Nhìn bộ dáng giận dỗi của cô, Cù Nhiên cảm thấy không vui, cũng không quan tâm cô đang nhăn nhó, liền ôm sát cô đi vào trong.
"Cù Nhiên đối với việc ăn cơm chỉ coi như một thói quen. Ăn xã giao hay ăn cơm trưa ở công ty cũng giống như ăn ở nhà...... Đương nhiên, không có khả năng tự anh nấu.
"Đinh Đồng bị anh ôm vào nhà, mùi đồ ăn liền lập tức xông vào mũi, cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, liếc mắt một cái.
"Cù Nhiên chỉ khẽ mỉm cười, trực tiếp dẫn cô đến phòng ăn, chỉ thấy một người phụ nữ ước chừng năm mươi tuổi đang đặt món ăn lên bàn.
"“Dì Cầm!” Anh lễ phép gọi đối phương.
"Dì Cầm nhìn Đinh Đồng đứng bên cạnh anh, gật đầu cười,“Sao hôm nay thiếu gia trở về sớm vậy ?”
"Cánh tay anh hơi dùng sức đem Đinh Đồng ôm thật chặt, nói hôm nay không có chuyện gì, cho nên trở về sớm. Sau đó liền nhìn thức ăn trên bàn.
"Dì Cầm nhìn Đinh Đồng ngượng ngùng cười: “Không biết tiểu thư tới, hôm nay chỉ làm sóc ngư, thịt dê hầm, lại chưng thịt vịt ướp rượu mà thiếu gia thích ăn. Không biết vị tiểu thư này muốn ăn gì? Tôi sẽ lập tức làm.”
"Cù Nhiên để cô tự trả lời. Đinh Đồng vội vàng khoát tay,“Dì Cầm, không làm phiền dì, cháu không quan trọng, nhiều đồ ăn rồi!”
"Ánh mắt dì Cầm nhìn cô từ trên xuống dưới, liền nhìn Cù Nhiên cười. Đinh Đồng còn nghĩ rằng có phải mình đã nói sai gì. Chẳng lẽ là xưng hô không đúng? Nhưng lúc nãy Cù Nhiên cũng gọi như vậy mà......
"“Em nói sai gì sao?” Cô nhỏ giọng nói thầm, hỏi người bên cạnh.
"Cù Nhiên cúi đầu, kề tai cô trả lời :“Không có nói sai!”
"Hai người ngồi vào chổ ngồi, dì Cầm mang món cuối cùng ra, trước khi đi còn nói:“Hôm nay dì tới muộn, chưa kịp mua nhiều nguyên liệu, chỉ làm món canh thập cẩm đơn giản. Hai người ăn tạm vậy, ngày mai dì sẽ nấu nhiều hơn, mùa đông nên uống chút canh thuốc nóng bồi bổ thân thể!”
"Đinh Đồng cười mà không nói, chỉ im lặng ăn cơm, Cù Nhiên gắp món sóc ngư cho cô.
"“Anh rất thích ăn món này?” Đinh Đồng ăn, mắt thấy anh còn muốn gắp cho cô, không nhịn được mà hỏi.
"Cù Nhiên thấy cô khẽ nhíu mày, tay ở không trung thu lại, đưa miếng sóc ngư vào trong miệng, không thành vấn đề? Đuôi cá hoa vàng còn tươi thơm, vàng óng, nước sốt chan lên, màu sắc càng thêm đẹp hơn, chua ngọt vừa miệng.
"“Em cảm thấy thế nào?”
"“Rất ngon, nhưng mà món này quá ngọt em không thích!” Cô xới xới cơm.
"“Lúc nãy em có ăn, anh nghĩ em thích.”
"Ăn cơm xong, Đinh Đồng buông đũa xuống, lấy khăn giấy bên cạnh bàn, vừa lau miệng vừa nói:“Chẳng lẽ không thích thì không thể ăn?”
"Cù Nhiên cũng đặt chén đũa xuống, nghiền ngẫm nhìn cô,“Nga? Chẳng lẽ không đúng sao?”
"“Còn lại nhiều đồ ăn như vậy, làm sao bây giờ?” Đinh Đồng giả vờ ông nói gà bà nói vịt.
"“Để ở đây được rồi, ngày mai dì Cầm sẽ đến dọn dẹp.”
"Cô nghe xong liền trợn mắt trừng anh:“Như vậy rất lãng phí?”
"Đinh Đồng nhìn thức ăn trên bàn còn rất nhiều. Cuộc sống trước đây đã dưỡng cô có thói quen không được lãng phí, xa "Cù Nhiên lại không biết quá khứ đã qua của cô, lơ đễnh nói,“Đành như vậy thôi! Anh không thể ăn lại những đồ ăn cũ?”
"Đinh Đồng “Hừ” một tiếng, đi đến phòng khách mở ti vi, đưa lưng về phía anh.
"Anh nhíu nhíu mày, vẫn là áp chế khó chịu trong lòng, ngẫm lại vẫn nên đứng dậy đi qua. Từ phía sau sô pha, anh trực tiếp ôm lấy thân thể của cô, mặt dụi dụi sau gáy cô,“Vậy sau này làm món ăn ít một chút, sau đó em cùng anh ăn hết toàn bộ?”
"Đinh Đồng đẩy đẩy anh, Cù Nhiên dù thế nào cũng không buông tay, nhưng cũng không biết là người nào giữ thăng bằng không tốt, hai người mất trọng tâm liền ngã xuống dưới.
“Rầm” Một tiếng, hình như là âm thanh của vật làm bằng thủy tinh rơi xuống.
“Mẹ kiếp...... Chậu cá sao lại để ở đây??!!” Bị mùi tanh của chậu cá dội lên người, Đinh Đồng bất ngờ nói lời thô tục với Cù Nhiên. Cô liền cởi đi áo khoác ngoài, chỉ còn chiếc áo cổ chữ V. Cái áo vì ướt mà ôm sát người, hiện tại cả người lạnh như băng, làm cô rất khó chịu, lại có một cái cá nhỏ tiến vào nội y của cô.
“Ân a......” Cô cắn răng tức giận, không quan tâm gì liền trực tiếp lấy tay vào nội y bắt con cá to gan kia.
Cù Nhiên nhìn động tác của cô chỉ cảm thấy hai mắt bốc hỏa, lại không dám ở phía sau trêu chọc tiểu mèo hoang đang phát cuồng này, vì thế kéo cô vào phòng tắm, lại thuận tay lấy quần áo của mình đưa cho cô,“Nhanh đi tắm rửa, đem quần áo thay ra!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...