Hy Vọng Của Nhan Họa

Sau khi kết thúc kì thi chung, chỉ cần đợi đến ngày có điểm là sẽ được nghỉ đông rồi.

Cuối cùng đã được nghênh đón kì nghỉ đông mười ngày ngắn ngủi, mặc dù thời gian nghỉ quá ngắn, nhưng cũng khiến cho các học sinh lớp mười hai bị ngược đãi cả một học kỳ vui sướng muốn ném hết sách vở đi, cho dù thành tích của kì thi có không tốt thì cũng vì dịp này mà tạm thời ổn định được tâm trạng.

Đến buổi chiều trước ngày nghỉ, đại đa số học sinh là chẳng còn tâm trí đâu mà học nữa, mặc dù có khóc thét khi thấy thầy cô giao cho cả đống bài tập, nhưng đến khi tiết học cuối cùng của ngày được thông báo là không phải học, học sinh được về sớm thì mọi người đều vội vã thu dọn đồ đạc rồi vui vẻ đi về nhà.

Tiết cuối được nghỉ nên lúc tan học cũng chỉ mới hơn bốn giờ chiều, vẫn còn khá sớm, ngoài những học sinh gấp gáp muốn về nhà ngay thì vẫn còn một số người rất thong thả thu dọn đồ đạc, xúm lại cùng nhau nói chuyện.

Nhan Họa cũng không cuống lên muốn về nhà mà ở lại vừa thu dọn sách vở vừa nói chuyện với Đàn Tử Quỳnh và Đàm Minh Thiên. Con gái chỉ cần chơi thân với nhau là có thể buôn chuyện mãi không dứt, chỉ những chủ đề vụn vặt cũng có thể lôi ra bàn tán được, đây là điều mà các nam sinh không thể nào hiểu nổi.

“Nhan Họa!”

Nghe thấy tiếng nói, mọi người trong lớp đều đồng loạt nhìn ra ngoài, thấy có một nam sinh đang đứng ngó vào cửa sổ.

“Nhan Họa, trai đẹp nhà cậu tới đón cậu kìa. ”

Mấy cô gái quay sang nói với Nhan Họa, lời trêu ghẹo này khiến mọi người đều cười vang, kể từ khi biết chuyện hai người họ yêu đương, mỗi lần Kỳ Trạch tới tìm Nhan Họa thì cô đều bị các bạn trêu, lúc mới đầu còn thấy rất xấu hổ, nhưng sau quen rồi thì chẳng thấy có cảm giác gì nữa.

Thấy Kỳ Trạch chờ mình, Nhan Họa liền cho sách vở và bài tập về nhà vào balo rồi đeo trên lưng, tay cầm túi vải rồi rối rít chào tạm biệt các bạn.

“Hẹn gặp lại kì sau nhé!”


“Kì sau gặp lại!”

Nhan Họa tươi cười đi ra ngoài, lúc đến gần Kỳ Trạch thì bị cậu xoa đầu, sau đó cậu cầm hộ túi vải cho cô rồi kéo cô đi.

Các học sinh trong lớp vẫn không thể dời mắt khỏi hai người, thấy cậu con trai cao gầy nở nụ cười xoa đầu cô bạn gái, hình ảnh vô cùng đẹp, khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ.

Liêu Vinh cũng nhìn thấy, ánh mắt cậu vẫn dõi theo Nhan Họa, thấy cô ngẩng đầu mỉm cười với người con trai kia thì trái tim bỗng trở nên trống trải, cảm thấy mất mát vô cùng. Rõ ràng không phải là đặc biệt thích, nhưng tại sao khi thấy hai người đó ở chung một chỗ thì lòng cậu lại khó chịu thế này?

*

Các học sinh ra về rất nhanh, Nhan Họa ra khỏi lớp học thì nhận thấy trên sân trường đã thưa thớt bóng người, nếu có thì hầu như họ đều đang vội vã chạy ra khỏi cổng trường, đặc biệt là những học sinh nhà ở ngoại thành cần phải bắt xe về nhà thì tốc độ chạy của họ càng nhanh hơn.

Còn Kỳ Trạch và cô đều sống ở nội thành nên không cần gấp gáp như bọn họ, cứ chậm rãi mà đi thôi.

“Nhà cậu có về quê ăn Tết không?” Nhan Họa hỏi, “Mình còn chưa biết quê cậu ở đâu đó?”

Kỳ Trạch đáp: “Ở quê đã sớm không còn ai rồi, mình cũng đã lâu không về quê, chỉ đón Tết ở thành phố thôi, với lại rất nhiều người thân họ hàng đều ở trên này cả, ở những thành phố khác cũng có, đến Tết nếu muốn đến nhà chúc Tết nhau thì sẽ phải bay tới bay lui, phiền phức lắm.” Thế nên, cậu vô cùng mong đợi Tết này sẽ được về quê của Nhan Họa.

Nghe nói người thân họ hàng của Nhan Họa đều ở đó, vậy có thể coi như là đi ra mắt họ hàng nhà cô hay không nhỉ?

Tuy trong lòng suy nghĩ nhiều nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh, nên người ta không thể phát hiện ra tâm trạng khác thường của cậu lúc này.


“Vậy thì tốt quá, không cần phải vội vã về nhà. Mình đã hỏi mẹ rồi, sáng sớm ngày kia là nhà mình phải về quê luôn, sau đó đến chợ huyện sắm đồ Tết, bận rộn lắm.” Nhan Họa bắt đầu nói chuyện dông dài, “Nhưng may là bà nội và bác cả của mình ở một nhà nên phần lớn những đồ quan trọng thì họ đều đã chuẩn bị xong rồi, nhà mình về cũng không cần mua gì, chẳng qua là rất đông người, mấy ngày Tết lúc nào cũng có khách ra khách vào, không được rảnh rỗi, kể cả mình có muốn ngồi làm bài tập thì cũng không thể tập trung nổi…”

Cô thật sự đang lo lắng đến chuyện này, không biết nên làm thế nào để tranh thủ ngồi học bài, theo kinh nghiệm từ những năm trước thì sợ rằng sẽ chẳng có lúc nào yên tĩnh để cô tập trung học cả.

Kỳ Trạch hầu như chỉ yên lặng nghe cô nói liên miên suốt dọc đường, thỉnh thoảng cũng chen vào mấy câu, cái giọng nói mềm nhũn đáng yêu kia mà nghe nhiều thì rất dễ khiến cho con trai phải đỏ mặt. Mặt của Kỳ Trạch thì chưa có đỏ, nhưng tai thì đã hồng rực lên rồi, nhưng vẫn muốn được nghe mãi thôi, đúng là một gánh nặng vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc mà.

Bởi vì sắc trời vẫn còn sáng nên hai người cũng chưa vội về nhà mà chậm rãi đi bộ trong trường. Không chỉ riêng hai người mà rất nhiều cặp đôi khác cũng như vậy, trong sân trường rất dễ gặp mấy đôi nam nữ đang đi với nhau, cho dù chưa phải người yêu thì cũng là có quan hệ mập mờ chưa rõ ràng.

Sân trường Nhị Trung rất lớn, có rất nhiều nơi đẹp đẽ và yên tĩnh để đi, ngoài sân thể thao ra thì đằng sau tòa nhà học còn có một vườn hoa, chỗ gần bãi gửi xe còn có rất nhiều khu đất trống, sân vận động, sân tennis... cũng rất đẹp.

Hai người vừa đi được một lúc thì bị người ta cản lại, chính là một nữ sinh.

Nhan Họa nhìn cô gái có trang phục và phong cách khác hẳn với mình kia, mái tóc được uốn xoăn ở phần đuôi, hẳn là tới tiệm làm đầu để làm, ở trường cô không quản mấy vấn đề này lắm, chỉ cần không nhuộm tóc là được, quần áo cô gái ấy mặc cũng rất phong cách, giống như một tiểu thư con nhà giàu vậy. Ngoại hình không tệ, nhưng vẫn chưa thể coi là đại mỹ nhân, đầu tóc và quần áo đẹp khiến cho cô ấy trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều.

Nhị Trung có rất nhiều nữ sinh là con nhà giàu, bắt gặp một người ở trong trường cũng không phải điều gì kỳ lạ, lớp của Nhan Họa cũng có mấy người.

“Kỳ Trạch.” Cô gái kia nhìn cậu nói, “Tết năm nay cậu và ông nội có tới nhà mình chúc Tết không?” Nói xong, dường như cô gái kia mới chú ý tới sự có mặt của Nhan Họa, liền chậm rãi nói: “Nghe nói cậu là bạn gái của Kỳ Trạch? Xin chào!”

Nhan Họa mỉm cười nhìn cô gái, đáp lại một câu xin chào rồi yên lặng.


“Không biết nữa, phải xem ông nội của tôi thế nào đã. Nếu không có chuyện gì thì gặp lại sau nhé.” Kỳ Trạch sau khi lạnh nhạt chào tạm biệt liền dứt khoát kéo Nhan Họa đi.

“Này! Mình còn chưa nói xong mà.” Cô gái kia đuổi theo, có chút không vui nói, “Dù sao ông nội của mình và cậu cũng là bạn mà, cậu không thể cho mình chút mặt mũi sao? Mùng năm là sinh nhật mình, cậu nhớ kỹ nhé.” Cô quay đầu nhìn Nhan Họa, miệng phụng phịu.

Nhan Họa bắt gặp ánh mắt của cô gái thì rất tự nhiên mỉm cười, đáng tiếc có vẻ như điều đó vẫn không đủ để kích thích cô, nên cô gái kia lại lập tức quay đầu đi chỗ khác.

Nhan Họa hiểu rồi, thì ra cô gái này thích Kỳ Trạch, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đối với những chuyện này Nhan Họa cũng không muốn làm gì cả, chỉ nghĩ đều là con gái tội gì phải làm khó nhau, thứ hai là nếu người con trai đã không có phản ứng thì mình can thiệp quá cũng không có tác dụng.

Nghe xong, Kỳ Trạch mới nói: “Biết rồi, tôi sẽ nhớ nói lại với ông nội chuyện sinh nhật cháu gái của bạn ông. Còn về phần tôi thì xin lỗi, tôi và cậu không quen, nên đương nhiên tôi sẽ không đi. Đầu năm tôi còn có việc, chúc mừng sinh nhật sớm nhé, hẹn gặp lại. ”

Vừa lưu loát và dứt khoát nói xong, Kỳ Trạch liền lập tức kéo Nhan Họa đi.

Nhan Họa quay đầu lại nhìn cô gái kia, thấy cô vẫn đứng ở đó, không còn đuổi theo nữa. Nhưng nghĩ lại cũng thấy thật là, Kỳ Trạch nói thẳng một cách không nể nang như vậy, trừ phi da mặt dày đến mức đạn bắn cũng không thủng, hoặc không hề quan tâm đến sắc mặt của người ta thì mới có thể kiên trì đuổi theo dù biết người ta đã có bạn gái như vậy.

Đi được một đoạn, Nhan Họa thấy cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng, liền hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”

“Cháu gái của bạn ông nội, tên là Ngô Nhã Nhã, vừa nãy cậu cũng nghe rồi còn gì?” Kỳ Trạch nghiêng đầu nhìn cô, nghĩ một lúc rồi bật cười hỏi: “Không phải cậu đang ghen đấy chứ?”

“Ai ghen hả?” Nhan Họa trợn mắt nhìn cậu, “Vậy cô ấy có thân với cậu không?”

“Thật sự như không hề quen biết luôn, cậu ta chẳng có quan hệ gì với mình cả. Hồi cấp hai có cùng ông nội đến nhà cậu ta mấy lần, sau đó mình cảm thấy hai chị em nhà họ Ngô đó thật phiền phức nên chẳng muốn gặp lại, mặc dù học chung trường nhưng cơ hội đụng mặt nhau cũng không nhiều lắm. ”

Nhan Họa: “…” Cậu có biết thật ra một cô gái luôn tìm đủ các loại danh nghĩa để tiếp cận cậu thì có nghĩa là người ta thích cậu không hả?


Thấy thái độ của Nhan Họa vẫn ổn, Kỳ Trạch cảm thấy không được thoải mái, vì sao mà cô ấy lại không ghen chứ? Cậu biết rõ Ngô Nhã Nhã có cảm tình với mình, thậm chí người ta còn từng thổ lộ với cậu rồi, nhưng cậu đã từ chối ngay lập tức. Khi đó thật sự cậu không nghĩ tới việc sẽ yêu đương, mãi đến khi lên cấp ba vì chú ý đến Nhan Họa nên cậu mới…Khụ khụ, chuyện này tuyệt đối không thể nói ra!

Kỳ Trạch lén quan sát cô, phát hiện cô thật sự không chút để ý gì tới Ngô Nhã Nhã, trong lòng vô cùng mất mát, nhưng cuối cùng lại thấy như vậy cũng tốt, Nhan Họa là một cô gái rất có lý trí, sẽ không tùy tiện nổi cáu như những cô gái khác. Lại càng không giống như Đường Ngọc Giác, Chu Lễ Giám chỉ cần nhìn một cô gái nào đó thôi là cậu ta sẽ dạy dỗ Chu Lễ Giám một trận, cãi nhau ầm ĩ hết cả lên.

Sau khi đi dạo trong trường đến đúng giờ tan học bình thường thì hai người mới về nhà.

Kỳ Trạch vẫn như ngày thường đưa cô về nhà trước, lúc Nhan Họa xuống xe rồi đưa mũ bảo hiểm cho mình, cậu mới đột ngột nói: “Ngày mai cùng nhau đi chơi được không?”

Nhan Họa suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không được rồi, ngày kia phải về quê, nên ngày mai mình định tranh thủ ngồi làm bớt bài tập, không về quê lại không có thời gian để học. ”

Kỳ Trạch khóe miệng co giật, thật muốn mở đầu cô ra xem rốt cục thì cô đang nghĩ gì, chẳng lẽ cô không biết rằng sau hôm nay thì bọn họ phải đợi đến đầu năm mới có thể gặp lại sao? Đối với những người đang yêu thì đây là một khoảng thời gian quá dài, hiện tại cậu thật sự không nỡ xa cô. Nhưng cô lại chẳng có chút cảm xúc luyến tiếc nào cả, cứ như chỉ mình cậu khờ thôi vậy, thật mất thể diện.

Nhan Họa nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai thì mới kiễng chân lên hôn cậu, lúc cậu phản ứng lại được thì cô đã nhanh chóng buông ra rồi.

Kỳ Trạch còn chưa kịp vui mừng vì sự chủ động của cô thì cô đã nhảy bật ra như tôm rồi, làm cậu thót cả tim phải kêu lên: “Nào, đừng nhảy mạnh như vậy, cẩn thận chân của cậu đấy. ”

Nhan Họa cười híp mắt nhìn cậu, nói: “Được rồi, mình phải vào nhà đây, đầu năm gặp lại nhé. ”

Lúc vào nhà, cô không nhịn được phải lấy tay che mặt, cảm thấy vừa rồi mình thật bạo dạn, nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt yên lặng như đang khó chịu của cậu ấy thì cô cũng không chủ động hôn cậu ấy như vậy đâu. Tất cả là do Kỳ Trạch tương lai tẩy não cô, dạy cô phải làm sao để nắm bắt cảm xúc của Kỳ Trạch, cho nên cô mới có thể phát hiện ra tâm trạng khác thường của cậu ấy.

Khẽ vỗ mặt mấy cái, Nhan Họa cố gắng bình tĩnh lại, cô cầm túi vải xách vào thư phòng, tranh thủ trước giờ ăn tối làm chút bài tập, không đến Tết lại cuống lên.

Học sinh lớp mười hai thật vất vả quá mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui