Hy Vọng Ở Mùa Xuân Tới

1

Hôm nay tôi cuối cùng cũng đã có thể kết hôn với em. Trong ngôi nhà thờ màu trắng, từng đàn bồ câu trắng vỗ cánh bay đi, nắng vàng nhảy nhót trên những ô cửa sổ của nhà thờ cổ kính.

Đầu hè mang đến cho con người ta một cảm giác ấm áp sảng khoái vô cùng. Nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt em, lòng tôi ngập tràn hạnh phúc.

Sau khi chủ hôn chúc phúc xong, tôi cúi đầu đeo nhẫn cho em. Một chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền sở hữu tình yêu này.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi như cánh hoa hồng của em, không đợi được mà đỡ lấy gáy, trao cho em một nụ hôn.

Em ngượng ngùng đẩy tôi ra, ngón tay vô thức véo nhẹ vào cánh tay tôi nhưng tôi mặc kệ.

Tôi đã chờ đợi ngày này suốt hai năm, một cái chạm nhè nhẹ làm sao đủ để dập tắt được dục vọng đang bùng lên trong lòng tôi.

Cái nắng ấm áp đầu hè khiến người ta say như rượu nhưng bóng tối trong lòng tôi thì vô tận, đang lớn dần và lan rộng không thể kiểm soát…

Tôi hận không thể đem em khảm vào người, cùng thân thể em hòa lại làm một, muốn được ở bên em cho đến khi cái chết chia lìa.

Người ta nói rằng rắn là loài bò sát máu lạnh.

Đúng! Tôi chính là như vậy.

Đằng sau lớp vỏ dễ thương trước mặt em, trong tôi là dục vọng điên cuồng muốn chiếm lấy em….

2

97% gen của tôi có nguồn gốc từ rắn, nghĩa là có chưa đến 3% gen nhân loại.

Mỗi sáng thức dậy nhìn em nằm bên cạnh, tôi lại vô cùng mong muốn kéo em trở về tiếp tục cùng nhau triền miên.

Tôi muốn em đầu hàng, tôi muốn chiếm hữu em một cách mãnh liệt, muốn em phát cuồng vì tôi mỗi ngày.


Nhưng tôi cũng hiểu rằng, với tính cách lạnh lùng của em, nếu tôi không kiêng nể gì mà phơi bày bản chất thật của mình như vậy, thì chỉ có thể gây phản tác dụng.

Người ta vẫn hay nói: những thợ săn giỏi nhất luôn ở trong hình hài con mồi.

Là một thợ săn xuất sắc, người ta nên để con mồi từng bước rơi vào cái bẫy do chính mình tạo ra, và sau đó …

Hoàn toàn không có lối thoát!

May mắn thay, bây giờ chúng tôi đã chính thức kết hôn, tôi có toàn quyền chiếm hữu em.

Nhưng tôi cũng rất rõ ràng, cơ thể của em đã thuộc về tôi nhưng để hoàn toàn nắm giữ trái tim em thì vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Ai lại đi yêu vật thí nghiệm do chính tay mình nuôi lớn, em lý trí như vậy lại càng không thể.

Em yêu tôi và kết hôn với tôi vì tôi đã làm em nghĩ rằng em yêu tôi.

Có lẽ em mãi mãi sẽ không biết rằng từ lúc em đưa cho tôi chiếc máy tính, tôi đã lặng lẽ dệt một tấm lưới tình không có kẽ hở, chờ em từng bước từng bước đi đến và nhảy vào…

Em cũng sẽ không biết rằng hệ thống của Viên sinh học đã bị tôi xâm nhập từ một năm trước, tất cả dữ liệu trong đó đều đã bị tôi xem hết.

Bao gồm cả việc theo dõi từng cử động, từng cái cau mày và cả từng nụ cười của em mỗi ngày trong phòng thí nghiệm.

Em thậm chí cũng sẽ không biết rằng kể từ ngày tôi động tình thì em đã hoàn toàn rơi vào bẫy.

Tôi đã từng bước dự đoán kế hoạch của em. Tôi đã ở bên em cả ngày lẫn đêm trong suốt ba năm, sẽ không có ai hiểu em hơn tôi cả.

Em không thích bị ép buộc, vì vậy tôi sẽ đóng giả một thằng nhóc yếu đuối ngoan ngoãn, giả vờ đáng thương và đôi khi cũng giả vờ bướng bỉnh nữa.

Những thợ săn cấp thấp sử dụng vũ lực để cưỡng bức con mồi, trong khi những thợ săn chuyên nghiệp luôn biết cách đâm thủng hàng phòng ngự tâm lý của con mồi.


Trong bốn ngày triền miên bên nhau đó, tôi đã tiêm cho em một loại hormone tự phát triển trong khi em còn đang ở trong trạng thái thôi miên.

Với loại hormone này, em sẽ có ảo tưởng là em thật sự yêu tôi, một khi em cảm nhận được hơi thở của tôi, tim của em sẽ không thể kiềm chế được mà loạn nhịp.

Tất nhiên, đều là vì tôi.

Tôi biết làm vậy là có lỗi với em nhưng tôi vốn đã không còn giữ được những luân thường đạo lý mà em đã dạy cho tôi.

Như một con rắn quỷ quyệt, tôi không thể kiềm chế dục vọng và chấp niệm của mình.

Khoa học không phải là thứ có thể được định nghĩa rõ ràng, người tốt lợi dụng nó để làm lợi cho nhân loại, kẻ xấu lợi dụng nó để làm bất cứ điều gì họ muốn.

