Chiều thứ sáu, tổ học tập lại một lần nữa đến nhà thăm Nhan Họa.
Tiết cuối cùng của thứ sáu là thể dục thể thao tự do, nhưng cả nhóm lại quyết định không tham gia mà xin nghỉ để tới nhà Nhan Họa, cho nên bọn họ đều tới tương đối sớm.
Nhan Họa hiện giờ tuy vẫn chưa thể đi lại, nhưng mấy việc cơ bản trong sinh hoạt hàng ngày đã có thể tự lo liệu, không cần người khác giúp, có thể từ trên ghế đi tới ngồi xuống xe lăn, sau đó đẩy xe lăn về giường…tóm lại là không thành vấn đề. Lúc mới đầu thì chân còn hơi đau, nhưng bây giờ có hơi dùng sức thì cũng không thấy đau mấy, Nhan Họa thầm nghĩ sau khi tháo bột là có thể đi lại bình thường được rồi, chỉ là không thể hoạt động mạnh thôi.
Nghĩ vậy Nhan Họa liền cảm thấy lòng đầy tự tin, kéo theo tâm trạng rất tốt, thấy các bạn đến thì còn vui hơn nữa.
Một đám thanh thiếu niên chen chúc làm ầm ĩ trong thư phòng nhà Nhan Họa, Đàn Tử Quỳnh và Liêu Vinh một trái một phải ngồi bên cạnh cô.
Đàn Tử Quỳnh rất thân với Nhan Họa, điều này thì ai cũng biết, sau khi cô hỏi thăm Nhan Họa vài câu như chân còn đau không, bao giờ tháo bột thì tới lượt Liêu Vinh.
Nguyên nhân Liêu Vinh ngồi cạnh Nhan Họa là bởi vì mấy môn xã hội cậu học khá tốt, cho nên thỉnh thoảng cậu cũng hay tới phụ đạo cho Nhan Họa. Nhan Lãng thầm nghĩ, thà mời gia sư bên ngoài tới còn an toàn hơn là để cho mấy tên con trai có ý đồ với chị mình đến dạy, chẳng qua vì Kỳ Trạch mở lời nói sẽ tới phụ đạo nên nhà họ mới không mời gia sư thôi.
“Kỳ thi tháng mười hai cậu có thể tham gia không?” Liêu Vinh cầm bút, mở ra một đề thi văn, vừa trò chuyện với Nhan Họa vừa liếc mắt ngồi đối diện Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch thần sắc rất lãnh đạm, không khác biệt mấy so với thường ngày, chỉ có cậu bạn thân Tô Trọng Tuấn là biết lúc này cậu đang rất khó chịu.
“Mình vẫn chưa chắc chắn được là có thể đi hay không.” Nhan Họa ngồi chép lại vở ghi môn Địa của Liêu Vinh đưa tới, Liêu Vinh học rất tốt ba môn Sử Địa và Chính trị, vở ghi chép cũng rất tỉ mỉ đầy đủ. “Cuối tháng là tháo bột rồi, sau khi tháo bột tạm thời vẫn phải chống gậy, nếu mình muốn tới tham gia kỳ thi thì chắc phải chống gậy đi rồi. ”
Đàn Tử Quỳnh bật cười, nói: “Lúc đấy cậu lại thành tâm điểm của cả trường cho xem. ”
Trường bọn họ nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, chỉ một chuyện nhỏ thôi là đã có thể lan đến toàn trường, ví như việc Nhan Họa dũng cảm cứu người đến mức bị thương đã bị lan truyền ra toàn khối mười hai rồi, đến lúc cô chống gậy đi học thì tuyệt đối sẽ bị người ta vây xem. Không phải là mọi người muốn xem trò hay, mà là ai cũng có tâm thái hiếu kỳ, dù gì trong trường cũng rất ít khi nhìn thấy có người chống gậy.
Tô Trọng Tuấn tiếp lời nói: “Thầy Phàn đã nói với mình rồi, nếu cậu muốn tới tham dự kỳ thi tháng mười hai thì chúng mình có thể tới đón cậu đi. ”
Kỳ thi tháng là kỳ thi đánh giá thành quả học tập của mình, thành thật mà nói thì Nhan Họa rất muốn tham gia, xem xem thứ hạng của mình đến đâu, nghe Tô Trọng Tuấn nói vậy thì liền mỉm cười cảm ơn cậu. Ánh mắt lại chuyển tới người ngồi bên cạnh Tô Trọng Tuấn, cô nhìn gương mặt lạnh nhạt của cậu rồi mỉm cười, sau đó lại thu hồi ánh mắt.
Kỳ Trạch vì nụ cười của Nhan Họa mà trong lòng có phần thoải mái hơn, tuy vậy cậu vẫn cảm thấy rất chướng mắt với cái tên răng mèo ngồi bên cạnh cô kia, may là cậu ta chỉ có ý muốn phụ đạo cho cô thôi đấy, không thì…
Việc cậu tới nhà phụ đạo cho Nhan Họa mỗi ngày, tin chắc là Liêu Vinh cũng sẽ nhận thấy điều gì đó, cho nên cậu muốn công khai cảnh cáo cậu ta một chút, tránh cho việc Nhan Họa sẽ bị tên răng mèo này dụ dỗ.
Nếu như bình thường thì chắc chắn Kỳ Trạch sẽ không mất tự tin đến vậy, thậm chí còn cho rằng mình đẹp trai ưu tú hơn tên răng mèo kia nhiều, con gái nếu có mắt thì sẽ biết ngay là nên chọn người nào. Nhưng mà, bọn họ mới chỉ quen nhau thôi, tình cảm còn chưa sâu đậm đến mức có thể ngăn cản mọi chướng ngại.
Trừ Nhan Họa và Liêu Vinh đang tập trung học bài ra thì những người khác một là đọc sách, hai là thì thầm nói chuyện riêng.
Âu Dương Cảnh đương nhiên phải tận dụng cơ hội này để nói chuyện với Đàm Minh Thiên, thái độ của Đàm Minh Thiên rất lãnh đạm, chỉ lịch sự trả lời cậu từng câu cho qua mà thôi, thế mà vẫn khiến cậu vô cùng vui vẻ. Đàm Minh Thiên vừa ứng phó với Âu Dương Cảnh, vừa lén nhìn Kỳ Trạch và Nhan Họa.
Từ sau khi Nhan Họa bị thương phải nghỉ ở nhà, Kỳ Trạch hầu như ngày nào cũng tới phụ đạo cho cô, còn nhiệt tình tận tâm hơn cả cô bạn thân Đàn Tử Quỳnh nữa, cứ như vậy sớm chiều chung đụng, liệu có nảy sinh tình cảm hay không? Kỳ Trạch là người kiêu ngạo như vậy, chắc sẽ không thể vì cảm tạ ơn cứu mạng của Nhan Họa mà kết giao với cô ấy đâu, đúng không?
Đàm Minh Thiên trong lòng lo lắng, cảm thấy Âu Dương Cảnh rất phiền phức, liền lấy quyển sách lên che mặt, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
“Phụt!”
Âu Dương Cảnh đang thất vọng thì nghe thấy một tiếng cười rất nhỏ, quay đầu nhìn thì thấy Trình Dương đang cầm sách che đi vẻ mặt nín cười đến hèn mọn của mình, cánh tay dài liền đưa ra ghìm chặt cổ hắn, thấp giọng nói: “Người anh em, cười gì mà bỉ ổi vậy!”
Trình Dương đầu tiên là nhìn Nhan Họa và Liêu Vinh, sau đó lại nhìn sang Đàm Minh Thiên đang chăm chú đọc sách, cuối cùng là nhìn người anh em đang ghìm cổ mình, trong lòng không khỏi có chút đồng cảm, cái thứ tình cảm ngổn ngang này, đúng là khiến cho người ta muốn phát điên mà.
“Âu Dương, nếu như cậu thất tình…, mình tình nguyện không say không về với cậu, đương nhiên Kỳ soái ca cũng vậy!”
Âu Dương Cảnh đầu tiên là giận dữ, sau đó lại kỳ quái nhìn về phía Kỳ Trạch, chuyện này thì có liên quan gì tới cậu ấy chứ?
Kỳ Trạch lạnh lùng nhìn cậu một cái, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn đã quan tâm, mình nghĩ là không cần đâu!”
Lúc này lại đến Trình Dương khó hiểu.
Sắc trời dần tối, mọi người liền đứng dậy cáo từ ra về.
Nhan Họa thu dọn đồ đạc, ngồi trên xe lăn tiễn mọi người, Nhan Lãng chịu trách nhiệm đẩy xe lăn, dáng vẻ thì như sói săn mồi quan sát bọn họ, ngay cả bọn Trình Dương và Chu Dịch cũng không bỏ qua.
Bởi vì có Nhan Lãng nên Nhan Họa và Kỳ Trạch không có cơ hội nói chuyện riêng với nhau, nhìn bóng lưng Kỳ Trạch rời đi, trong lòng cô có phần thấp thỏm không yên. Tại sao lại như vậy chứ?
Cái nghi vấn trong đầu cô rất nhanh đã được sáng tỏ qua cuộc điện thoại Đàn Tử Quỳnh gọi tới lúc trước khi đi ngủ.
“A Họa, hôm nay cậu và Liêu Vinh rất ăn ý đó, đừng thấy Liêu Vinh có dáng vẻ đáng yêu hiền lành giống mấy cậu em trai mà nhầm, trong lớp có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy đấy, cậu ấy không chỉ có nụ cười dễ mến mà tính cách cũng rất hài hước nữa, nghe nói nhà cậu ấy mở quán ăn, có vẻ rất khá giả…Ai, mình cảm thấy là cậu ấy thích cậu đó. ”
Nhan Họa: =. =! Cái quái gì vậy?
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“…Mình chẳng cảm thấy gì. ”
“Ơ, vậy hả? Tiếc thật đấy! Mình cũng biết là cậu ngoan ngoãn như vậy, sao có thể yêu sớm được chứ! Mẹ mình mấy hôm trước còn cảnh cáo mình là không được yêu sớm, tránh cho việc làm ảnh hưởng đến kỳ thi tốt nghiệp. Đôi khi mình cảm thấy hai đứa mình giống như hai chị em vậy, mình thì không có hứng thú yêu đương, cậu lại có bệnh sợ con trai, thật không biết bao giờ mới có bạn trai đây…”
Không, cô đã có bạn trai rồi mà, chứng tỏ cô không mắc bệnh sợ con trai nhé! =. =!
“Nhưng mà nếu cậu cảm thấy Liêu Vinh không tệ thì cứ thử suy nghĩ xem, điều kiện tiên quyết là thành tích học không được giảm sút, nếu không mẹ cậu lại mắng đó. Nói đến đây mình mới thấy nể phục Trần Minh Hà, cậu ấy thích Tần Nghi, nhưng thành tích lại không hề bị ảnh hưởng, cậu biết không, tuần trước bọn họ đã chính thức thành đôi rồi đấy! Sớm biết Tần Nghi như vậy thì mình đã ra tay trước rồi, bây giờ hối hận muốn chết đây này! Tần Nghi rõ ràng là gu của mình mà, cuộc sống năm cuối cấp nhàm chán như vậy, mình thật sự muốn yêu đương quáaa…”
Làm bạn thân của nhau, có nói chuyện phiếm cũng là điều bình thường, hai cô thậm chí còn có thể nằm trên giường buôn chuyện cả đêm không ngủ ấy chứ. Cho nên cứ có chuyện gì là Đàn Tử Quỳnh lại kể ngay với Nhan Họa, hiện giờ Nhan Họa không đi học nên thỉnh thoảng buổi tối cô lại gọi đến để nấu cháo điện thoại.
Nghe bên kia thao thao bất tuyệt, Nhan Họa không thể xen miệng vào, sau khi cúp máy, cô mới nhớ ra là đã quên không nói cho Đàn Tử Quỳnh biết là cô đã nhận lời làm bạn gái Kỳ Trạch rồi.
Suy nghĩ một chút, Nhan Họa quyết định cứ để đấy đã, sau khi quay lại trường học thì nói cho cô ấy biết cũng được.
Nằm trên giường, Nhan Họa không khỏi lại nghĩ tới chuyện Đàn Tử Quỳnh nói, Liêu Vinh thích cô sao? Cô sờ mặt mình, có thể là do quen rồi nên cô không có cảm nhận gì với gương mặt của mình, nhưng nghe người khác nói thì cô có gương mặt ưa nhìn, trong sáng tươi trẻ, dễ dàng thu hút ánh mắt của con trai. Vậy thì, hẳn là vì thấy gương mặt cô không tệ, tính cách điềm đạm, cộng thêm thành tích học khá tốt nên Liêu Vinh mới thích cô đúng không?
Nghĩ vậy, cô lại nhớ tới dáng vẻ của Kỳ Trạch khi thổ lộ với cô, có chút không hiểu cậu ấy rốt cục vì sao lại thích cô, tại sao lại muốn cùng cô qua lại.
Có thể là vì cô là một người có suy nghĩ khá già dặn nên cảm thấy rằng, những người ở lứa tuổi bọn họ thích một ai đó đều chỉ vì những lý do rất đơn thuần, phần lớn là được tạo nên từ điều kiện bên ngoài, chỉ cần đối phương có ngoại hình ổn, thành tích học tốt thì sẽ rất dễ nảy sinh tình cảm, sau đó có thể yêu đương rồi, căn bản không cần phải hiểu quá rõ về nhau.
Cô và Kỳ Trạch cũng là như vậy sao?
Tuy nhiên cô lại không cảm thấy như thế, trong khoảng thời gian này, cô và Kỳ Trạch vì sớm chiều chung đụng nuôi dưỡng tình cảm nên cô mới quyết định làm bạn gái cậu ấy, còn Kỳ Trạch, không biết cậu ấy có nghĩ giống cô không?
Đang suy nghĩ miên man thì di động vang lên tiếng báo có tin nhắn, Nhan Họa vội cầm lấy rồi mở ra, là tin nhắn của Kỳ Trạch.
Dạo này cứ mỗi tối trước khi đi ngủ là cô và Kỳ Trạch sẽ nhắn tin cho nhau, nói mấy chuyện linh tinh, mặc dù chỉ ngắn ngủi mấy chữ, nhưng đã tạo thành một thói quen, khiến cho cô mỗi lần đọc đều mỉm cười vui vẻ.
Kỳ Trạch: Cậu ngủ chưa?
Nhan Họa: Vẫn chưa, đang chuẩn bị.
Kỳ Trạch: Vậy cậu đi nghỉ đi, chúc ngủ ngon.
Nhan Họa: Chúc cậu ngủ ngon.
Sau khi nhắn lại, Nhan Họa cứ cho là đối phương sẽ không gửi tin nhắn tiếp nữa, ai ngờ vừa định nằm xuống thì tiếng chuông báo lại vang lên.
Nhan Họa mở tin nhắn lên thì thấy dòng chữ: Sau này cậu đừng gần gũi quá với mấy tên con trai khác, cách bọn họ xa một chút.
Nhan Họa: …
Thì ra cậu ấy cũng để ý.
Nhan Họa không nhịn được mà mỉm cười, nhắn lại một chữ “Được. ”
Nếu đã đồng ý qua lại với cậu ấy thì cô đương nhiên phải giữ khoảng cách với những nam sinh khác rồi, đây là hành động bày tỏ sự chân thành, cô sẽ không do dự mà đồng ý ngay.
Nhan Họa tâm trạng rất tốt, lúc này mới thoải mái nằm xuống đi ngủ.
*
Trời đã sáng.
Hôm nay là thứ bảy, Kỳ Trạch lát nữa sẽ đến nhà.
Nhan Họa nghĩ đến cậu ấy thì khẽ mỉm cười, vui vẻ mở mắt ra.
Cứ tưởng rằng mẹ lại vào kéo rèm cửa ra nên Nhan Họa bèn lấy tay che mắt, kêu lên: “Mẹ, mẹ đừng mở rèm trong phòng con, chói mắt quá, không cần mở rèm con cũng dậy được mà…”
Đang to miệng hét thì đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng, Nhan Họa vội vàng nhìn xuyên qua kẽ ngón tay, giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông thành thục ở trước mắt.
Nói rõ hơn thì chính là Kỳ Trạch.
=. =! Tại sao bỗng dưng lại xuyên qua rồi? Rốt cục chuyện này là sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...