chuyện gì phát sinh ngoài tầm tay mà!” Ý của ba trong lòng anh biết rõ ràng, đơn giản chính là chuyện của anh và Đinh Đồng, nếu có thể làm cho một chủ gia đình tự đến tìm hiểu thật giả, cũng đủ để nói lên được, ông biết chuyện đang xảy ra không phải là ít.
“Nói như vậy không thể tốt hơn!” Tốt quá hoá cùi bắp >_< đạo lý này anh hiểu được, cứng rắn thường thường chỉ phản tác dụng.
Hai cha con lại nói sang chuyện công ty, trao đổi qua lại cả hai cũng không muốn đứng lên, cuối cùng là Đinh Đồng đi lên gõ cửa nhắc nhở bọn họ có thể ăn cơm .
Cơm chiều sau, Đinh Đồng dọn dẹp này nọ xong rồi liền ôm chân ngồi trên sô pha xem TV, Cù Văn Thanh chọn chổ tốt bên dưới, thản nhiên ngồi xuống. Cô đưa bàn điều khiển TV cho ông đổi cái muốn xem, ông cũng không thèm lấy, thỉnh thoảng nói vài ba câu với ông, ông làm như không nghe thấy, Đinh Đồng không biết làm sao liền làm bộ dáng giận dỗi, cũng vậy thôi, một người nào đó cũng không thèm nhìn cô. Cô đành cười lắc đầu, không cùng ông tạo quan hệ nữa, chỉ đem trái cây mang đến đặt trên bàn trước mặt ông, có đôi khi nhìn thấy ly trà của ông hết nước, đứng dậy châm nước đầy ly trà cho ông
“Ba, cho tài xế tới đón, hay là con đưa ba trở về?” Cù Nhiên tắm xong xuống lầu liền nhìn thấy ba mình còn ở lại, ngồi xuống vừa ăn trái cây vừa hỏi.
“Không cần, đêm nay ngủ lại bên này!”
“...... Khụ khụ, sao cơ?” Cù Nhiên bị nghẹn, ho khan hỏi lại.
“Sao cái gì? Không được hả! Phòng nhà cậu quý quá không cho ba cậu ngủ lại một đêm hả?”
Đinh Đồng hé miệng chịu đựng cười, càng ngày càng cảm thấy Cù Văn Thanh thật giống như ai đó không hiểu chuyện.
Cù Văn Thanh nhìn cô một cái,“Chọn một gian phòng khách là được rồi, chỉ một đêm thôi không cần phiền phức!”
Cô gật gật đầu,“Dạ!”
Bởi vì có ba ở đây, nên Cù Nhiên cả đêm cũng không dám cùng Đinh Đồng có động tác thân mật, xem kịch hay gì đó một hồi, Cù Văn Thanh rốt cục nói muốn lên lâu nghỉ ngơi, còn không chờ con đáp lời, Đinh Đồng cũng đã đứng dậy dẫn đường cho ông.
Trong phòng khách ấm áp dễ chịu, không có một chút cảm giác lạnh lẽo, ông nhìn thấy máy điều hòa đã mở, nhớ tới vừa rồi Đinh Đồng hình như có lên lầu một lát, con mình rõ ràng sao có thể cẩn thận đến chuyện nhỏ này, khẳng định là cô!
“Trong mấy phòng khách chỉ có phòng này là có nhà vệ sinh, có vẻ tiện dụng, nhưng nằm ở hướng gió nên hơi lạnh một chút , bác nếu cảm thấy không thích hợp thì cháu đổi phòng khác ngay!” cô ở một bên giải thích .
Cả đêm giáp mặt cuối cùng cũng mở miệng nói được một câu,“Không cần đổi, phòng này tốt lắm!”
Cô men cửa phòng lui ra ngoài, mới vừa đi đến cầu thang đã bị Cù Nhiên kéo vào một phòng khác.
Dựa vào cửa, cô liền nhịn không được bật cười, Cù Nhiên nhìn vẻ mặt vui vẻ không thôi của cô, tất cả lo lắng trong lòng tan biến đi phân nửa, đem cô ôm đến trên giường, mà cô nằm trong lòng anh cười không ngừng.
“Cười cái gì cười? Em còn cười vui vẻ vậy hả!” Anh cười lạnh hỏi.
“Ba của anh cũng không phải là có tuổi nha? Mọi người đều nói Lão ngoan đồng Lão ngoan đồng, cũng phải đến bảy mươi hơn mới tính a! Sao tính tình còn thích đùa giỡn như vậy?”
Cù Nhiên không biết nên nói như thế nào, là cô rất lạc quan? Hoặc là nói...... cô căn bản chẳng cần biết nhà anh có phản đối chuyện của bọn họ không?
“Em định sẽ không nói chuyện sao?” Cả đêm như vậy cô cứ như người không liên quan, ngồi thật xa như vậy, một câu “bác trai” “chú” cũng chẳng gọi. “ Ba anh cho tới bây giờ đều sợ nhất là dáng vẻ làm nũng của phụ nữ, Cù Trà từ nhỏ đến lớn làm sai đều là làm nũng để không bị phạt, còn em sao giống như khúc gỗ vậy?!” Anh giận dỗi cắn chóp mũi của cô.
Cô cười trốn,“Cái gì nha, là bác trai từ đầu tới cuối vào cũng không để ý tới em, em còn sợ ông ấy buồn, định trò chuyện, mà ông cũng không thèm liếc mắt nhìn em một cái!”
“Em chịu đựng không được phải không?” Anh nhẹ nhàng ôm cô, cô cười lớn song bèn nhỏ giọng lại, sợ ba của anh ở phòng khách nghe được lại có ý kiến.
Đinh Đồng đẩy anh ra rồi đi tắm, lúc trở lại anh còn chưa ngủ, anh đưa tay ôm cô vào lòng, đến khi cô sắp ngủ, mới từ từ nói.
“Con mèo nhỏ...... Em định sẽ đi...... hay ở bên anh.”
“Được, đợi em hết ngày nghỉ phép xong sẽ đi, được chưa?” Cô mơ hồ nhỏ giọng trả lời.
Anh cười cười, nắm lấy bàn bay nhỏ bé mềm mại của cô, đem thân thể của cô kéo gần đến bên mình,“Ngày mai anh cho người mang quần áo đến cho em, em ở suốt trong nhà mãi cũng không tốt, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Ngày mai nói sau đi!” Ôm người trước mặt vào lòng, cô càng ngày càng có thói quen ôm cái người ấm áp bên cạnh, không lâu sau hô hấp trở nên đều đều.
Trong khoảng thời gian này Cù Nhiên phát hiện cô là dạng người thích ở nhà luôn ở nhà không muốn đi ra ngoài, cư nhiên cũng không cảm thấy buồn, nhưng là một lúc sau anh cảm giác có gì không đúng! Nói như thế nào, tựa như chuyện cổ tích kể về Nàng Ốc, chỉ có ở thời gian, địa điểm riêng ,mới có thể xuất hiện, chờ cảnh tượng thay đổi, lặp lại nhiều điều tốt đẹp sẽ thành mộng Nam Kha. Anh không nghĩ Đinh Đồng chính là mộng Nam Kha của mình, vậy tốt nhất đem cô đến bên cạnh mình, không cần lo lắng chỉ là môt đoạn thời gian phóng túng, đơn giản chia tay nhau, tương lai sau này bọn họ còn có cái để nhớ lại, đương nhiên, anh không muốn chỉ cần nhớ lại, chỉ muốn tương lai hai người có nhau…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...