Hy Vọng Ở Mùa Xuân Tới

Cái đuôi rắn của hắn quấn quanh người tôi, ghé vào tai tôi thì thầm: “Chị à, giam cầm tôi lâu như vậy, giờ đến lượt chị rồi nhỉ…”

Là một nhà sinh vật học của Viện Sinh học, sau khi thí nghiệm của tôi thất bại, tôi đã bị bắt cóc bởi con rắn do chính tay mình nuôi nấng…

1

Khi tôi tỉnh dậy, xung quanh tôi tối đen. Toàn thân tôi như được bao bọc trong một thứ gì đó lành lạnh.

Tôi di chuyển cánh tay của mình và cố vùng vẫy nhưng thứ đó đã tăng lực quấn lấy tôi chặt hơn ngay lập tức.

Trước khi tôi có thể nhận ra đó là gì, một giọng nói trầm khàn và lười biếng đột nhiên vang lên bên tai tôi.

“Tôi còn tưởng rằng với chút thể lực ít ỏi đó của chị, ít nhất sẽ hôn mê hai ba ngày chứ, không ngờ là chị sẽ tỉnh lại nhanh như vậy.”

Đèn bật sáng, một khuôn mặt thanh tú, tinh xảo quen thuộc hiện ra trước mắt tôi.

Diệp Hi nửa người trên trần trụi vân da rõ ràng, trong khi chiếc đuôi rắn khổng lồ ở nửa người dưới phát ra màu đỏ sẫm dưới ánh sáng.

Cái đuôi rắn của hắn đang quấn mấy vòng ở phần dưới cổ của tôi.

Mặc dù tôi có chút không rõ ràng về tình hình hiện tại, nhưng chắc chắn một điều là

Tôi đã bị Diệp Hi bắt cóc!

“Diệp Hi, tôi yêu cầu cậu lập tức buông tôi ra.”

Tôi liếc nhìn đuôi rắn quấn quanh người của mình, mặt hắn lạnh lùng không chút biểu cảm.

Ánh mắt hắn tối đi, nặng trĩu, hắn nắm lấy cằm tôi, “Chị nghĩ là mình còn đang ở phòng thí nghiệm hay sao mà ra lệnh cho tôi?”

Hắn thêm lực ở tay, nhéo cằm tôi đau nhức, khiến tôi phải hít hà một hơi

“Đau…. buông tay.”

Biểu tình của Diệp Hi không chút dao động, lại đưa gương mặt trắng nõn xinh đẹp lại gần sát tôi.

Ngữ khí hắn vô cùng ôn nhu nhưng lại toàn là lời châm chọc.

“À hóa ra chị cũng biết đau sao? Tôi còn tưởng rằng trái tim chị làm bằng đá, còn thân thể này cũng là làm bằng sắt luôn.”

2

Toàn thân tôi lạnh lẽo, bị đuôi rắn của hắn gắt gao bao bọc. Bị vật thí nghiệm do chính tay mình tạo ra và nuôi lớn bắt cóc khiến lòng tôi tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn.

Tôi thở dài


“Diệp Hi, như thế nào thì cậu mới chịu thả tôi đi?”

Sắc mặt Diệp Hi không thay đổi, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.

“Thả đi? Chị à, chị đang nằm mơ sao?”

Khóe môi hắn đột nhiên nhếch lên, lộ ra nụ cười quỷ dị

“Cũng không phải là không thể thả chị đi, chỉ cần chị đáp ứng tôi một điều kiện là được.”

“Điều kiện gì?”

Hắn hôn lên khóe môi tôi, phả hơi thở ấm áp lên cổ tôi, bầu không khí nhất thời rất mơ hồ.

“Chị, sinh con cho tôi đi, chỉ cần sinh con xong tôi liền thả chị đi.”

3

Nghe đến đây, máu trong người tôi lập tức đông cứng lại.

Ở bên Diệp Hi ba năm, tôi hiểu rằng hắn ta không bao giờ nói đùa. Nếu lời đã được nói ra, hắn nhất định sẽ làm cho bằng được mới thôi.

Chỉ là chuyện này cũng thật vớ vẩn!

Tôi vừa giận vừa sợ hãi

“Cậu nghĩ cái gì thế, cậu điên rồi sao?”

“Tất nhiên là tôi không điên, tôi đang muốn giúp chị hoàn thành thí nghiệm mà, không phải sao?”, hắn cười cười nói

“Dù sao chị cũng đã rất vất vả nuôi tôi ba năm làm vật thí nghiệm, chẳng lẽ chị không muốn kéo dài cái gen xà nhân này của tôi sao?

“…”

Tôi muốn lùi lại nhưng bị đuôi rắn của hắn quấn lấy, khóa chặt khiến tôi không thể di chuyển.

“Ý cậu là gì…..”

“Chính là, nếu những con rắn cái kia có thể thì vì sao chị lại không thể?”

Hắn cười lạnh, đáy mắt cũng không thấy một tia ấm áp nào.

“Thú thật so với những con rắn cái xa lạ kia, tôi lại có hứng thú với chị hơn đó.”

“Tại sao chị không hy sinh bản thân một chút, vì sự phát triển của khoa học?”


Tôi giờ phút này sợ hãi đến run rẩy

“Tôi là người, còn cậu là loài cầm thú, sinh lý của chúng ta khác nhau!”

“Ai nói chúng ta khác nhau về mặt sinh học?”

Sắc mặt Diệp Hi tối sầm lại, đuôi rắn ngày càng quấn chặt hơn, thân thể lạnh lẽo tiến lại gần

“Ở đây cũng không phải chỉ có chị mới biết nghiên cứu. “

“…”

Tôi sửng sốt.

Diệp Hi khoanh tay cười lạnh

“Làm chuột bạch cho chị lâu đến như vậy, chẳng lẽ chị thật sự cho rằng tôi chẳng học được gì sao? Tôi đâu có phải là đứa ngốc!”

“…”

Nghĩ đến tất cả những chuyện trong quá khứ, tôi đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, trong lòng có chút ớn lạnh…

Diệp Hi có vẻ hài lòng với bộ dạng của tôi, hắn nới lỏng cái đuôi rắn của mình và ném tôi lên giường.

“Nhắc chị một chút, chị bớt nói hai chữ cầm thú kia đi, cho dù là cầm thú thì cũng sẽ có cảm xúc.”

“Đôi khi so với con người… như chị chẳng hạn, động vật thậm chí còn có nhiều cảm xúc hơn đấy.”

Hắn lạnh lùng nhìn tôi, đóng sầm cửa lại rồi quay người bỏ đi.

4

Vào năm 2070, một loại virus xuất hiện và càn quét địa cầu. Lạ là chủng virus này không gây nguy hiểm gì cho loài người nhưng nó lại có khả năng hủy diệt những chủng loài còn lại.

Chỉ trong vòng ba tháng, hệ sinh thái phong phú của Trái Đất đã bị tàn phá nghiêm trọng, nhiều loài đã bị đẩy đến ngưỡng tuyệt chủng.

Đối đầu với nguy cơ này, Viện Sinh học đang cố gắng tìm cách tiêm cấy gen người vào cơ thể của động vật.

Đây là quá trình sẽ thúc đẩy gen của con người và động vật dung hòa với nhau một cách tự nhiên nhằm duy trì nòi giống các loài sinh vật. Những đời sau của các chủng loài sẽ bắt đầu thừa hưởng hai gen cùng lúc.

Tuy vậy vẫn có một khoảng cách tự nhiên giữa con người và các động vật khác, điều này khiến cho kế hoạch đảo ngược cơ chế sinh học này rất khó có thể thành công.


Đối mặt với tình thế hiện tại vô cùng khó khăn, theo các nhà khoa học thì vaccine để ức chế virus vẫn chưa được điều chế thành công, động vật hoang dã vẫn đang chết hàng loạt khiến cho kế hoạch tiêm cấy gen người trở thành khả thi nhất.

Tôi là một nhà nghiên cứu động vật học, chuyên ngành của tôi là động vật đẻ trứng, vì vậy tôi được phân công chịu trách nhiệm về khối động vật đẻ trứng.

Trong hai năm qua, tôi đã nuôi hàng ngàn quả trứng chim, trứng rùa, trứng rắn….

Không có ngoại lệ nào, tất cả đều thất bại!

Sau hàng vạn lần thất bại, cuối cùng tôi đã ấp thành công một sinh mệnh mới từ một quả trứng huyết xà.

Con rắn đực nhỏ chui ra khỏi vỏ, nửa người trên có một cái đầu trẻ con nhỏ xíu nhưng nửa người sau lại là đuôi rắn dài có đốm đỏ rất đẹp.

Đây không phải là một con rắn thuần chủng mà tôi mong đợi, nó là một dị thể nửa người nửa rắn do đột biến gen.

Thực ra nói không thất vọng là nói dối, thứ tôi cần là một con rắn thuần chủng có thể cùng những con rắn cái duy trì nòi giống và phát triển sự đa dạng sinh học của hệ sinh thái, chứ không phải là một con quái vật vừa có sức mạnh, nọc độc của rắn lại vừa có khả năng suy nghĩ, phân tích của con người!

Mà thôi, tôi vẫn sẽ cố gắng lạc quan vậy!

Miễn là người rắn này có thể sống, có thể hoạt động và…có thể sinh sản là được! Không nhất thiết phải là rắn thuần chủng.

5

Năm tuần trôi qua, tôi đã sống trong sự hồi hộp. Chú rắn nhỏ cuối cùng đã có thể sống sót qua khoảng thời gian định mệnh của tất cả các loài đột biến gen.

Điều đó cũng có nghĩa là chú rắn con này có thể là thí nghiệm thành công duy nhất của tôi cho đến nay.

Để kỷ niệm điều này, tôi đặt tên cho rắn con là Diệp Hi, Hi cũng đồng âm với chữ hi trong hi vọngTên Diệp Hi – Hi (熙) có nghĩa là vui vẻ – 熙熙 (hi hi đó:D), đồng âm với chữ hy (希) trong hy vọng – 希望.Hy vọng cậu nhóc này sẽ giúp tôi thuận lợi thực hiện kế hoạch đưa động vật để trứng quay trở lại hệ sinh thái Trái Đất.

“Tôi tên là Diệp Trân, là nhà lai tạo và nhà nghiên cứu của nhóc, nhóc có thể gọi tôi là chị nếu muốn nhé!”

Tôi xoa đầu bé Diệp Hi, dùng ngón tay vuốt ve cái đuôi rắn trơn tuột của nó, lòng tràn đầy nhẹ nhõm và vui sướng.

Diệp Hi vừa mở mắt đã không hiểu tôi đang nói gì, chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn đỏ sẫm, hàng mi dài khẽ rung một cái, đôi môi nhỏ đỏ mọng, trông đáng yêu vô cùng.

“Chị ơi….”

Cậu chu cái miệng nhỏ nhắn, lông mày nhỏ nhíu lại, nói ra lời còn có chút khó khăn.

Tôi không thể không xoa mái tóc đen mềm mại của cậu ấy, chú rắn nhỏ ngũ quan thanh tú, thơm tho, nhỏ nhắn.

Cho dù đây chỉ là một sản phẩm của thí nghiệm nhưng chú rắn nhỏ này lại dễ thương vô cùng, có thể dễ dàng chạm vào trái tim tôi, một trái tim đã lâu không có gợn sóng nào.

Ngón tay tôi đột nhiên bị một đôi bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, Diệp Hi dọc theo ngón tay ôm lấy cánh tay tôi, dụi dụi khuôn mặt thanh tú vào tay tôi với vẻ lưu luyến.

“Chị…chị ơi..”

Cậu ngước mắt lên, đôi đồng tử ươn ướt trông thật ngây thơ trong sáng vô cùng.

Tôi sững người một lúc, lại cảm thấy một cái chạm vừa ấm áp vừa mát lạnh trên mặt mình.

Chụt chụt


Nhóc Diệp Hi này hôn tôi!

Tôi:…

Nhóc con này vậy mà lại còn nhào vào lòng tôi, vẫy tay muốn tôi ôm lại. Tôi dang tay ôm chú rắn nhỏ vào lòng, nhóc ta lại dùng mái tóc đen mềm cọ cọ vào cằm tôi, lăn qua lăn lại trong vòng tay tôi.

Nhóc rắn lại hôn tôi lần nữa!

Chú rắn nhỏ vừa thơm vừa mềm lại dễ thương, không ngờ còn dính người như vậy đó nha!

6

Diệp Hi là đứa nhỏ mà tôi đặt nhiều kỳ vọng, vì vậy mà ngay cả từ miếng ăn, cái mặc nhóc này đều không cần đụng tay.

Từ lúc phá trứng nở ra cho đến khi bi bô tập nói ê ê a a đều là một tay tôi nuôi nấng. Khi Diệp Hi được bảy tháng tuổi, lúc tôi vừa cho nhóc bú bình xong, rút tay về nhóc ấy nhào tới, ôm chặt lấy cổ tay tôi không buông, đôi mắt to đỏ sẫm lấp lánh, môi mím lại, lộ vẻ ủy khuất.

Tôi giật giật tay nhưng nhóc càng ôm chặt hơn, lực tay của một đứa trẻ bảy tháng tuổi lại không hề yếu ớt, thậm chí có thể so sánh với sức lực của một người đàn ông trưởng thành.

Tôi đã rất ngạc nhiên, còn nhỏ mà sức lực đã như vậy rồi thì khi lớn lên thân thể sẽ như thế nào nữa?

Ai, chắc là tôi lo lắng quá độ thôi!

Dù thể chất của chú rắn này có mạnh mẽ đến đâu thì phòng thí nghiệm vẫn được gia cố bằng những bức tường sắt vững chãi và các thiết bị giám sát công nghệ cao cũng được bố trí đầy đủ. Ngay cả khi nhóc con có ba đầu sáu tay thì cũng khó mà thoát ra.

Tôi giật giật tay vẫn không thoát ra được, đành phải nhỏ giọng an ủi:

“Diệp Hi ngoan, buông tay chị ra nào, chị phải đi làm thí nghiệm rồi.”

Diệp Hi chỉ mím môi, không nói cũng không buông.

Tôi lại xoa đầu nhóc:

“Làm thí nghiệm xong có thể tạo ra nhiều anh em hơn cho Diệp Hi, đến khi chúng được sinh ra, em sẽ có nhiều bạn hơn để chơi cùng.”

Diệp Hi háo hức nhìn tôi nhưng vẫn không động đậy.

Tôi cau mày, giả vờ tức giận:

“Diệp Hi, nếu em không thả chị ra, chị sẽ tức giận thật đó!”

Nghe vậy, Diệp Hi cẩn thận liếc nhìn mặt tôi, hàng mi dày khẽ run lên, mắt phượng cụp xuống, nhóc mím môi cúi đầu.

Tôi nghĩ có lẽ mình hơi quá lời khiến nhóc con sợ rồi, định an ủi thêm vài câu thì không ngờ nhóc con lại oán hận liếc tôi một cái, khóe miệng co rút, hừ lạnh một tiếng.

Rắn con giận dữ quay lưng lại và phớt lờ tôi.

Cái gì vậy nhỉ, thằng nhóc này mới bảy tháng mà đã biết nổi nóng sao?

Tôi vừa giận vừa buồn cười, nhún vai, cầ bình sữa đóng cửa lại rồi bỏ đi. Tôi vẫn còn rất nhiều thí nghiệm phải hoàn thành, không có thời gian để dỗ dành mấy đứa nhóc giận dỗi.

Hơn nữa, nhóc con này cũng chỉ là một vật thí nghiệm thôi, không cần tốn thời gian nhiều cho vấn đề tình cảm này


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận