Hy Vọng

chịu nổi, ôm con lại thật chặt, cúi đầu ghé vào lỗ tai nhóc nhẹ nhàng nói :“Mama không giận, lần này là mama không tốt, không có chăm sóc tốt cho cục cưng. Không trách con...... Nhưng sau này con phải nhớ kĩ không được chạy lung tung nữa , có biết hay không?”
Bành Hạo lúc này hơn lúc nào hết đều thành thật, ngoan ngoãn , cô nói gì thì nhóc cũng nghe, đến khi xe dừng lại ở trước ngôi nhà, cậu nhóc mới đứng dậy, hỏi:“Cậu, cậu, cậu thật sự mang con đến chơi cùng tiểu mật đào sao?” Hôm nay cậu không đi nhà trẻ nên cả ngày chưa gặp Mẫn Mẫn.
Đang chờ người mở cửa, Cù Nhiên sờ sờ đầu của nhóc,“Đúng vậy, không phải mới nói với con sao?”
Xem cục cưng có vẻ rất vui, Đinh Đồng tâm tình cũng tốt hơn. Khi xuống xe, Cù Nhiên giúp cô mở cửa, dang tay ôm Bành Hạo,“Nào, chú ôm con, để mẹ nghỉ ngơi một chút.” một bé trai bốn tuổi, thật cũng không nhẹ, Đinh Đồng cố hết sức mới ôm được nhóc, cô nghĩ người đàn ông này cũng thật cẩn thận, biết nghĩ cho cô. Nào ngờ , lúc anh xoay người ôm nhóc thì nhân cơ hội nhóc không nhìn thấy hôn một cái trên môi cô, cái hôn chỉ thoáng qua nhưng có cảm giác thật ấm áp , nhưng trường hợp như vậy vẫn là làm cho cô có chút nan kham đỏ mặt.
Lúc họ đến là cả nhà Cù Trà vừa dùng bữa xong, biết họ chưa ăn gì nên Cù Trà sai người làm chuẩn bị làm món mới, Cù Nhiên thản nhiên nói “Đừng làm ngọt quá đấy”
Cù Trà ngoài ý muốn liếc anh một cái,“Anh, đổi khẩu vị khi nào vậy?”
Hắn chỉ cười cười “uhm” một tiếng, không có giải thích nhiều.
Vợ chồng Lí Khải Văn cùng bọn họ dùng cơm, nhìn đến Cù Nhiên gắp rau vào dĩa cho cô, vợ chồng họ không thể không có ánh mát tò mò, làm Đinh Đồng ngồi giữa không biết làm gì hơn, ngồi cứ như pho tượng.
Sau khi ăn xong, nhóc con đã đi chơi không thấy bóng dáng, Lí Khải Văn nhận lời nhờ vả của vợ, nhất định kéo anh vợ sang một bên nói chuyện .

Trên ban công, Lí Khải Văn cùng anh trầm lặng, lười nhác dựa vào lan can,“Lần này là sao đây? Có ý gì đây? Khẩu vị thay đổi nên cũng thay đổi mẫu bạn gái luôn sao?”
Cù Nhiên không trực tiếp trả lời, chỉ cười hỏi lại anh,“Rốt cuộc cậu muốn nói gì? Cơ bản là chưa có được lòng cô ấy! Cả ngày đối với tôi là bộ mặt xa cách, cậu nói xem, như hôm nay cô ấy muốn mang con theo, cũng không nói với tôi một tiếng tự mình quyết định ......” Anh xả ra một số điều không hài lòng, trên mặt lại không mất đi nụ cười .“Cô ấy đối xử với tôi như vậy, tại sao tôi lại vẫn nhớ, vẫn muốn cô ấy ở bên mình.”
Lí Khải Văn kiên nhẫn nghe anh nói hết, thật ra hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hiểu rõ lẫn nhau, sau đó anh cùng Cù Trà kết hôn, mối quan hệ của hai người thân lại càng thân, trong trí nhớ của mình bộ dạng hiện giờ của anh là chưa từng có, trước đây cảm thấy tính khí anh cổ quái có phần ngông cuồng, không sợ trời không sợ đất , sau đó đi du học ở nước ngoài liền tạo cho mình một khoảng trời riêng, tuy nói “Tân vũ” ở trong nước không có lực ảnh hưởng lớn, nhưng vài năm trở lại đây, cũng làm vài vụ làm ăn lớn, làm cho các vị lão luyện trong thương trường cũng không dám xem thường.
“Cậu có hiểu tôi đang nói gì không?” Cùng Cù Nhiên nói chuyện, anh không nghĩ vòng vo, tất nhiên là hiểu, anh tất nhiên là rất hiểu.
Anh phun ra một ngụm khói nhẹ, nhắm hờ đôi mắt,“Vậy cậu cũng biết, một khi tôi quyết định thì dù ai có nói gì, làm gì cũng không cản được tôi chứ?”
“Kỳ thật anh đã quá lo lắng, ngày sinh tháng đẻ còn không giống nhau, làm như tôi đây hại nước hại dân không bằng, tôi đâu phải là đứa con nít !”
Bọn họ sao mà lo lắng quá vậy nè! Lí khải Văn rất muốn nói cho hắn, chỉ bằng anh mang mấy lời này nói với cô, cũng đã chứng minh sự thật rồi ......
Anh vỗ vỗ người Cù Nhiên, không nói thêm lời nào nữa, hai người đứng thêm một hồi, nói chuyện phiếm một chút mới đi vào trong nhà .

......
Cù Trà cùng Đinh Đồng không biết đang nói chuyện gì, xem ra rất là vui vẻ. Hai đứa nhóc đúng lúc này chạy ra.
Lí Mẫn Mẫn kéo tay mama nhìn Bành Hạo chu miệng mà nói :“Mama tớ là xinh đẹp nhất , mama, mama là xinh đẹp nhất !”
Bành Hạo cũng không cam tâm chịu thua, nhóc con rất giống Đinh Đồng, chỉ cần làm việc gì là duy trì đến chết không bỏ cuộc,“Tiểu mật đào, rõ ràng mama tớ xinh đẹp nhất, không biết xấu hổ, mama tớ là rất xinh đẹp.”
Người lớn thì phì cười, hai nhóc tỳ thì còn đang gân cổ tranh luận sôi nổi.
Đinh Đồng ôm chầm cục cưng,“Sao như vậy được !! Con không muốn em gái mến sao? Con không phải thường nói thích nhất tiểu mật đào sao bây giờ lại cùng bạn cãi nhau ?”
Nhóc con chỉ có một câu,“Vốn dĩ mama là mama xinh đẹp nhất mà!”
Lí Mẫn Mẫn chịu không được, chỉ mau rơi xuống một giọt nước mắt, bổ nhào vào trong lòng mama ,“Mama......”

Lí Khải Văn đi qua đi ôm con gái“Ô ô ô, xem tiểu mỹ nhân của chúng ta bị ức hiếp này!”
“Ba ba...... Hạo Hạo...... Khi dễ con, cậu ấy nói mama không xinh đẹp......”
“Đừng khóc đừng khóc, ba ba không phải nói với con rồi sao? Con là do mama vất vả sinh ra, cho nên con đối với mama là tốt nhất. Hạo Hạo cũng vậy! Hạo hạo đối mama tốt cũng không sai, có phải hay không?”
Cô nhóc hai mắt còn ướt đẫm nghe baba nói, cảm thấy có phần đúng, hơi hơi gật gật đầu, nghĩ lại một chút, lại cảm thấy không được, không thể so sánh như vậy, như vậy chẳng có cái nào thắng Hạo Hạo sao.
“Hạo Hạo, Hạo Hạo mama của mình thật là vất vả mới sinh mình nha, bụng mama có cái sẹo như này này
~~ rất là dài nha!” vừa nói vừa khoa tay múa chân loạn xạ.[ Con nít luôn có kiểu như vậy, này đều so với......]
“Này......” Bành Hạo không trả lời, trên bụng của mama nhóc không có sẹo như vậy a ,“Mama, sẹo trên bụng mama đâu không có?”
Đinh Đồng không nghĩ tới chuyện này mà hai nhóc cũng đem ra tranh cãi, thật khó trả lời ,“Ách...... Cái này......”
Cù Nhiên nhân cơ hội tìm cái đề tài giúp cô giải vây, hai nhóc chịu chạy ra ngoài.
Cù Trà lại hứng thú đối chuyện vừa rồi, nghĩ đến cô cũng không biết quanh co trả lời như thế nào với hai nhóc được,“Tiểu Đồng, cô sinh Hạo Hạo là sinh thường?”

Đinh Đồng tránh đi ánh mắt của cô, gật gật đầu có lệ.
“Lúc tôi trở dạ, bác sĩ nói đứa nhỏ cuống rốn không được bình thường , không thể sinh thường được, phải mổ bụng dưới. Sau cũng lành lại, nhưng vẫn để lại sẹo, khó coi chết đi được, mặc quần áo kín đáo cẩn thận lại.”
Sinh đứa nhỏ có bao nhiêu đau cô đương nhiên nhớ rõ, năm đó, chị dâu Thiến Nhan cũng là chết đi sống lại, anh hai không có ở đó, chị dâu nắm chặt tay mình để bớt đau...... Sau đó, cục cưng là bình an sinh ra, nhưng cô lại không thể......
Trong trí nhớ ngày đó, trong ngôi nhà nhỏ bằng trúc đầy ánh hoàng hôn,người đỡ đẻ cho cô ấy sắc mặt trắng xanh, môi run run. Liễu Thiến Nhan suy yếu rất nhiều, cô phải mang đứa nhỏ đến bên cạnh cô ấy, chỉ nhìn thoáng qua liền ngã vào lòng Đinh Đồng,“Đồng Đồng………Đồng Đồng em giúp chị, em hãy chăm sóc cục cưng cho đến lớn, để nó gọi em là mama...... Về sau...... Về sau...... em chính là mama của nó!”
“Thiến Nhan, chị nói cái gì vậy? Chị đừng nói, sẽ không có việc gì , anh hai lập tức đến ngay , chị phải kiên trì chờ một chút, sau đó chúng ta có thể đi bệnh viện......” Những lời này nàng cũng không biết đến cuối cùng là nói cho Liễu Thiến Nhan nghe hay là nói cho chính mình nghe. Đứa bé nằm trong lòng cô òa khóc cô cũng khóc, cô không biết bây giờ tiếp theo nên làm gì...... Đã hơn một năm nay Thiến Nhan giống như chị gái ruột thịt ở bên cạnh mình, chỉ dẫn công việc cùng cô mỗi ngày, nếu chị ấy có chuyện gì, giờ cô phải làm sao? Cô làm sao bây giờ......
“Chị...... Chị...... Chị đừng ngủ, chị nói chuyện với em nha! Chị xem xem đứa nhỏ, nó còn nhỏ như vậy......”
Liễu Thiến Nhan có lẽ là nghe thấy “Đứa nhỏ”, lại nắm thật chặt tay Đinh Đồng,“Đồng Đồng, em hứa với chị, hứa với chị...... chị chỉ tin tưởng em thôi!”
Đinh Đồng không biết nên làm gì bây giờ, trong mũi tràn ngập mùi máu tươi, cô thậm chí có thể cảm nhận nhiệt độ của Thiến Nhan đang giảm xuống.
Bối rối gật đầu,“Em hứa với chị, em hứa, em cái gì đều hứa...... Chị, Chị...... Chị không có việc gì đâu nha......”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui