“A” một tiếng, miệng không tự chủ mở ra, mặc anh tiến quân thần tốc. Thân mình bị anh ôm chặt vào trong ngực, thân mình muốn rời khỏi anh một chút, nhưng mà càng dùng sức thì càng dính sát hơn. Anh cảm thấy rất tốt, nhắm mắt lại, say mê, triền miên môi lưỡi của cô.
Cù Nhiên càng hôn càng sâu, luyến tiếc buông ra, chậm rãi buông lỏng vẫn dán tại bên môi không chịu rời,“Con mèo nhỏ, có nhớ anh không?” Hỏi xong lại nhẹ nhàng cười tự đáp, “Anh nhớ em ! Ước gì có thể đem em mang theo trên người.”
Đinh Đồng có chút khó thở, vừa định nói cái gì đó, điện thoại đột ngột vang lên. Cù Nhiên thấy vậy mới đem cô thả lại chỗ ngồi, xem quần áo xốc xếch của cô , bàn tay lưu luyến ở sau lưng.
Cô vỗ vài cái lên tay anh muốn anh rời lưng ra, nhưng không thành công, cũng cố không để anh càn quấy hơn, vội vàng nghe điện thoại.
“A lô?”
Bên kia diện thoại vừa nghe giọng cô liền khóc lên,“Oa...... Mama, Mama...... mẹ là không cần con phải không ? MaMa tới đón con......”
Đinh Đồng vừa nghe đến tiếng khóc của Bành Hạo liền nóng nảy, nước mắt cũng nhịn không được ở hốc mắt lưng lưng,“Cục cưng, cục cưng nghe lời được không? Đừng khóc ! Con nói cho mama biết con ở đâu , mẹ tới tìm con được không?” Cô thấy điện thoại không hiện số, lòng có chút sốt ruột, chỉ cầu ông trời phù hộ trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì!
“Mama, dì cảnh sát...... dì...... mẹ tới đón con, con cùng dì ở cùng một chỗ......” Tiểu Bành Hạo thương tâm muốn khóc không thành tiếng, nói dở dang, chỉ có thể làm cho cô nghe được vài câu làm manh mối.
Cảnh sát? Tự nhiên cô có chút không phải, lại nghe cục cưng nói có phần nguy hiểm.
“Cục cưng nghe lời, đừng khóc được không? Con nói dì cảnh sát nào? Đưa điện thoại cho dì nghe đi!”
“A lô, xin chào!” giọng nói nữ tính rất ngọt ngào.
“Xin chào, xin hỏi cô là ai? Con trai tôi sao ở chung với cô? Với lại, hai người đang ở đâu?” cô hỏi liên tục.
Đối phương cười thành tiếng,“Cô so với tôi còn giống cảnh sát hơn nha ? Ha ha...... tôi ở sở cảnh sát Linh Sơn, hôm nay lúc tuần tra gặp đứa nhỏ này vừa chạy vừa khóc, cho nên liền đem nhóc mang về sở!”
Đinh Đồng nói lời cảm ơn không thôi, sở Linh Sơn so với trụ sở của Bành Tấn Hoa, cô không quen thuộc cho lắm, vì thế hỏi địa chỉ thật rỏ ràng, mới tắt máy.
“Nhanh lên nha! Thất thần làm gì? Không có nghe a? Đi đường xx sở Linh Sơn.” Cô gấp đến độ như con kiền ở trên chảo nóng, còn anh thì ngồi nhàn nhã.
Cù Nhiên bất đắc dĩ, rụt tay ra, giúp cô sửa sang lại quần áo. Vừa rồi chỉ lo nghe điện thoại, cô cũng không lưu ý quần áo mình đã muốn tuột đến bả vai, Cù Nhiên theo liền nhìn đến nơi mà tối hôm qua mình ở trên người cô lưu lại vô số dấu vết loang lổ, nhìn thật xin đẹp như vậy anh nghĩ mình sắp chảy cả máu mũi ,vì mãi lo lắng và nghe máy nên cô không hề thấy được chuyện tốt của anh.
Ngón tay dừng lại ở trên mặt cô trong chốc lát, cúi đầu hôn đôi mắt rưng rưng sắp khóc của cô ,“Em thật sự là muốn đem anh tra tấn đến chết mới cam lòng mà!” Nói xong ,thì bằng tốc độ nhanh nhất lái xe đến nơi của cục cưng đang chờ.
......
Lúc Đinh Đồng đến, thì Bành Tấn Hoa cũng đã ở bên trong , trên mặt anh rõ ràng có dấu vết đánh nhau, đứng trước mặt một người đàn ông trung niên, hình như đang giải thích gì đó với anh.
“Bành tổng, thật sự là có lỗi, cảnh sát Tả vừa mới đến đây năm nay, cô ấy làm việc có gì lỗ mãng, mong anh đừng so đo với cô ấy.”
Đinh Đồng nhìn một vòng, không thấy bóng dáng của cục cưng, đi đến bên người Bành Tấn Hoa hỏi, “Anh hai, có chuyện gì vậy?”
Bành Tấn Hoa cắn răng nhếch miệng, chỉ vào cửa đối diện,“Cục cưng ở phòng trong.” Đinh Đồng vừa thấy bộ dạng này của anh thì biết là anh đang tức giận cực điểm, trong lòng lại thấy lạ cũng không dám nói thêm cái gì, xoay người đi tìm cục cưng trước.
“Mama......” ngồi trên một cái ghế nhỏ, cái miệng nho nhỏ khẽ gọi, vừa thấy vào là chạy vội vàng đến, nữ cảnh sát ngồi đối diện nhóc cũng đứng lên, quay lại nhìn cô.
Cô ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Bành Hạo, nước mắt liền tuôn chảy ra, sau đó đổi thành mặt mày giận dữ, đánh một cái trên mông của con.
“Ai cho con chạy lung tung ! Lá gan của con lớn lắm phải hay không?”
Bành Hạo vừa ngừng khóc, giờ thì khóc thét lên, tiến sát vào lòng cô khóc ngất,“Ma ma ...... con sai rồi...... Lần sau...... Không dám ......”
Đinh Đồng vừa nhè nhẹ đánh con vài cái, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, càng nghĩ càng sợ, nếu cục cưng bị xe đụng phải làm sao bây giờ? Nếu gặp gỡ người xấu làm sao bây giờ? Nếu bị lạc đường làm sao bây giờ? Rất nhiều cái “nếu” cô không dám nghĩ, chỉ biết là, nếu cục cưng đã xảy ra chuyện, cô cũng không mặt mũi sống thêm nữa.
Cuối cùng, mẹ con vừa khóc vừa ôm nhau đứng lên.
Mấy người đàn ông ở ngoài phòng sợ tới mức chạy nhanh vào, vừa rồi nói chuyện với người đàn ông kia, Bành Tấn Hoa lập tức chấp vấn nữ cảnh sát kia,“ Tả Mộng Lam!! Sao lại thế này? Cô lại làm gì vậy hả ?”
Tả Mộng Lam nhìn mọi người, lại nhìn trên mặt còn mang vết thương của Bành Tấn Hoa, thật khó nói nên lời, đến mức mặt đều xám ngắt, cuối cùng ủ rũ, cúi đầu.
Phật tổ a!! Hôm nay tôi như thế nào mà không qua được!!
Em chỉ là một thứ nhỏ bé, có đáng cho anh làm nhiều điều như vậy không?
Cù Nhiên đi đến đem áo khoác choàng lên người Đinh Đồng, vừa rồi cô gấp đến độ ngay cả áo khoác cũng không mặc, chỉ mặc đơn giản một chiếc áo lông mỏng. Nhẹ nhàng giúp cô khoác áo, ngồi xổm bên cạnh nhỏ giọng an ủi hai người một lớn một nhỏ,“Được rồi, được rồi, không khóc nữa. Hạo Hạo nghe lời, đàn ông con trai dù trong hoàn cảnh nào cũng không được rơi nước mắt. Đừng khóc nha, tối mang con đi tìm Mẫn Mẫn chơi nha.” Lại quay qua nói với Đinh Đồng,“Được rồi, nghe lời, đừng khóc, nhiều người chờ như vậy! Cũng may Hạo Hạo bình an vô sự! Về nhà tiếp tục dạy bảo con ......”
Đinh Đồng với Hạo Hạo giờ so với con mèo hoa thật giống nhau, lau nước mắt cho con, rồi lau mặt mình, thấy con trai còn ấm ức muốn khóc, dịu dàng nói:“Con còn nghĩ tới sao? Mama không tốt! Được rồi, không được khóc, chúng ta về nhà được không?”
Bành Hạo nghe vậy mới dừng nước mắt gật gật đầu.
Bành Tấn Hoa với Cù Nhiên giải quyết một số thủ tục liên quan, nhìn thấy hai nhân vật lớn này cùng làm thủ tục, Đinh Đồng lại có cảm giác lấy bom mà giết gà, thật buồn cười, thật là lãng phí tài nguyên quá mức.
Cô ôm Bành Hạo ngồi ở một bên, nhìn thấy cô cảnh sát khi nãy đang ngồi ủ rủ, đem Bành Hạo ngồi lên ghế, bảo con ngồi ở đó, đi qua.
“Cám ơn cô!”
Nghe được có người hướng nàng nói lời cảm ơn, Tả Mộng Lam ngẩng đầu lên một chút, không ngừng xua tay,“Đừng đừng đừng, cô đừng cám ơn tôi! Là tôi không đúng, tôi sai rồi!”
“Hả?” Đinh đồng có chút không vui nhăn mày? Sai rồi? Có ý gì đây? Không lẽ mang cục cưng về đây khó khăn vậy sao?
“Tôi sai rồi! Tôi không nên ra tay đánh người, chưa xem giấy tờ mà đã đánh, Tôi lỗ mãng, Tôi vô tổ chức vô kỷ luật, tôi, tôi......”
Đinh Đồng bị bộ dáng nhận sai của cô làm cho dở khóc dở cười,“Sao không nói nữa thế? Tôi làm sao?”
Tả Mộng Lam ngẩng đầu nhìn cô trông thật thảm thương,“Tôi ,tôi không đúng !”
Cô cười ha ha, có chút buồn bực,“ Cô vừa rồi nói cô ra tay đánh người , đánh ai?” Nhớ lại vết thương trên mặt anh mình, cô có linh cảm không tốt.
Tả Mộng Lam chỉ tay ra phía sau lưng cô ,“Đó, là anh ta!”
Nhìn theo chỗ cô vừa chỉ, Bành Tấn Hoa đang ngồi xổm trước mặt cục cưng nói chuyện, Đinh Đồng khóe mắt thoáng có chút run rẩy, xấu hổ thẳng tay chỉ chỉ vào cô ,“Cô thật giỏi......”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...