Nhưng điều tôi muốn chỉ là được một đời ở bên em trong thế giới này, em chính là ánh sáng và hy vọng của tôi.

Có thể trong thế giới của em có rất nhiều thứ. Có tình bạn trong phòng thí nghiệm, tình yêu thương gia đình, tình yêu thiên nhiên…

Trong thế giới của tôi, chỉ có em mà thôi.

Em là tất cả đối với tôi nên mọi thứ thuộc về em cũng phải hoàn toàn thuộc về tôi.

3

Lần duy nhất tôi mạo hiểm mất em chính là lần quay trở lại phòng thí nghiệm đó.

Vốn dĩ tôi không muốn đánh cược, nhưng cũng như bao kẻ mù quáng trong tình yêu khác, tôi rất muốn biết em quan tâm đến tôi như thế nào, cho dù là bị ảnh hưởng bởi hormone đi chăng nữa.

Mặc dù kết quả có nhiều bất ngờ nhưng cũng đã không làm tôi thất vọng. Tôi đã thắng ván cược này, bước tiếp theo chính là khiến em sinh cho tôi một đứa con.

Tôi vốn không định sinh con, muốn em chỉ quan tâm mình tôi nhưng hormone không có tác dụng mãi.


Sau một thời gian, cơ thể em sẽ miễn nhiễm với loại hormone kia, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Tuy nhiên, lúc đó chúng ta đã có con với nhau, đứa trẻ sẽ trở thành mối liên kết mạnh mẽ giữa tôi và em.

Tôi biết em luôn là một người ngoài lạnh trong nóng. Trước đây, có một vấn đề với chỉ số kiểm tra cơ thể của tôi, vì để bảo vệ tôi nên em đã không báo với cấp trên.

Một người phụ nữ có tấm lòng nhân hậu như vậy nhất định sẽ không muốn con mình sau này lớn lên trong gia đình không hạnh phúc.

Tôi sẽ bất chấp mọi thứ để giữ em lại bên mình. Em là người rất ấm áp và tôi yêu loại hơi ấm đó trên cơ thể em.

4

Tôi giờ đây như được cứu rỗi.

Trước khi có được em, tôi đã phải chịu đựng những tháng ngày cô đơn trong căn phòng nhỏ.

Tôi thường cảm thấy rằng mình sắp phát điên. Tôi như một con thú bị mắc kẹt, mong chờ ánh sáng bên ngoài.

Tôi biết rất rõ rằng nếu tôi chạy trốn, tôi sẽ không bao giờ có thể ở bên em nữa.

Tôi vẫn luôn hiểu rõ mục đích em chăm sóc tôi, chỉ là tôi chưa bao giờ muốn nhắc tới, tôi không muốn mối quan hệ của tôi với em rạn nứt.

Trong lòng tôi rất đau khổ, lúc nào cũng muốn bám lấy em, muốn em ở bên tôi mà thôi.

Còn em thì sao? Chẳng những không biết gì, thậm chí còn coi tôi là vật thí nghiệm, chỉ muốn lợi dụng tôi để hoàn thành thí nghiệm, để cho những con rắn cái khác kế thừa gen của tôi.

Tôi có ghét em không? Tất nhiên là có…một chút!

Hình như tôi không đủ tư cách để nói ghét, dù sao những việc em làm cũng là mục đích mà tôi được tạo ra. Theo quan điểm khoa học của em, em chỉ đang cống hiến cho khoa học mà thôi.

Ai, tôi có thể tìm thấy lời bào chữa cho mọi thứ em làm. Tôi thậm chí không dám ghét em quá nhiều.

Có một lúc nào đó tôi đã nghĩ, lỡ một ngày nào đó tôi mất khống chế, liệu tôi có thể kéo em ấy cùng xuống địa ngục không?

Dưới địa ngục cô đơn quá, làm sao tôi có thể chịu đựng những tháng ngày tăm tối đó khi không có em ở bên?


5

Nghĩ đến khoảng thời gian đen tối đó, nỗi sợ hãi trong lòng tôi lan rộng dần, tôi vô thức tăng thêm sức lực để ôm lấy em.

Có lẽ em cũng đã cảm nhận được điều gì đó, em đang ngủ ngon lành trong vòng tay tôi thì chợt mở mắt. Đôi xinh đẹp của nhìn tôi không chớp, trong mắt có chút dò xét.

Trong lòng tôi cảnh giác nhưng trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng

“Sao vậy? Em ngủ không ngon sao?”

Em khẽ nhíu mày, gạt tay tôi ra, cựa mình cố ngồi dậy.

“Không biết tại sao, trong lòng em luôn thấy bất an…”

Tôi bình tĩnh hôn em, đột nhiên, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn.

Thật tuyệt, tiếp xúc trực tiếp với da thịt em khiến tôi yên tâm hơn. Nếu không, tôi sẽ luôn cảm thấy mình chỉ đang ôm một quả bóng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

Tôi lại hôn lên chiếc cổ trắng ngần và quyến rũ của em:

“Sao có thể được? Mọi chuyện không phải đã ổn thỏa rồi sao? Không ai có thể chia cắt chúng ta được nữa.”

Em dừng lại, đôi mắt hơi chuyển động, như thể em đang suy nghĩ về những gì tôi nói.

Không thể để em suy nghĩ lung tung được!

Tôi tăng lực hôn em, cắn môi em, một dòng nước mắt ấm áp chảy xuống sườn mặt chúng tôi.

“Diệp Hi, chúng ta vĩnh viễn… ở bên nhau nhé.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt phiếm hồng của em, ôm chặt eo em và mỉm cười.

“Được! Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”

[HOÀN]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận