Hy Vọng Của Nhan Họa

Đối với chuyện học kỳ sau Kỳ Trạch sẽ chuyển trường, Nhan Họa chỉ nghĩ dù sao nó cũng chưa xảy ra, mà có xảy ra đi nữa thì cô cũng không làm được gì. Nói cho cùng thì hiện giờ cô và Kỳ Trạch vẫn chưa có quan hệ gì đặc biệt mà, sao cô cứ phải bận tâm về chuyện đó làm gì cơ chứ?

Thứ sáu tới, cũng đồng nghĩa với việc kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài bảy ngày bắt đầu.

Các học sinh cứ rục rịch không thôi, ngay cả những học sinh lớp mười hai bài vở chồng chất cũng không thể kìm nén được sự mong chờ. Đến khi tan học, từng nhóm nhỏ bắt đầu tụ tập một chỗ bàn luận về kỳ nghỉ lễ.

“A Họa, cậu có kế hoạch gì chưa?” Đàn Tử Quỳnh hỏi cô bạn thân đầu tiên.

“Mình muốn cùng gia đình về quê thăm ông bà.” Nhan Họa nói: “Ít nhất sẽ ở đó khoảng ba ngày. ”

Đàn Tử Quỳnh có chút thất vọng, song cũng có thể hiểu được. Quê của Nhan Họa là ở một thị trấn nhỏ cách thành phố N không xa lắm. Mà quê của Đàn Tử Quỳnh thì lại ở thành phố Y cách đây khá xa, trừ ngày tết ra thì rất ít khi về thăm quê. Nhưng dù có về hay không thì cũng chẳng sao, vì gia đình cô làm ăn ở thành phố N đã mười mấy năm rồi, coi như là dân ở đây luôn, rất nhiều người thân họ hàng cũng sống ở thành phố N.

“Vậy khi nào cậu về, chúng mình hẹn thời gian rồi ra ngoài thư giãn đi? Ra công viên chơi được không? Rủ thêm mấy người nữa?” Đàn Tử Quỳnh lại hỏi.

“Được thôi.” Nhan Họa vui vẻ đồng ý.

Mặc dù biết sang năm phải thi tốt nghiệp rồi, nhưng ngày nào cũng lao đầu vào học, thỉnh thoảng cũng phải thư giãn một tý, trong ngày lễ của cả nước mà không hẹn bạn bè đi chơi thì quá lãng phí. Nếu là các năm trước thì có thể cùng câu lạc bộ đi du lịch ở thành phố khác rồi, đáng tiếc năm nay lại không thể.

“Các cậu định đi đâu chơi? Cho mình theo với nhé.” Đàm Minh Thiên ngồi đằng trước nghe thấy hai người nói chuyện thì liền xoay người lại cười nói.

Nhan Họa và Đàn Tử Quỳnh liếc mắt nhìn nhau rồi cười với Đàm Minh Thiên: “Yên tâm đi người đẹp, tuyệt đối sẽ không thiếu cậu đâu. Mình thấy hay là chúng ta đi Sơn Thủy Đại Thế Giới đi!”

“Được đó, nghe nói phong cảnh ở đó mấy năm nay được bảo tồn rất tốt, hơn nữa còn gần thành phố W, nhân tiện chúng mình có thể qua đó tham gia hội đền chùa.” Đàm Minh Thiên hào hứng nói.

Đàn Tử Quỳnh hai mắt sáng ngời nói: “Đúng đúng, mình nhớ vào dịp quốc khánh ở thành phố W sẽ có lễ hội, hay là chúng mình dành thêm ra một ngày, buổi tối qua đêm ở thành phố W, như vậy sẽ không cần phải gấp gáp nữa. Ơ... nhưng mà, cậu có đi được không hả người đẹp Đàm?”


Đàm Minh Thiên cười nói: “Đi được, mẹ mình tuy quản rất nghiêm, nhưng nếu biết có con gái đi cùng thì sẽ không ngăn cản đâu. ”

Ba cô gái cứ như vậy ngồi bàn bạc với nhau về kế hoạch đi chơi, sau đó, Tô Trọng Tuấn và Liêu Vinh cũng bu đến rất nhanh, cuộc thảo luận càng thêm sôi nổi và náo nhiệt.

*

Ngày thứ bảy học nhóm, hôm sau là chủ nhật, cũng là ngày bắt đầu kỳ nghỉ dài.

Sáng chủ nhật, ăn xong bữa sáng, Nhan Họa cùng gia đình lái xe về thăm ông bà.

Bố Nhan lái xe, mẹ Nhan ngồi bên cạnh ghế lái, hai chị em Nhan Họa ngồi đằng sau. Quãng đường đi mất ba tiếng, nên đương nhiên Nhan Họa sẽ không để lãng phí khoảng thời gian này, cô lấy quyển sách từ vựng tiếng Anh trong ba lô ra đọc, còn Nhan Lãng thì cầm điện thoại của bố chơi game.

Sau khi xe rời khỏi khu vực thành phố thì tiến vào đường cao tốc.

Nửa tiếng sau, đi hết đường cao tốc, xe đi khoảng mười phút rồi tiến vào một con đường bùn đất khá chật hẹp trong thôn.

“A Họa, đừng đọc nữa, không lại chóng mặt. A Lãng, con xem chị chăm học chưa kìa, còn con sao cứ mải chơi như vậy? Cẩn thận hỏng mắt...” Mẹ Nhan lại theo thói quen càm ràm.

“Mẹ của con ơi, bây giờ con chưa phải thi tốt nghiệp trung học nên đương nhiên là không chăm chỉ như chị rồi.” Nhan Lãng minh oan cho mình, “Bình thường con cũng rất chăm mà, nhưng đang ngày nghỉ, mẹ cho con thư giãn một tý không được ạ? Mẹ có phải là phát xít đâu mà cứ hung dữ với con như vậy, nếu con bị mắc bệnh ức chế tâm lý thì lúc đó người đau lòng không phải mẹ thì ai?”

“Luyên thuyên! Mẹ mới nói có hai câu mà cãi lại cả đống câu thế hả, ngứa mông phải không?”

“Mẹ!” Nhan Lãng bắt đầu xù lông.

Bố Nhan chỉ cười nghe vợ và con trai cãi nhau, đến cả A Họa đang đọc sách cũng không kìm được mà nhìn sang, thấy em trai tức giận thì bèn bật cười.


Xe thoát khỏi con đường bùn lầy sau mười phút, sau đó lại đi tiếp mấy ao hồ lớn nữa, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà mái ngói.

Lúc này đã là gần trưa, rất nhiều thôn dân đã cầm dụng cụ đi làm về nhà, nhìn thấy xe của nhà họ Nhan thì rối rít đến chào hỏi. Trong thôn cũng có nhiều người đánh liều khởi nghiệp giống như bố Nhan, nhưng không mấy ai thành công được như ông, phần lớn bọn họ đều làm ăn ở các thành phố khác xa quê, quanh năm suốt tháng khó có dịp trở về được một lần, không như bố Nhan, nhà gần nên có thể thường xuyên trở về.

Lúc cả nhà xuống xe, bố Nhan và Nhan Lãng sau khi mở cốp liền cùng nhau xách túi lớn túi nhỏ xuống, mẹ Nhan cũng đi qua giúp đỡ, thấy vậy Nhan Họa cũng đi tới định giúp nhưng lại bị mẹ đuổi đi.

“Đi ra chỗ khác, mấy đồ này nặng lắm, con gầy thế này, nhỡ bê gãy cổ tay thì làm sao?” Mẹ cô trong miệng thì tỏ vẻ chê bai, nhưng thật ra là sợ con gái bị thương.

Nhan Họa cúi đầu nhìn cổ tay của mình, thấy nó rất mảnh khảnh và ưa nhìn, Đàn Tử Quỳnh rất hay vuốt ve cổ tay của cô rồi thở dài hâm mộ. Nhưng trong mắt của những người nông dân chất phác thì Nhan Họa lại có cả đống khuyết điểm, nào là không đủ cao, không đủ khỏe, mông không đủ to, tay không đủ thô, da không đủ đen...

Thôi đi, cô cũng đâu muốn làm nghề nông chứ, gầy một chút thì có sao. Hơn nữa ai dám nói cô mông không to nên không dễ đẻ hả? Tương lai không phải cô đã sinh được một cậu nhóc đáng yêu mập mạp hay sao?

Cuối cùng, Nhan Họa cầm một túi thuốc bổ, cùng bố mẹ và em trai đang xách túi lớn túi nhỏ cùng nhau đi vào nhà.

Nhà ông bà Nhan ở chiếm diện tích tương đối lớn, căn bản là vì đất đai ở nông thôn không được quy hoạch triệt để như ở thành thị. Trước cửa trồng hai cây nhãn đã lâu năm, đi vào cửa là đến một khoảng sân rộng, một phần ba sân là vườn rau được rào bằng tre, hầu như trồng toàn các loại rau thường hay ăn, cạnh góc tường còn được trồng hoa cúc, đến mùa, các bông cúc đua nở, tạo thành một khoảng màu vàng rực rỡ vô cùng mỹ lệ. Ngoài ra, còn có một cây khế ngọt nữa.

Hai phần ba sân còn lại là dùng để phơi các loại hoa màu. Đi hết sân là đến một căn nhà ba tầng, ở giữa là bàn thờ tổ, hai bên là hai gian phòng, phòng bếp ở khá gần với vườn rau.

Căn nhà này được xây dựng đã lâu, nhưng lúc đầu chỉ có một tầng, sau này bố Nhan làm ăn phát đạt, bỏ tiền ra xây thêm hai tầng nữa. Ông Nhan tổng cộng có hai đứa con trai, bố Nhan Họa là con thứ hai, trên ông còn có một anh trưởng, là bác của Nhan Họa.

Hai vợ chồng bác Nhan Họa là nông dân, cả đời chỉ quanh quẩn nơi xóm làng, không muốn đi chỗ khác làm ăn, dạo này chính sách thay đổi, đời sống kinh tế trong nhà cũng khá hơn nên cuộc sống trôi qua cũng coi như tạm ổn. Mà bố Nhan có thể an tâm sinh sống ở thành phố khác cũng là vì ở quê đã có anh trai và chị dâu chăm sóc cho cha mẹ, cho nên ông vô cùng kính trọng hai người họ.

Bác cả Nhan Họa có hai con gái và một con trai. Đứa con trai là út, đang đi học đại học, con gái lớn đã lập gia đình, con gái thứ hai năm nay hai mốt tuổi, bỏ học cấp ba để đi làm ở thành phố N, vì lễ quốc khánh phải làm thêm giờ nên không đi cùng nhà Nhan Họa về được, ngày mai sẽ tự mình bắt xe về.


Vừa vào cửa, mọi người cùng nhau gọi, có người gọi “mẹ”, có người gọi “ông bà nội”, “bác trai”, “bác gái”.

Tuy nhiên trong nhà chỉ có một mình bác gái đang trong phòng bếp làm cơm trưa, nghe thấy tiếng thì biết bọn họ đã trở lại, khuôn mặt tròn bị đen vì phơi nắng lập tức cười nói: “A Đức và A Huệ về đấy à, ôi, còn có cả A Họa và A Lãng nữa. Đi đường mệt không? Bác nấu cơm cho các con ăn, muốn ăn gì nào?”

Nhan Họa và Nhan Lãng ngoan ngoãn chào bác, sau đó thi nhau nói một số món mình muốn ăn ra, mẹ Nhan nghe vậy thì giả bộ tức giận quát lên, nói hai đứa về đây chỉ tổ làm phiền người khác, hai chị em Nhan Họa liền làm mặt quỷ với mẹ rồi chạy tới làm nũng với bác gái, bác gái cũng chỉ cười rồi lên tiếng bênh vực một chút.

“Bà nghe nói hôm nay cả nhà về nên đã sang nhà họ Dương ở kế bên xin chút đậu tương của thím Dương làm rồi, A Nghĩa thì đang ở ruộng, chắc một lát nữa sẽ về.” Bác gái nói.

Xong xuôi mọi việc, mẹ Nhan liền xắn tay áo vào bếp giúp làm cơm, bố Nhan cùng con trai ra ruộng tìm anh trưởng, Nhan Họa thì chạy sang nhà họ Dương tìm bà nội.

Vừa đi khỏi sườn núi thì cô liền thấy một bà lão có mái đầu bạc trắng đang ngồi ở cửa vui vẻ nói chuyện với một bà cụ đang ngồi đan len, Nhan Họa đứng từ xa gọi: “Bà nội ơi ~”

“Ô, A Họa của bà về rồi đấy à!” Bà Nhan cười nói.

Nhan Họa đi tới trước cửa chào hỏi hai bà, sau đó cùng bà nội đi về nhà.

Lúc hai người về thì bác trai cũng đã trở lại, còn có một người phụ nữ trung niên khá trắng trẻo và lịch sự cùng một cô gái mười ba tuổi, chính là cô của Nhan Họa lấy chồng trong thôn này và con gái tên Trần Bình, nghe nói cả nhà về nên liền tới đây gặp mặt.

“Bà nội, con nhớ bà quá!” Nhan Lãng lao tới ôm lấy bà làm nũng.

Bà Nhan cười híp cả mắt, kéo tay cháu đích tôn hỏi tới hỏi lui, điển hình của việc trọng nam khinh nữ. Song cũng không thể trách bà, dân quê ai cũng như vậy, hơn nữa bà đối xử với cháu gái cũng rất tốt, thương yêu như với cháu trai, chẳng qua là cưng cháu trai hơn một chút thôi, cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát.

“Chị!” Trần Bình chào Nhan Họa.

“A Bình, em lại cao hơn rồi.” Nhan Họa vui vẻ kéo tay cô bé nói, “Chẳng mấy chốc mà lại cao hơn chị mất thôi. ”

Trần Bình cười tươi lộ ra lúm đồng tiền bên gò má, gương mặt tròn trịa nhìn rất đáng yêu. Gen của nhà họ Nhan rất tốt, mà Trần Bình lại được di truyền gương mặt đẹp của mẹ, nhưng nếu đem so sánh với Nhan Họa và hai người chị họ thì vẫn kém hơn một chút. Trong ba người chị họ thì Trần Bình thích nhất là khí chất điềm đạm, lịch sự, trí thức của Nhan Họa, vừa nhìn đã biết là người có học, đứng cùng bọn họ trông vô cùng khác biệt. Cho nên mỗi lần Nhan Họa về thăm ông bà thì cô bé đều thích dính lấy chị, hai người chị họ kia thì chẳng thèm ngó ngàng đến.

Một nhà vui vẻ náo nhiệt ngồi ăn trưa, ăn xong tất cả lại ngồi trong sảnh phòng thờ tổ uống trà nói chuyện phiếm.


Nói hết chuyện này đến chuyện kia, cuối cùng kéo đến chuyện của cô con gái lớn của bác cả tên Nhan Như. Nhắc đến con gái lớn, hai vợ chồng bác cả lại cau mày thở dài, bác trai lắc đầu tức giận chửi mấy câu, bà Nhan cũng khẽ than thở... Nguyên nhân là trong khoảng thời gian này, Nhan Như đang muốn ly hôn với chồng.

“Có chuyện gì xảy ra à?” Nhan Họa lén hỏi cô em họ.

Trần Bình nói thầm: “Hình như là bà mẹ chồng của chị ấy không hài lòng về việc chị ấy sinh con gái, suốt ngày làm khổ chị, thậm chí còn không giúp đỡ chị chăm sóc con lúc chị đang ở cữ... À đúng rồi, chị cũng biết là chị ấy đẻ mổ đúng không? Sau khi mổ sẽ rất đau đớn, thế mà bà mẹ chồng sau khi nghe tin con dâu đẻ con gái thì còn không thèm đến bệnh viện nhìn một cái, đến một bát canh cũng không nấu mang đến cho, chỉ có chồng chị là đến viện chăm sóc vợ. Nhưng khi về nhà, trong thời gian ở cữ hoạt động rất bất tiện, mà lại không có ai chăm sóc con gái giúp chị, ai ở trong tình cảnh đó cũng sẽ giận thôi... ”

Nghe lời kể của em họ, Nhan Họa liền hiểu ngay.

Nhan Như lấy chồng ở trấn trên cách thôn này không xa lắm, chồng chị làm tài xế xe tải, cuộc sống cũng không mấy khó khăn. Song nguyên nhân lần này hai vợ chồng cãi nhau lại là do bà mẹ chồng, bà ta không thích việc con dâu sinh con gái, chưa từng nhìn mặt cháu một lần, Nhan Như chỉ có thể một mình trải qua giai đoạn ở cữ. May sau đó vợ bác cả nghe tin liền chạy tới đó giúp đỡ một thời gian, nhưng cuối cùng lại tức quá mà quay về, qua đó có thể thấy được bà mẹ chồng của chị quá quắt đến cỡ nào rồi.

Đáng tiếc những chuyện Trần Bình biết cũng không nhiều, vì những chuyện kinh khủng hơn thì người lớn sẽ không bao giờ nói với những cô bé còn chưa kết hôn như Trần Bình và Nhan Họa.

Nhan Họa cau mày hỏi: “Chồng chị ấy có thái độ như thế nào?”

Trần Bình tuy chỉ là một cô bé mười ba tuổi nhưng trong lòng đã có rất nhiều suy nghĩ riêng, liền liếc mắt khinh thường nói: “Còn có thể có thái độ gì nữa ạ? Một bên là mẹ một bên là vợ, anh ta bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử chứ sao?”

Cho nên vì thấy chồng mình không quyết đoán như vậy, nên Nhan Như mới không thể chịu đựng nổi nữa mà đòi ly hôn sao?

Nhan Họa nghe vậy thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thầm nghĩ làm phụ nữ thật không dễ dàng. Cô rời quê cùng bố mẹ từ khi còn nhỏ để lên thành phố học tập, nên Nhan Họa chưa từng gặp qua người phụ nữ nào như mẹ chồng của chị Nhan Như, càng chưa từng nghĩ đến trên đời lại có những chuyện như vậy.

Sau đó mọi người lại chuyển đề tài sang mấy người khác, Trần Bình ngồi không yên, kéo Nhan Họa dậy, vui vẻ nói: “Chị, hôm nay ở vườn trái cây Tây Sơn có rất nhiều người đến hái quả, hai chị em mình cũng qua đó chơi đi. ”

Nhan Họa nhất thời hưng phấn trở lại, nghĩ đến vùng quê non xanh nước biếc, hoa trái đầy hai bên đường của mình thì cũng không muốn ngủ trong phòng cả ngày, nên đồng ý ngay.

Hai người đứng dậy xin phép người lớn một câu. Mọi người nghe thấy hai đứa bảo muốn đi đến vườn trái cây chơi thì cũng không ngăn cản, chỉ dặn các cô về phòng thay quần áo dài tay, đề phòng bị sâu lông bò vào rồi dị ứng..., đặc biệt là Nhan Họa da dẻ mềm mại thì càng phải chú ý nhiều hơn.

Nhan Lãng nghe vậy cũng đứng lên đi theo hai người.

Ba người thay quần áo dài tay che kín người, đội nón rơm, cầm bình tưới rồi cùng nhau đi đến vườn trái cây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui