Hy Du Ký

Type: Khánh Trần

Ngay đầu ngõ cổng của Bạch phủ có một tấm bia Tiên để ban cho Bạch thừa
tướng, thấy bia đá ấy quan văn phải xuống kiệu, tướng võ phải xuống
ngựa.

Đường Tam Hảo chẳng phải quan văn cũng chẳng phải tướng võ, nhưng vì cỗ kiệu đợi ở tít xa ngoài ngõ, nàng đành tự đi bộ qua.

Cũng sắp đến giờ dùng cơm tối, nàng không dám để tỷ tỷ và tỷ phu phải đợi
mình, liền rảo bước chạy như bay qua ngõ cổng kia, mặc kệ chân váy bám
đầy bụi đất. Lúc nàng đang định rẽ qua một khúc cua, thì bất chợt giọng nói yêu kiều mang chút nũng nịu của Đường Tứ Điềm lọt vào tai nàng.

"Điềm Nhi không đi nổi nữa, sao lại đặt kiệu ở tít ngoài kia còn chúng ta
phải tự đi bộ vào, bằng hữu của chàng cũng thật phách lối! Rốt cuộc thì
quan phẩm của y cao đến đâu chứ?"

Công tử áo xanh đứng bên cạnh
vẫn hững hờ không lên tiếng, lạnh lùng nhìn Đường Tứ Điềm đang ngồi xổm
bên đường làm nũng không chịu đi tiếp, y nghiêng người,khoanh tay đứng
nhìn.

"Này! Chàng đúng là đầu gỗ mà! Thấy thê tử mình bị hành xác mệt thế kia mà vẫn đứng khoanh tay xem như không có gì à?"

"..."

"Lương Hạnh Thư! Đủ rồi đấy! Điềm Nhi là người mà chàng câm tâm tình nguyện
lấy về, tại sao từ sau khi thành thân chàng cứ dùng khuôn mặt lạnh như
tiền đó để đối diện với Điềm Nhi ?"

"Ta không hề cam tâm tình
nguyện dắt cô theo. Nếu cô thấy mệt, để ta bảo người đưa cô về phủ
trước, ta sẽ tự đi một mình" Giọng nói ấy vừa trong vừa lạnh đến tê
người

"Không cần! Chàng bỏ mặc thiếp ở trong phủ lạnh lẽo, ngày
nào cũng đi theo tên ranh kia, chẳng biết là bận bịu gì nữa! Chăm sóc
trẻ con thú vị hơn ở cạnh Điềm Nhi sao? Hôm nay chàng cũng vội vội vàng
vàng chạy đến đây đón nó!"

"Cô có biết bản thân mình đang oán giận ai không hả?" Con ngươi đen co lại, giọng nói trầm u ám mang theo lời cảnh báo nặng nề.

Đường Tứ Điềm cứng người lại, đôi môi run run, đương nhiên nàng biết
mình đang oán giận ai rồi, chính là đương kim Hoàng đế... Nhưng nàng
được nuông chiều từ bé, cha mẹ xem nàng như bảo bối mà nâng niu dỗ dành, sau khi đến kinh thành thì gặp hết quy tắc này đến quy tắc kia, chẳng
ai thèm chú ý đến cảm nhận của nàng. Ngày nào phu quân cũng vào cung từ
sớm, đến lúc quay về phủ Đế sư được Hoàng đế ban cho thì ngay cả cửa
phòng của nàng y cũng lười gõ.

Y cứ hoãn trì mọi việc không chịu
vào kinh, nhưng tam biểu tỷ vừa đến kinh thành chưa được bao lâu, y lại
đội nhiên bảo muốn đến kinh thành nhậm chức. Đến kinh thành rồi, ngày
nào cũng như bị ma nhập mà trốn tránh ánh mắt dò xét của nàng, ai biết
được y ở ngoài làm những chuyện gì chứ, dù gì giờ đây bọn họ cũng ờ cùng thành Lâm Dương, không biết có lén lút gặp mặt sau lưng nàng hay không!

"Điềm Nhi cũng hết cách rồi nên mới nói vậy, ai bảo tình nhân cũ của chàng
cũng vào kinh thành ngay lúc này cơ chứ, không theo dõi chặt chẽ một
chút sao được? Bằng không để Điềm Nhi viết thư cho cha mẹ, nhờ họ gọi
tam biểu tỷ về Tây Dư là xong chuyện, tránh cho Điềm Nhi khỏi phải nghĩ
ngợi lung tung, đồng thời cũng tránh cho Lương ca ca chàng thấy bất tiện khi lỡ gặp tỷ ấy. Phu quân vốn không muốn gặp lại tỷ ấy mà, có đúng
không?"

Đôi con ngươi đen chợt nheo lại, đôi tay đang đặt sau lưng cũng siết chặt hơn.

"Phu quân à", nàng ta ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay ra trước mặt y làm
nũng nịu, " Điềm Nhi không đi nỗi nữa, muốn được chàng bế cơ"

"..."

Rốt cuộc Lương Hạnh Thư chùn lòng, liền cuối xuống kéo Đường Tứ Điềm lên
ôm ngang người, nàng ta sợ hãi thét lên một tiếng, còn y thản nhiên nhìn sang chỗ khác, cất bước đi về phía Bạch phủ.

Đường Tam
Hảo đang trốn ở một góc cuống cả lên, run rẩy quay đầu muốn bỏ trốn,
nhưng Bạch phủ chỉ có một ngõ này, lùi lại hay tiến lên đều là ngõ cụt,
trước mắt chỉ có con đường duy nhất này thôi, chẳng lẽ nàng đành phải
mặt dày chạm mặt họ sao?

Lương Hạnh Thư càng lúc càng tới gần góc cua này, mỗi bước đều vang lên ong ong trong tay nàng, nàng nhắm chặt
mắt lại, nép sát vách tường hít sâu một hơi,chết thì chết! Cùng lắm thì
nàng dũng cảm hi sinh, để muội muội và muội phu giết chết trước cửa Bạch phủ vậy!

Cuộc chạm trán gượng gạo trong dự liệu của nàng lại
không hề xảy ra, mà đập vào tai nàng là tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa
truyền đến.

Tiếng vó ngựa? Chỗ này sao lại có tiếng vó ngựa được? Đây là nơi Hoàng đế lập văn bia đó!

Lòng hiếu kì chợt nổi lên, nàng mặc kệ ngại ngùng xấu hổ mà mở mắt ra.

Chỉ thấy cát bụi mù mịt, rồi một con ngựa cao to sắc lông đen tuyền đứng
chắn trước mặt nàng. Bụi mù tung cao văng vào mặt khiến nàng không chịu
được mà ho liên tục.

Đến khi cát dần rơi hết xuống, nàng mới thấy được vẻ mặt tối sầm cùng nụ cười chua chát của Tề Thiên Sanh, hắn một
tay giữ chặt dây cương, từ trên cao nhìn nàng, rồi ung dung giễu cợt,
"Di à, nhà tên họ Bạch chơi vui đến thế ư? Vui đến mức khiến dì lưu
luyến không muốn về nữa sao?".

"Tề..." Nàng đang tính mở miệng,
chợt nhớ còn có người khác ở đây, vội vàng ngậm chặt, nhưng tiếc rằng đã không kịp nữa rồi. Tề Thiên Sanh chợt rời mắt về phía bên cạnh, đôi mắt xám tro bắt gặp hai người kia liền nheo lại hết sức nguy hiểm.

Còn Lương Hạnh Thư dù chứng kiến cảnh náo loạn của Tề Thiên Sanh, nhưng lại luôn chỉ luôn chú ý đến Đường Tam Hảo nãy gờ vẫn đứng run rẩy bên góc
tường, lòng y chợt căng thẳng, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường cùng căm thù đối điện với cái nhìn xoi mói chẳng tốt lành gì của Tề Thiên Sanh.

"Tề Thế tử, là do ngươi đọc không hiểu chữ khắc trên băn bia hay là do mắt
ngươi có tật, đây không phải là nơi ngươi có thể tùy tiện cưỡi ngựa xông vào".

"Hừ! Ngươi là ai chứ, chẳng qua chỉ là một gã phu tử mà
hoàng gia mời đến thôi, Thái hoàng Thái hậu mời ngươi đến để dạy Hoàng
thượng, chứ không phải đến dạy tiểu gia."

"Lâu ngày không gặp, ngươi vẫn lưu manh vô lại như xưa, dốt nát kém cỏi lại ngang ngược không biết lí lẽ."

"Lương Thái phó sao mà khách khí thế, dù tiểu gia mang tai mang tiếng thế nào
cũng không bì kịp với ngươi, tay ôm muội muội nhưng lòng lại nghĩ đến tỷ tỷ, quả là nam nhân chân chính hiếm thấy trên thế gian này."

Bị người ta chọc vào điểm yếu, Lương Hạnh Thư liền dời ánh mắt phức tạp về phía Đường Tam Hảo.

Mấy ngày không gặp, y cũng không lường được mình sẽ chạm mặt nàng trong
tình huống này. Qủa nhiên nàng vừa đến kinh thành liền vội vàng qua lại
với tên Tề Thiên Sanh kia, hoàn toàn không bận tâm đến y đang phải khổ
sở thế nào ở Tây Dư.

Đường Tam Hảo nghiêng đầu tránh né cái nhìn
xoi mói của Lương Hạnh Thư, nhưng bộ dạng khúm núm lúc nãy của nàng lọt
vào mắt Tề Thiên Sanh lại biến thành dáng vẻ chột dạ rất gai mắt.

Hắn lạnh lùng cười, "Đây là lí do vì sao hôm nay cô đến Bạch phửu?".

Nàng bị lời kia đâm vào tai, liền ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt xám tro đầy mỉa mai khinh miệt của Tề Thiên Sanh.

"Trong lòng không bỏ được y, nên mới lén tới đây để gặp y ư? Chậc chậc, cũng
thật là không đúng lúc, người ta đang dẫn theo thê tử đến thăm nhà bạn
cũ kìa."

Rốt cuộc hắn ngu xuẩn tới múc nào mới bị nàng làm cho

cảm động đến chết đi sống lại như vậy chứ? Thủ đoạn hành động của nàng
vòn không có lấy nữa phần thật tình, tất cả đều là giả, bày ra cho hắn
xem. Hắn căn bản chỉ là quân cờ, là công cụ để nàng bay cao hơn mà thôi, cho nên nàng mới lén lút đến Bạch phủ để gặp Lương Hạnh Thư.

Hôm đó nàng đã kêu gào cái gì với hắn nhỉ? Là muốn hắn giúp nàng đi cướp tên khôn họ Lương kia về.

Từ đầu đến cuối nàng vốn không quên được tên ngốc kia. Hiện giờ y đã đường đường chính chính vào kinh thành, còn làm Đế sư cho Thiên tử nữa, cho
nên nàng muốn nối là tình xưa với y sao?

Không có cửa đâu!

Hắn một tay siết chặt dây cương, tay kia vươn ra kéo Đường Tam Hảo lên ngựa, giữ chặt lấy cổ nàng, rồi cúi xuống cắn.

Dấu rắng hằn sâu trên cái cổ trắng nõn kia như là sự trừng phạt mà hắn dành cho nàng, nàng rên lên rụt cổ lại, hắn không cho nàng cơ hội trốn
tránh, nhướng mày nhìn về phía Lương HẠnh Thư. Hắn muốn y thấy được,
miếng đậu hũ này hiện giờ đang ở tỏng lòng ai, bị ai chạm vào, hắn có
thể đùa giỡn trêu chọc nàng bất cứ lúc nào hắn muốn!

“Tề Thiên
Sanh, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!” Lương Hạnh Thư rốt cuộc cũng
không thể nhẫn nhị được nữa, thả Đường Tứ Điềm còn chưa hoàn hồn trong
tay mình xuống rồi vội vàng vọt dến phía trước con ngựa đen “Mau buông
tam tiểu thư ra!”.

“Làm gì thế? Muốn diễn cảnh anh hùng cứu mỹ
nhân trước mặt tiểu gia ư? Nàng không nói cho ngươi biết lúc trước chỉ
là ta nhường ngươi thôi sao? Bằng không, ngươi cho rằng ngươi có bản
lĩnh cướp được nữ nhân từ trong tay tiểu gia sao?” Ngực hắn vừa trống
rỗng vừa đau đớn, những lời hắn vừa phun ra chẳng khác nào nhát dao cứa
sâu vào lòng kẻ đang đứng trước mặt.

“Tề Thiên Sanh, rồi sẽ có một ngày ta trả lại cho ngươi những gì ngươi đã làm hôm nay!”

“Hừ! Thế thì cứ đợi đến ngày đó hẵn nói.” Hắn không thèm để ý, khóe miệng
nhếch lên một cách tà ác rồi đưa lưỡi liếm lấy cổ của Đường Tam Hảo, nhẹ giọng rủ rỉ bên tai nàng. “Cho dù trong lòng cô có nam nhân khác cũng
phải giấu thật kĩ cho ta, người mà tỷ tỷ cô muốn cô quyến rũ là tiểu gia chứ không phải là tên ngốc họ Lương kia”.

Hắn giật mạnh dây
cương, quay đầu ngựa kiêu ngạo rời khỏi, dể lại một đámbụi mù mịt, mặc
kệ Lương Hạnh Thư đang đứng đó nghiến chặt răng.

Tiếng vó ngựa
lộc cộc dừng lại trước phủ Tề Nam Vương, Tề Thiên Sanh vừa thả dây
cương, con ngựa liền co hai chân trước lên rồi hí vang một tiếng.

Đường Tam Hảo bị đặt ngang trên lưng ngựa sợ đến mức tim suýt nữa văng ra
khỏi cuống họng. Cái người chơi bời trác táng, tàn bạo vô nhân đạo nào
đó vội vàng nhả xuống ngựa, túm lấy thắt lưng nàng, vác nàng trên vai
như bao tải rảo bước hướng về phía phòng ngủ.

“Thả ta xuống, thả
ta xuống đi!” Nàng quẫy đạp hai chân, nhìn thấy hai thị đồng đang đứng
chờ trước cửa phủ, liền bất chấp tất cả mà rống lên, “Thị Kiếm, Phụng
Tiên, Thế tử gia nhà hai đứa phát điên rồi mau đến cứu ta, cứu ta, cứu
ta với!”.

Thị Kiếm cùng Phụng Tiên tròn mắt nhìn nhau, trán lấm tấm mồ hôi.

“Tam tiểu thư, bọn tôi lĩnh lương của Cửu thiên tuế mà, cô tìm nhầm ngươi rồi.”

“Thế tử gia hiếm khi cao hứng muốn chơi trò cưỡng đoạt dân nữ thế này, cô cố gắng phối hợp một chút, sẽ qua mau thôi, cứ coi như bị khỉ gãi ngứa ấy, nhanh thôi mà.”

“Mấy… mấy đứa!” Qua nhanh là thế nào hả? Dù có
rơi vào đường cùng nàng cũng không thể để bản thân bị chà đạp như vậy
được. Gì mà như khỉ gãi ngứa chứ, mấy đứa nhỏ này cho rằng chủ tử của
chúng nó là con khỉ bình thường sao? Hắn là Tề Thiên đại thánh đó! Chỉ
cần hắn muốn tiện tay nhổ một sợi lông khỉ cũng có thể biến thành mười
tám loại hình cụ cộng thên bảy mươi haimàn tra tấn biến thái để chà đạp
nàng, cắn chết nàng, hút máu, lột da, rút xương nàng ra!

“Thị Kiếm, Phụng Tiên.” Giọng nói nặng nề cho thấy Tề Thiên Sanh đã không còn đủ kiên nhẫn.

“Thế tử gia có gì dặn ạ?”

“Đóng chặt cửa phòng lại.”

“… Ơ… Cửu thiên tuế, có cần Thị Kiếm đứng ngoài cửa canh cho ngài không?”

Tề Thiên Sanh im lặng không nói, mặt mày sa sầm đưa mắt liếc xéo thằng hầu con lắm mồm kia.

Phụng Tiên lập tức hiểu ý, biết được chủ tử của mình đang khó chịu, đưa tay
bịt chặt miệng Thị Kiếm rồi lôi nó ra ngoài, sau đó vừa đóng cửa vừa
cười hì hì, “Thế tử gia ngài đang vội, có gì cần sai bảo thì cứ gọi bọn
tôi, hê hê hê… Tam tiểu thư à, ờ, cô tự cầu phúc cho mình nhé, hẹn gặp
lại”.

Sao lại có đứa nhỏ ranh mãnh như vậy chư? Nàng đã nhìn nhầm bọn chúng rồi! Người học võ chẳng phải nên hành hiệp trượng nghĩa, gặp
chuyện bất bình ra tay cứu giúp sao?

“Ầm”

Tiếng cánh cửa bị đóng lại vang lên.

Ngay sau đó, nàng bị ném xuống chiếc giường mềm mại của hắn, đây không phải là lần đầu nàng đặt lưng trên chiếc giường này.

Cầu người giúp đỡ không được thì đành tự lực cánh sinh vậy, nàng vội vàng
nhảy khỏi gường toa n chạy vềphía của phòng, chưa kịp chạm vào cửa thì
một bàn tay từ phía sau vươn đến chặn lấy cánh cửa không cho àng mở ra,
nàng quay đầu lại, đưa mắt nhìn hắn.

Hắn cố ý kéo cằm nàng, ép
nàng phải kiễng chân ngẩng đầu dán chặt vào đôi môi hắn, hệt như nàng
đang ở thế chủ động, còn hắn thì lại giống kẻ bị động bị nàng ép buộc.
Ai cho phép nàng không rõ ràng với hắn, còn dây dưa mập mờ với nam nhân
khác, coi hắn như món hàng rẻ rúng mình mà quẳng hắn ra ngoài?

Hắn túm lấy bàn tay đang muốn tháo then cửa của nàng, ép chặt nàng vào cánh cửa, ngắn nhìn vẻ hoảng loạng của nàng, đôi môi mân mê bờ môi đang run
rẩy của nàng, rồi cười mỉa mai, “Nhìn thấy tên ngốc họ Lương đó cô vui
lắm sao?”.

“…”

“Cô đúng là to gan. Vừa trêu chọc ta xong,
lại quay lưng chạy đi trêu chọc nam nhân khác, đến cả muội phu của mình
cũng không tha.”

“Ngươi hiểu lầm rồi, quan hệ giữa ta với y không phải như vậy.”

“Không phải như vậy? Vậy thì như thế nào? Là quan hê giữa đôi cẩu nam nữ sao?
Có phải vậy không?” Giọng hắn ngả ngớn mơn trớn, đôi tay vòng qua hông
nàng, giữ nàng trong lồng, bàn tay bắt đầu càn quấy, lần xuống phía dưới giở trò suồng sã.

Nàng dán sát trên cánh cửa, nghiêng nghiêng
người định thoát khỏi sự kề cận thân mật của hắn, “Y chỉ là phu quân của Điềm Nhi, là muội phu của ta, người đừng nói lung tung!”.

“Chậc
chậc, nghe mấy lời dối lòng cô nói kìa, thấy nuối tiếc vì y là phu quân
của Điềm Nhi sao? Hay là thấy khó chịu vì y là ‘muội phu’ của cô?” Bàn
tay lạnh lẽo kia nhân lúc nàng không phòng bị liền thọc vào trong cổ áo
nàng, sự đụng chạm lạnh buốt ấy khiến cả người nàng run lên. Hắn túm lấy áo nàng giật mạng xuống, “Nếu y không phải là muội phu của cô, cô sẽ
cùng y làm những chuyện này phải không? Nếu muốn cùng y như thế, sao còn chạy đến trêu chọc ta? Ai cho phép cô bỡn cợt ta xong lại cạy đi tìm
tên khốn kia hả?”. Lời hắn tuôn ra đầy ý ghen tuông, nhưng không lộ liễu đến mức nàng cảm nhận được hắn đang ghen.

Lớp vải che chắn trước ngực thưa dần, nàng kinh ngạc cúi đầu nhìn chính mình.


Đầu vai trắng lõa lồ lộ ra, nhưng hắn chẳng có vẻ đang chú ý đến chứ đừng
nói là bị nàng cám dỗ. Hắn vốn không phải đang ve vãn nàng, mà chỉ là
muốn làm nhục nàng, trừng phạt nàng, cho nên biểu hiện của hắn chỉ nghèo nàn thế thôi.

“Cô đã muốn quyến rũ ta, vậy thì nghe kĩ đây!
Ngoan ngoãn ở bên cạnh ra, cô muốn ngọc ngà châu báu gì ta đều có thể
cho cô, nhưng ta không cho phép cô đi mê hoặc quyến rũ người khác. Việc
cô tùy tiện chạy đến Bạch gia khiến ta bẽ mặt, nếu còn lặp lại một lần
nữa, ta sẽ thẳng chân đá cô về Tây Dư, cho cô chết già ở đó!”

“Đây chính là mệnh lệnh mà chủ nhà dành cho kẻ ăn nhờ ở đậu sao?”

Hắn với Điềm Nhi chẳng khác gì nhau cả, cho nên hắn mới giống như Điềm Nhi, nói mấy lời uy hiếp này với nàng. Những người lúc nào cũng được cha mẹ
nâng niu trên tay chỉ biết đem người khác ra làm trò tiêu khiển, nêý kẻ
nào không biết vâng lời làm theo ý họ sẽ phải trả giá, phải chịu ủy
khuất. Bọn họ chính là người muốn hưởng thụ cảm giác chiếm được người
khác làm chiến lợi phẩm của mình.

Nàng đưa bàn tay vốn đang đặt
trên then cửa lên trước ngực, kẽ động ngón tay, tự giác cởi tấm áo ngoài bị xé tơi tả của mình xuống, “Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ không đi đâu nữa. Ta sẽ không để ngài phải mất mặt, cũng không trèo cao bấu bíu lấy
ngìa, ngài là đại thiếu gia, còn ta chỉ là tiểu nha đầu ở nhờ nhà ngài,
ngài cứ việc sai bảo, ta hầu hạ ngài như vậy ngài có hài lòng không?”.

Mấy lời bất cần kiểu “người chết không cần mạng” kia hệt như một bạt tai
hung hăng giáng xuống mặt hắn, hắn không ngờ miếng đậu hũ này lại có sức sát thương lớn đến vậy.

Dáng vẻ mi mắt khép hờ vờ khuất phục,
ngoài mặt không hề tức giận nhưng sâu thẳm trong đôi mắt kia là sự ngoan cố bướng bỉnh khiến lửa giận trong lòng hắn bùng cháy dữ dội.

Nàng có thể mở miệng nói “được được được” với tất cả mọi người, nhưng lai
nói “không được” với duy nhất một mình hắn, trêu chọc hắn, cáu kỉnh với
hắn, giờ lại còn chống đối hắn. Là do nàng khiến hắn lo cuống lên, nàng
có tư cách gì mà buộc tội lại hán chứ?

Được thôi! Nếu nàng muốn
giẫm đạp bản thân, tự dâng đến miệng hắn. còn hắn lại là một tên súc
sinh cầm thú, vậy thì tại sao không chiều ý mà chà đạp nàng!

Giữ chặt bả vai Đường Tam Hảo, Tề Thiên Sanh thuận thế ép nàng xuống mặt bàn, đôi mắt ngập đầy hammuốn,từ trên ngắm nghía nàng.

Đầu nàng đặt trên mặt bàn, hai tay bị hắn đè chặt trên mép bàn, hắn nghiêng nghiêng cổ, đưa một bàn tay lên lột bỏ lớp áo ngoài đỏ bóng của mình,
để lọ áo màu màu sương bên trong.

Động tác khiêu khích gợi tình
kia kèm theo hơi thở nống đậm chất đàn ông khiến nàng phải nghiêng đầu
né tránh, nhắm mắt chau mày, cắn chặt môi.

Nàng bày ra dáng vẻ
không cam tâm tình nguyện này là có ý gì đây? Muốn chứng minh nàng là
trang liệt nữ hiên ngang lẫm liệt, vì nước chịu hiến thân sao? Muốn
chứng minh nàng vì bất đắc dĩ nên mới chịu chà đạp thế này sao?

Ở cùng với tên ác bá như hắn mất mặt đến thế sao, nhất định phải trưng ra vẻ đau khổ, anh dũng hi sinh như vậy à?

“Cô tính dùng vẻ mặt chán ngắt này để hầu hạ tiểu thiếu gia à?”

“Ta không biết phải dùng nét mặt như thế nào để hầu hạ thiếu gia, ngài cứ căn dặn đi.”

“… Cái ta cần là dáng vẻ yêu kiều tự nguyện của nữ nhân, có biết không hả? Cô cho rằng đầu óc ta có vấn đề như tên ngốc họ Lương kia à? Ai mà có
hứng thú với miêng đậu hũ không muối như thế này chứ!”

“Vậy làm phiền đại thiếu gia đi tìm nữ nhân có dáng vẻ yêu kiều tự nguyện đến mà hầu hạ ngài!”

“Được thôi! Tiểu gia đi tìm cho cô xem!” Hắn thật ngốc, có biết bao giao nhân yêu kiều tự nguyện hiến thân cho hắn, nhưng hắn lại cam lòng lãng phí
thời gian ở cái xó này cùng nàng, để cuối cùng vớ phải miếng đậu hũ nát
này.

“Đi đi, đi đi, ngươi cứ việc đi tìm . Tìm được rồi nhớ đưa đến cho ta xem người ta yêu kiều tự nguyện đến mức nào!”

“Khỉ cái còn yêu kiều tự nguyện hơn cô! Ít ra lúc bị nam nhân đè cũng không lộ ra nét mặt như muốn nôn hết cơm canh tối qua ra!”

“Vậy ngươi đi tìm khỉ cái đi! Đè nó xuống bàn xem nó có chảy nước dãi ròng
ròng chờ ngươi sủng hạnh không!” Lửa giận sôi sục, nàng duỗi chân đá hắn một phát, lực không lớn, nhưng vẫn khiến hắn phải cau mày lại.

Bao nhiêu nhục dục cùng tình cảm thâm sâu sớm bị con khỉ cái kia phá hỏng
hết, hắn tức tối xoay người mở cửa, quay đầu lại nhìn thấy nha đầu kia
vẫn nằm trên bàn, thân thể nõn nà chỉ còn mỗi mảnh nội y bao bọc. Hắn có khí phái, không thèm ăn món ngon không tự nguyện dâng cho hắn. Hắn có
nguyên tắc, không cần nữ nhân thân nằm dưới hắn nhưng lòng lại hướng về
kẻ khác!

Cúi xuống nhặt tấm áo ngoài rơi dưới chân, hắn vung tay, hất áo che kín thân thể khiến người khác ngứa mắt kia của nàng, sau đó
mở cửa phòng, rảo bước rời đi.

Yên tĩnh một lúc lâu, Đường Tam
Hảo mới từ từ mở mắt ra. Nàng gom hết can đảm mới dám hét vào mặt hắn
mấy câu, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro đáng sợ kia.

Cửa phòng mở toang, nàng mặc tấm áo ngoài hắn vứt lại trên người nàng, che
đi lớp nội y rách bươm, mùi của hắn bất giác xông vào mũi nàng.

Hắn… sẽ không đi tìm nữ nhân thật chứ?

Hắn bảo nét mặt nàng chán ngắt, nhưng nàng cũng đâu cố ý trưng vẻ mặt như
muốn nôn cơm đó ra, nàng thật sự buồn nôn mà, hắn xốc nàng đặt ngang
trên lưng ngựa mà phi ào ào, giờ dạ dày nàng còn đang cồn cào muốn tống
hết thức ăn ra ngoài đây này!

“Ọe!”

Nàng lấy tay đè chặt
dạ dày đang cồn cào, lê thân xác hoang tàn cùng tinh thần mệt mỏi ra
khỏi cửa, chân còn chưa kịp đứng vững đã thấy lưỡi kiếm sắc bén chắn
ngay trước cổ nàng. Thị Kiếm đang đứng cạnh cửa, tay cầm kiếm kề sát cổ
nàng.

“Thị… Thị Kiếm?” Chủ tử nó sai nó đến giết người diệt khẩu
sao? Chỉ là cãi hắn mấy câu thôi mà, không đến nỗi phải trừ khử nàng như vậy chứ?

“Tam tiểu thư, cô bắt nạt chủ tôi.”

“Ơ… ơ… ơ? Tôi đâu có.”

“Xì, Thị Kiếm à, cậu như vậy không phải là giúp Cửu thiên tuế đâu. Để tôi,
để tôi! Ai lại cầm kiếm kề sát cổ của nữ nhân mà chủ mình ngày đêm muốn
bảo vệ không hả?” Phụng Tiên vung roi cuốn lấy lưỡi kiếm của Thị Kiếm,
“phụt” một tiếng kéo chặt roi da trong tay, miệng lầm bầm, “Tam tiểu
thư, tốt nhất cô nên thẳng thắn nói rõ với bọn tôi, cô đối với Thế tử
gia nhà bọn tôi có phải thật lòng không?”

“Hả?” Dù có trung thành bảo vệ chủ thế nào cũng không đến mức quan tâm chăm sóc luôn cả vấn đề
tình cảm cá nhân chứ? Hai đứa nhỏ này có phải hơi quá rồi không…

“Đúng đấy! Thành thật khai báo đi, có phải tỷ tỷ cô đã căn dặn cô gì rồi, nên cô mới đi mê hoặc Cửu thiên tuế anh minh của chúng tôi, khiến Cửu thiên tuế không chống cự được, nóng ruột nóng gan, ăn không ngon ngủ không
yên?”

“Không, không, không, ta không có, ta thật sự không có.” Một kiếm một roi chĩa vào khiến nàng phải lùi bước về phái sau.

“Vậy tại sao cô lại vô duyên vô cớ để phần cơm cho Cửu thiên tuế?!”


“Hắn chưa ăn cơm tối, ta mới để phần cơm cho hắn, có gì không đúng sao?”

“Cô không biết làm vậy rất dễ khiến Thế tử gia rơi vào trạng thái xuân dục bộc phát sao?”

“Hả? Phát… phát dục?” Hôm nay hắn làm bừa xé xiêm y nàng, khinh bạc nàng, là vì nàng dám xen vào việc của người khác, không để ý quy tắc Vương phủ
mà tự tiện đưa thức ăn cho thú hoang ăn sao?

“Phát dục cái gì chứ! Thị Kiếm, người ta gọi đó là rung động! Cậu xem Cửu thiên tuế là khỉ đực đến kì giao phối đó hả?”

“Không phải phát dục thì là gì? Ai da! Từ lúc tam tiểu thư rời khỏi phủ, mặt
Thế tử gia tối sầm như bị rưới mực, đợi suốt cả buổi khiến bọn tôi cũng
bị hành lây, cuối cùng ngài chịu không nổi liền cưỡi ngựa đi cướp người
về. Tôi nói cô nghe này tam tiểu thư, cô cũng ác quá, cô đến nhà ai
chẳng được, lại chọn ngay nhà của Bạch đại nhân, cô không biết Thế tử
gia kị nhất là người đó sao? Báo hại hai đứa nhỏ bọn tôi đến giờ cũng
chưa được ăn cơm, đói lép cả bụng.”

Lời oán giận không đầu không
đuôi của Phụng Tiên lọt vào tai Đường Tam Hảo, nàng cảm thấy có chút khó hiểu, “Hai đứa vẫn chưa ăn cơm tối sao?”.

Nàng ở Bạch phủ lâu như vậy nên đương nhiên không kịp giờ cơm tối, nhưng còn bọn họ chẳng phải vẫn luôn ở trong phủ đó sao?

“Làm sao mà ăn được chứ?” Phụng Tiên nhảy vào phòng của Tề Thiên Sanh, giơ tay lên vẫy vẫy Đường Tam Hảo.

Nàng hoài nghi nhấc bước chân theo, Phụng Tiên vén tấm màn che trong phòng
lên, gian bên cạnh có một cái bàn cẩm thạch tròn, trên bàn đặt bốn cái
bát và bốn đôi đũa, kèm theo mấy đĩa thức ăn đã nguội ngắt giống như
nàng đã chừa lại cho hắn đêm qua.

Một hòn đá nhỏ bị ném xuống mặt hồ.

Tề Thiên Sanh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, miệng ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, chân xếp bằng ngồi trên chiếc trường kỷ sát lan can trong mái đình giữa hồ.

Lòng hắn giờ cũng loạn y hệt mặt hồ này vậy.

Ngẫm lại cẩn thận từng câu từng chữ mà mình vừa hỏi nàng, rõ ràng hắn đã để mất
hết phong độ, lộ rõ nỗi hờn ghen kèm theo sự quan tâm. Hắn so đo tính
toán đến mức ngay cả hắn cũng thấy bản thân thật phiền phức, hắn hẹp hòi đến mức ngay cả hắn cũng thấy gai mắt với chính mình, sao hắn có thể
nói ra mấy lời như vậy cơ chứ! Nha đầu kia không khéo đã phát giác ra
tâm tư của hắn rồi, chắc giờ đang che miệng cười thầm đây. Hắn đường
đường là đại thế tử, bản thân tự nhận đã vượt qua không biết bao nhiêu
sóng gió tình trường, kết quả giờ lại hệt như đứa nhỏ ngây thơ mới bước
chân vào đời.

Gió thổi qua mặt hồ, thổi phần tóc sau gáy hắn bay phất phơ, giờ chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng khiến hắn cảm thấy hơi lạnh.

Chợt có tiếng bước chân vội vã từ phía sau truyền đến, hắn không cần quay
đầu lại cũng biết đó là ai. Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, nàng
chạy đến đây để cười nhạo hắn ư? Bắt được manh mối trong lời nói của
hắn, biết được hắn vừa uống phải một đống giấm chua hờn ghen, bèn chạy
đến đây để giễu cợt hắn à?

Hắn thật vô dụng, biết rõ nàng đang
muốn quyến rũ mình còn tự nguyện cắn câu. Hắn thật hèn nhát, biết rõ
trong lòng nàng không có mình mà vẫn còn ôm ấp hi vọng.

Cười đi,
đùa đi, nàng mà chọc giận hắn, hắn sẽ vứt nàng xuống hồ cho cá ăn, mặc
nàng ngoi ngóp trong hồ mà ép nàng nói ra câu “trong lòng ta chỉ có mình huynh thôi”, bằng không sẽ chẳng thèm vớt nàng lên! Hừ!

“Ta
không biết ngươi đang chờ ta về ăn cơm, xin lỗi nhé!” Nàng vốn không suy nghĩ nhiều, không nghĩ hắn sẽ cảm động trước hành động rất đỗi bình
thường nhỏ nhoi ấy.

Giọng nói dịu dàng phía sau khiến người hắn
cứng đờ. Mặc dù biết rõ nàng không thể nhìn thấy nét mặc của mình lúc
này, nhưng hắn vẫn gượng gạo quay ra nhìn đăm đăm xuống mặt hồ.

“Sao ngươi lại không nói sơm với ta, rằng ngươi đang chờ ta về ăn cơm, ta sẽ tranh thủ về sơm hơn, à không… ta sẽ không rời khỏi phủ.”

“…”

Thấy hắn vẫn chưa chịu xoay đầu lại, nàng co người đứng im một chỗ, “Ngươi vẫn còn giận sao?”

“…”

“Ta phải làm gì thì ngươi mới chịu tha thứ cho ta?”

“… Nếu đã biết sai, vậy thì lại gần đây.”

“Ơ… ơ… ơ…?”

“Ta không thích nghe ‘ơ ơ ơ’, ta chỉ muốn nghe ‘được được được’!”

“… Được được được.”

Nàng tiến về phía chiếc trường kỷ, nhích đến gần hắn hơn một chút.

Hắn còn tưởng nàng thông minh lắm, có thể nhân ra cảm giác xấu hổ mất mặt của hắn, giờ xem ra nàng vẫn dốt đặc cán mai.

“Ôm ta.”

“Ơ…”

“Chẳng phải cô đang nhận lỗi với ta sao? Thái độ gì vậy?”

“Được được được.”

Hai cánh tay từ phía sau vòng qua thắt lưng hắn, chạm vào hắn một cách rụt rè, rồi nhẹ nhàng siết chặt lại.

Cảm giác yên bình khiến hắn mê đắm, đặt đôi tay lạnh lẽo của mình lên tay
nàng. Vẫn chưa đủ, hình như còn thiếu cái gì đó… Hắn nhắm mắt lại, nhíu
mày, thở dài bất mãn.

“Cô đứng cách ta xa vậy để làm gì? Tựa đầu vào người ta đi.”

“Được thôi.”

“Thôi cái gì mà thôi, ta muốn nghe ‘được được được’!”

Rõ ràng trước kia hắn rất ghét nàng nói mấy chữ ‘được’ đó mà, giờ lại làm
nũng gì đây? Nàng cong môi mỉm cười, nghe theo lời hắn, “Được được
được!”.

Nàng tựa đầu vào lưng hắn, toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên người hắn. Tay hắn lạnh quá, áo ngoài của hắn nàng vẫn còn đang mặc
trên người, sợ hắn lạnh liền đưa tay nắm ngược lại tay hắn, xoa xoa đôi
tay lạnh ngắt của hắn, “Vào nhà đi, tay ngươi lạnh quá”.

Vừa dứt
lời, cả người nàng liền bị ôm gọn trong vòng ngực ấm áp. Hắn ôm chặt
nàng, cảm thấy trong lòng còn lạnh lẽo, muốn nàng sưỡi ấm cơ thể đang
run lên của mình.

Trong phủ không ấm áp cũng không sao, có nàng ở đây là được, trong phủ không có nơi nào yên bình dành cho hắn cũng
chẳng sao, có nàng ở đây là được. Những hành động nhỏ bé của nàng sao
lại có thể khiến tim hắn rạo rực lên như thế? Khiến hắn chìm đắm đến mức không cần biết nàng có thật lòng với hắn hay không.

Mặt nàng úp chặt trên vòm ngực lạnh buốt kia, hắn cúi người xuống vùi mặt vào hõm vai của nàng.

“Một lúc thôi, chỉ một lúc thôi là được.”

Cho dù trong lòng nàng chỉ có tên ngốc họ Lương kia cũng chẳng sao, giờ
nàng có muốn ở bên cạnh người đã trở thành muội phu mình cũng không thể
được. Hắn phong độ lại khí phách ngời ngời như vậy, hơn nữa tỷ tỷ nàng
muốn nàng ở cạnh hắn, thì nàng cũng chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn mà
thôi.

Hắn không vội, cứ từ từ, sớm muộn gì tên ngốc họ Lương đó cũng không là gì trong mắt nàng.

“Thị Kiếm và Phụng Tiên còn đang chờ chúng ta về ăn cơm đó.”

“Cứ mặc cho hai thằng nhãi con đó chết đói đi.” Có được miếng đậu hủ mềm
mại này trong lòng rồi, còn tâm trí đâu để ý chuyện cơm nước của chúng
nó nữa chứ.

“Không hai con khỉ con đó, Tề Thiên đại thánh đã sớm
bị bỏ rơi rồi.” Nàng bật cười thành tiếng, cằm bị hắn nâng lên cao, ngón tay thô ráp lướt qua đôi môi mềm mại của nàng, trong đôi mắt xám tro
kia đong đầy ý muốn cùng nàng thân thiết.

“Đậu hũ à.” Hắn chớp mắt, mở miệng nói.

“Hả?”

“Hôn môi ta đi.”

Hắn nghiêng người, cúi đầu kề sát khuôn mặt đang đỏ bừng xấu hổ của
nàng. Thấy ánh mắt thèm thuồng của hắn, nàng vội đưa tay đẩy vòm ngực

đang dán chặt trên người mình ra, “Sao lại bỗng dưng muốn hôn, ta không
muốn!”

“Muốn hôn thì hôn thôi, làm gì có lí do, chẳng lẽ cô muốn
tiểu gia nói rằng, khuôn mặt thẹn thùng của cô lúc này rất hấp dẫn,
khiến ta không thể kìm chế được ư?”

“Ơ? Câu này quen quá. A! Có phải ở trong cuốn ‘Cháu trai, mau lên đây’ không?”

“Đó là cái quái gì vậy, nàng không được cố tình chuyển đề tài!”

“Không phải, đó là cuốn dâm thư đầu tiên ngươi xem mà!” Còn cả bức tranh vẽ
lại dán vẻ đẹp đẽ của hắn khi mặt trang phục nữ, còn rất nhiều đồ vật
liên quan đến hắn nữa, tất cả đều được Bạch Long công tử yêu quý trân
trọng, nàng có nên nói cho hắn biết chuyện của Bạch Long công tử hay
không?

“Hả?” Hắn ngạc nhiên mở to mắt nhìn nàng. Tề Thế tử hắn
đọc qua biết bao dâm thư, sao mà nhớ rõ được cuốn sách đầu tiên xem là
cuốn nào chứ.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước như thế phải chịu uất ức, dường như trong lòng đang phải đấu tranh giằng xé mãnh liệt để đưa ra quyết định khó khăn cuối cùng, đôi môi run lên.

Hắn cũng không rảnh mà để ý đến những chuyện đó, lúc này hắn chỉ muốn ôm
lấy nàng, cúi người xuống định chiếm đoạt đôi môi kia. Xì, hôm nay cho
dù nàng không cam lòng để hắn hôn, hắn cũng bất chấp!

“Thật ra, ngươi có biết không? Bạch công tử… thích ngươi đấy.”

“Phụt!”

“Á! Sao ngươi lại phun nước bọt lên mặt ta vậy?”

“…”

“Bạch công tử thật sự rất thích ngươi, huynh ấy còn nói bởi vì ngươi chỉ
thích nữ nhân, nên mới gạt chuyện thầm mến ngươi qua một bên! Ta thấy,
có phải giữa hai người đã xảy ra hiểu lầm gì không, giải thích rõ ràng
chẳng phải tốt hớn sao?”

“…”

“Người đừng có tật giật mình
không dám nhìn thẳng ta, có phải trong lòng ngươi cũng có gì đó với Bạch công tử không, thế mà còn nói không cho phép ta đến nhà huynh ấy để làm mất mặt ngươi nữa!”

“…”

“Ngươi bế ta lên làm gì hả, á á á, ngươi muốn ném ta xuống hồ cho cá ăn sao?”

“…”

“Quả nhiên là ngươi thích huynh ấy mà, vì thích nên mới muốn giết ta diệt khẩu đúng không, có đúng không, đúng không hả?”

Tiếng gió thu vi vu chậm rãi lướt qua tai.

Dường như nghe được tiếng kêu thảm thiết từ xa truyền đến, Bạch Long Mã nhếch môi cười, lắc lắc đầu, nâng ly trà xanh lên thổi.

“Huynh nói xem, cuốn sớ kia khi nào mới có thể trình lên Thánh thượng?”

Người nói chuyện chính là Lương Hạnh Thư nãy giờ vẫn im lặng cúi đầu chau mày, Bạch Long Mã nhướng mày liếc y, “Sớ gì cơ?”

“Chính là tấu chương buộc tội Tề Thế tử đấy.”

“Huynh nôn nóng đến vậy sao?”

“Đúng vậy!” Y rất nôn nóng, đến độ hận không thể ngay ngày mai trả lại hết tất cả những gì hai người bọn họ đã gây ra cho y.

Bạch Long Mã nhấm nháp ly trà xanh, “Chuyện của hắn không cần huynh phải
nhọc lòng, tự ta đã có tính toán, huynh chỉ cần ôm chắc tiểu Hoàng đế
của chúng ta là được rồi”.

Lương Hạnh Thư cúi đầu lướt mắt qua tiểu Hoàng đế đang ngủ say trong lòng mình, nâng cao cánh tay làm gối đầu lên.

“Vạn tuế gia dường như rất tin tưởng huynh, nhóc con này chẳng mấy khi buông lỏng phòng bị người khác.”

“Với trí tuệ của Thánh thượng, những điều trong sách chỉ cần một hai canh giờ là có thể hiểu hết.”

Nhắc tới tiểu đồ nhi của mình, đôi mày của Lương Hạnh Thư chợt giãn ra. Nét
mặt ấy khiến Bạch Long Mã không kiềm lòng được lên tiếng trêu chọc,
“Tiểu quỷ này khó hầu lắm, lúc trước đến cả Bạch mỗ cũng phải bó tay. Có điều ta cũng không ngờ Lương Thái phó lại thích trẻ con thế này, nếu đã như thế, vậy thì tự mình sinh một đứa để bế bồng có phải tốt hơn
không?”.

“…”

“Huynh cũng đã thành thân rồi, chỉ cần làm
vài lần là sẽ có con ngay mà, có người nối dõi tông đường rồi, khi đó
huynh không phải lo lắng nhiều nữa đúng không? Ngày nào cũng ở lì trong
cung, làm sao bụng của phu nhân huynh to lên được chứ.”

“…Không
cần Bạch đại nhân nhọc lòng để tâm đến chuyện nhà của ta, phiền huynh
cho người đưa tứ tiểu thư về phủ, ta phải đưa Thánh thượng hồi cung bây
giờ.”

Vừa thấy y bị nhìn thấu tim đen, tính ôm nhóc con kia rời
đi, Bạch Long Mã liền nhướng mày lên tiếng, “Đừng nói là huynh vẫn còn
tơ tưởng tam cô nương nên đến giờ vẫn chưa động phòng đó?”. Gọi nương tử của mình là tứ tiểu thư à? Ở đâu ra kiểu xưng hô kì cục như vậy.

Bị ánh mắt lạnh buốt của Lương Hạnh Thư chiếu thẳng, Bạch Long Mã không hề né tránh mà mỉm cười đón nhận, “Ta chỉ là muốn biết, nếu có một ngày
tam cô nương nằm trên giường của huynh, lúc đó nét mặt của huynh sẽ như
thế nào. Vẫn giữ vẻ quân tử thanh cao, hay là… lộ ra dáng vẻ thèm khát
món ngon”.

“Bạch đại nhân, sau này đừng nói những lời xằng bậy
như thế trước mặt Thánh thượng, tránh làm bẩn tâm hồn của ngài. Còn nữa, ta khuyên huynh bớt giao du với Tề Thiên Sanh đi, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cẩn thận gầ mực thì đen.”

“Hoan nghênh huynh gia nhập hội của chúng ta.”

“Hoan đường!”

“Nhớ kĩ lời hôm nay của huynh đấy, phãi giữ vững phong thái quân tử.”

Lương Hạnh Thư ôm ấu đế, phất tay áo bỏ đi, còn Đường Tử Điềm thì vẫn đang ngồi đợi ở phòng bên.

Nam nhân nói chuyện thì nữ nhân nên tránh mặt, nàng nhịn, bỏ mặc nàng trong phòng này, nàng cũng nhịn. Nhưng giờ thì sao, phái bừa một nha đầu đến
báo với nàng, phu quân nàng phải đưa Hoàng đế hồi cung, không có thời
gian lo cho nàng.

Nàng đập tay “rầm” một cái xuống bàn, cắn chặt môi, nắm tay siết chặt của nàng khiến nha đầu đến truyền lời sợ run lên.

Hừ, vừa gặp tam biểu tỷ xong, y liền trở nên khác lạ, bình thường im lặng
không thèm hé môi thì thôi, giờ lại còn tỏ vẻ đau thương bất an, thần
trí đảo điên là sao? Y đau đớn gì chứ? Đau đớn vì thấy tỷ ấy bị Tề Đại
Thánh bắt đi sao? Y bất an gì chứ? Bất an vì không biết tỷ ấy ở trong
tay người khác sẽ thế nào ư?

Nhìn thấy tỷ ấy dây dưa quấn quýt
với Tề Đại Thánh công tử như vậy, không biết được lúc ở Tây Dư đã đánh
mất trong sạch chưa. Y còn ngu ngốc ở đó lo lắng cho đóa hoa tàn liễu
bại đó nữa!

Tề công tử phong lưu khí phách như thế, tuyệt đối
không vô duyên vô cớ để ý miếng đậu hũ không muối đó, trong đó nhất định uẩn khúc. Có điều, kì quái nhất chính là tam biểu tỷ rõ ràng đến kinh
thành để nương nhờ Đường Song Thái, sao lại quấn quýt bên cạnh Tề công
tử thế này, đã vậy giờ còn ở gần phủ của Bạch Long công tử nữa chứ?

“Này! Ta hỏi ngươi!” Nàng ngoắc nha đầu kia đến gần mình, “Hôm nay có cô
nương nào tóc búi thành hai chỏm, đến phủ của Bạch đại nhân không?”

“Phu nhân muốn nói đến Đường tam tiểu thư ư/”

“Đúng! Chính là cô ta, cô ta cùng Bạch đại nhân là...”

“Ồ, đó chính là muội muội của Song phu nhân ở phủ Tề Nam Vương, giao tình
của chủ nhân và Tề Nam Vương gia rất tốt, nên mới mời Đường tam tiểu thư đến phủ chơi.”

“Tề Nam Vương phủ ư?”

Người mà Đường Song Thái lấy chính là Tề Nam Vương gia sao?

Nếu nàng vẫn chưa gả cho Lương Hạnh Thư, nàng nhất định sẽ giận đến mức cắn nát đầu ngón tay, nhưng bây giờ thì khác… Hừ, chẳng qua chỉ là tiểu
thiếp của một Vương gia, có gì hay đâu chứ.

Nghĩ đến đây, nàng
cười khẩy, “Muội muội cùng muội phu hẳn cũng nên đến quý phủ bái kiến tỷ tỷ. Hiếu kính với trưởng bối là chuyện hợp lễ nghĩa, theo lí nên làm
mới phải”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận