LH cảm thấy những tài nghệ của thân chủ của thân xác này, nàng đều
được kế thừa hết, từ cầm kỳ thi hoạ đến may vá thêu thùa đến nấu nướng.
Nhưng với bản tính lười, nàng chỉ chạm qua mỗi thứ 1 tý rồi lại vứt đấy. quay qua quay lại chả mấy mà tối, nàng bảo HN về phòng thay nam trang,
còn bản thân nàng cũng bận 1 thân bạch y. Kế đó nàng búi tóc nửa đầu cài vào một cái ngọc trạc rồi biến biến biến, nàng trở thành 1 nam nhân anh tuấn khôi ngô với mái tóc trắng, huyết liên trên trán cũng biến đổi
thành một ấn ký khác cho hợp với thân phận nàng hiện tại.
– Tỷ tỷ, muội…….. (đơ người + nhìn không chớp mắt + đỏ mặt) ngươi… ngươi… là ai? Tỷ… tỷ tỷ của ta đâu?
– … ha ha ha (LH cười nha, nhưng đã đổi giọng thành giọng nam nhân)
nàng thử đoán xem ta là ai? ( giọng nói rất chi là yêu mị + nụ cười rất
là Sở Khanh)
– Ta… ta không biết ngươi là ai nhưng ngươi đêm hôm vào phòng nữ nhân chắc chắn không phải có ý tốt gì? Nói… tỷ tỷ của ta đâu?
(tg: sao giờ bà gan dạ thế? HN: ta thấy tên này cười rất đểu cáng, ta nghi hắn bắt tỷ tỷ của ta rồi. tg: tưởng bà mê hắn rồi)
– Ha ha ha ( cười hoài vậy mẹ) HN, muội thật kiên cường nha. Không hổ là muội muội của ta
– ?????
– HN, là tỷ tỷ đây.(đã đổi giọng)
– Thật là tỷ tỷ? (nhìn với ánh mắt không tin tưởng)
– Thật, xem đây nè (chỉ chỉ trên trán) dù không phải là huyết liên
nhưng trên đời này làm gì có ai có cái này giống như ta chứ ( tự kỷ quá
đáng)
– Oa tỷ tỷ thật soái quá đi ( nước miếng lại ròng ròng) ước gì…. (bản mặt háo sắc)…
– …(nổi da gà) thôi, lại đây nhắm mắt lại ta hoá trang cho không có trời sáng bây giờ
– A, ân
Nàng lại vung tay, không còn HN khuôn mặt thanh tú nữa mà là một trang
tuấn kiệt, tuy thế vẫn không dấu nổi nét ngây thơ vốn có của nàng (tg:
ngây thơ á? Hn: rất ngây thơ. Ngươi làm gì thế? TG: ta tìm thuốc trợ
tim)
Xong rồi nàng ôm HN nhún chân một cái bay vút lên. HN sợ mất mật nhắm
tịt mắt,2 tay thì ôm chặt cổ, 2 chân thì quắp chặt lấy hai bên hông làm
cho LH không thở được. “ Hoa nhi, xuống đi. Ra khỏi cung rồi”
HN ghé ghé mắt ra nhòm thấy đã đáp xuống bên ngoài rồi thì mới buông LH, nhìn
nàng bằng con mắt sùng bái. LH lắc đầu cười nhẹ rồi kéo HN bước ra khỏi
con đường nhỏ hoà lẫn vào đám đông. Trên đường phố náo nhiệt nay càng
thêm náo nhiệt bởi họ thi nhau bàn tán về 2 người nam nhân. Một người có mái tóc trắng, anh tuấn phi phàm nhưng lại có vẻ lãnh khốc, lạnh lùng.
Một thì khôi ngô tuấn tú lại có nét ngây thơ, nhí nhảnh. Các cô nương
nhìn 2 người họ đều đỏ mặt e thẹn, có người nhát gan không dám tới gần,
có người bạo hơn đến ngỏ ý làm quen thì bị nam nhân tóc trắng đáp lại
bằng cái nhìn lạnh không thể nào lạnh hơn. Nhưng chủ đề bàn tàn của họ
lúc này không phải là vẻ đẹp hay sự lạnh lùng của họ mà chính là 2 nam
nhân như vậy cư nhiên lại ngồi trên thành cầu ăn…… kẹo hồ lô.
(tg:
sặc, không nhịn được sao, ai đời nam nhân đi ăn kẹo hồ lô. LH+HN: tại
ngon quá chứ bộ, mà ai bảo ngươi nam nhân không được ăn kẹo hồ lô *
nhướng mày, trợn mắt* tg: *im re*)
Cách đó không xa, trên một chiếc thuyền xa hoa, lộng lẫy…
– Hoàng… Cảnh công tử, ngươi xem 2 nam nhân đó thật thú vị a.
– Đúng vậy, Trường Khanh. Ngươi xem chúng ta có nên làm quen với họ một chút không nhi?
– Có lẽ là nên
– Tiểu Khâu, ngươi lên mời họ xuống đây. Nói rằng ta có việc thỉnh giáo
– Vâng
Lát sau….
– Nhị vị công tử, mời.
– Cảm ơn (là HN, còn không quên khuyến mãi một nụ cười khiến tiểu Khâu ngẩn ngơ)
– Xin hỏi nhị vị muốn gặp ta ( ngữ khí lạnh như băng của công tử tóc trắng khiến người trên thuyền ai nấy đều thấy rét run)
– Phải, tại hạ cảm thấy rất hảo cảm với công tử nên muốn mời 2 vị công
tử đây hạ thuyền tán gẫu (cười cười). xin hỏi cao danh quý tánh của nhị
vị
– Huyết Nguyệt (Lạc Hy)
– Hoa… Vô Khuyết ( Hoa Nhi) ( tg: đả
đảo HN ăn cắp tên * giơ tay* HN: *mếu máo* là tỷ tỷ bắt ta lấy tên đó
nha. Tg: đả đảo LH. LH: *nhìn rất chìu mến* tg: a, chồng ta đang gọi về
nấu cơm *dzọt lẹ*)
– Tại hạ Cảnh Lãnh Thiên, Từ Trường Khanh. Rất hân hạnh được quen biết 2 vị. mời ngồi.
– Đa tạ ( HVK rất hồn nhiên ngồi tót xuống, còn tiện tay cầm luôn miếng bánh quế hoa) (tg: mụ này vô duyên ghê)
– …(LH ngồi xuống) nhị vị công tử, ta rất vui được quen biết 2 vị nhưng tính của ta từ trước tới nay rất ghét bị người ta lừa dối cũng như dùng gương mặt giả để đối diện với mình, vậy nên phiền 2 vị cởi bỏ mặt nạ.
– … (giật mình + nhìn nhau)…. Ha ha ha (CLT) thật không ngờ Nguyệt công tử đây cư nhiên là bậc cao thủ. Chúng ta đã dung dịch dung cao cấp để
nguỵ trang mà vẫn không qua nổi mắt huynh ( tháo mặt nạ)
LH giật
mình, 2 người trước mặt nàng là người sao? Cái tên Cảnh Lãnh Thiên đó
mạo tỉ Phan An, tuấn nhã phi phàm, đẹp tự thiên tiên lại còn toát ra khí chất vương giả, tuy có giấu diếm nhưng không che hết được vẻ lạnh lùng. Còn cái tên TTK đó yêu mị không biết tả thế nào, chỉ biết nếu so với
nàng có lẽ còn đẹp hơn ( quên đi nhé, tỷ đánh giá thấp vẻ đẹp của mình
quá thấy). HN nhìn thấy 2 người, gương mặt hám trai lại lộ ra, quên cả
nuốt bánh để nó rơi từ trong miệng rơi ra ( còn bé mà đã bày đặt mê
giai, chẹp, hỏng)
– Vô Khuyết, Vô Khuyếtttttttttttttttttttttttttttttt
– A, tỷ… à ca ca gọi đệ
– Đệ sắp làm thuyền chìm rồi
– Chìm? Sao đệ lại làm thuyền chìm?
– Nước miếng
– Á ( quay đi lau miệng, quay lại mặt đỏ như gấc)
– Ha ha ha, như vậy Nguyệt huynh hài lòng rồi chứ
– Rất hài lòng, có điều bây giờ phiền hai vị cất mặt đi dùm
– Hả??? ( ngơ ngác nhìn nhau không hiểu)
– Ách tắc đường thuỷ ( hất hất mặt ra phía ngoài)
– …. ( quay ra nhìn một lúc)…Ách (đeo vội mặt nạ lên)
Thì ra lúc 2 người đó tháo mặt nạ xuống, bên ngoài thuyền các cô nương
đâng thả đèn gần đó thấy được liền si mê bèn cho thuyền lại gần tụ lại 1 đám khiến thuyền khác không lưu thông được.
– Nguyệt huynh, nơi này quá ồn ào, chi bằng chúng ta tìm một nơi nào đó yên tĩnh một chút
– Được
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...