Huynh Trưởng

Sau đó hai người tắm qua loa một chút, nhìn thời gian đã hơn nửa đêm, nghĩ đến ngày mai vẫn còn phải đi làm đến trường liền nhanh chóng tắt đèn lên giường nằm.

Nhưng chắc là vì quá hưng phấn, Tân Tử Trạc cùng Lư Hoằng đều không ngủ được. Lúc đầu Tân Tử Trạc mở cửa sổ để tản bớt không khí, về sau lo lắng bên ngoài có gió, tiếng gió thổi hơi lớn, khí lạnh lại thổi vào trong phòng, cậu liền đóng cửa sổ lại. Hiện tại trong phòng vô cùng yên tĩnh, Tân Tử Trạc nằm bên cạnh vòng một cánh tay qua ôm Lư Hoằng, cảm giác chỉ nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

“Ngủ sớm chút đi, không phải ngày mai còn lên lớp sao?” Cổ họng Lư Hoằng có chút khàn, quay đầu lại nhìn mặt Tân Tử Trạc, đúng như thời điểm nửa năm trước lần đầu tiên bọn họ ngủ chung một chỗ, đôi mắt Tân Tử Trạc lấp lánh ánh sáng, bên trong giống như có những ngôi sao. Mỗi lần nhìn thấy Lư Hoằng đều cảm giác trái tim mình đập bất ổn không yên.

“Ngủ không được.” Tân Tử Trạc nói thật lòng mình, bây giờ cậu vẫn đang ở trong trạng thái kích động, đầu óc nóng lên, “Mấy giờ rồi?”

Lư Hoằng cầm điện thoại nhìn thoáng qua: “Gần ba giờ rồi.”

Tân Tử Trạc đem cánh tay thu vào một chút, kéo Lư Hoằng lại gần hơn, thấp giọng nói: “Anh mệt không? Không buồn ngủ thì chúng ta nói chuyện đi.”

Lư Hoằng bây giờ cũng rất có tinh thần, vẫn còn có chút không tin đây là sự thật, nhìn Tân Tử Trạc gật gật đầu: “Được.”

“Anh,” khoảng cách quá gần, Tân Tử Trạc nhịn không được khẽ hôn một cái lên môi Lư Hoằng, “Anh có thích em gọi anh là anh hai không? Hay là sau này em sửa lại thành gọi tên anh…?”

Lư Hoằng sửng sốt một chút, vô thức nói: “Em gọi thử xem?”

“… Lư Hoằng.”

Mặt Tân Tử Trạc cách Lư Hoằng quá gần, thanh âm sau thời kì vỡ giọng mang theo cảm giác đặc hữu chỉ của riêng cậu, giọng nói đã tương đối trầm thấp nhưng vẫn thoáng hơi khàn. Lư Hoằng lập tức cảm thấy cả người tê dại một nửa.


Thấy Lư Hoằng không nói lời nào, Tân Tử Trạc truy vấn: “Thế nào, kỳ quái lắm sao?”

Lư Hoằng không biết mặt mình ở trong bóng đêm có phải nóng lên hay không: “Có chút không quen lắm.”

“Là một chút.” Tân Tử Trạc bổ sung, “Em cảm thấy như vậy càng giống đang nói chuyện yêu đương hơn…”

“Em cứ gọi là anh đi… Cũng đã gọi nhiều năm vậy rồi, tự nhiên thay đổi nghe kì quái lắm.”

Mặt Lư Hoằng đích xác có chút đỏ lên. Tân Tử Trạc nói một câu “Được”, sau đó lại cùng Lư Hoằng hôn nhẹ đứt quãng, chẳng qua là bờ môi chạm nhau, không có tiến thêm một bước tiếp xúc, nhưng mà hai người đều làm không biết mệt, hôn qua hôn lại như vậy rất lâu.

Tân Tử Trạc như máy phát thanh, sau khi mở ra một lát liền dừng không được, nói không ít chuyện với Lư Hoằng, chuyện liên quan đến bọn họ, chuyện liên quan đến việc học, còn có dự tính tương lai ngày sau.

“Em thật sự muốn sang tên nhà? Vạn nhất dì ly hôn thật…”

“Bà ấy một năm náo mấy lần, cũng đâu có thật sự ly hôn, ” Tân Tử Trạc đối với Tống Mộng không có tình cảm gì, nhưng cũng không đến mức máu lạnh, “Ai, nhà vẫn phải sang tên, bằng không sau này chúng ta sẽ rất khó khăn… Chưa nói đến việc ly hôn bà ấy sẽ được phân chia tiền và nhà khác, nếu bà ấy thật sự không có nơi nào để đi, em vẫn sẽ đón bà về mà.”

“Ừ, cũng phải.”

Lư Hoằng cũng không phải thánh mẫu, Tống Mộng vẫn luôn không vừa mắt anh, anh cũng không có bao nhiêu dễ chịu đối phương, hơn nữa còn thêm bởi vì đối phương không có trách nhiệm với Tân Tử Trạc mà có phần oán niệm, chỉ là anh vẫn luôn nhớ rõ lúc trước đến ở nhà Tân Tử Trạc, Tống Mộng tốt xấu gì cũng đã đồng ý, như vậy cũng tính là một phần ân tình.

Sau này Tân Tử Trạc lên đại học sẽ cần rất nhiều tiền, nếu phải chuyển đến thành phố khác, căn nhà kia cũng sẽ trống không, nếu có thể cho thuê thì dẫu gì cũng là một khoản tiền thu. Lư Hoằng ngay lập tức đem Tống Mộng ném ra sau đầu, trong mắt anh, chuyện của Tân Tử Trạc mới là xếp thứ nhất.


Lát sau Tân Tử Trạc lại tiếp tục tám chuyện với Lư Hoằng, như là về sau Lư Hoằng nếu không đi làm thì có thể học thêm gì đó, đi làm gì đó. Đợi đến khi kết thúc kỳ thi Đại Học, cậu sẽ đi làm thêm, nói mấy chuyện đại khái như vậy. Cậu nói, Lư Hoằng nằm bên cạnh yên lặng nghe, thỉnh thoảng thêm vào mấy câu, giống như trước kia, bầu không khí so với ngày xưa còn thân mật hơn. Tân Tử Trạc nói thẳng đến khi sắc trời dần sáng mới hơi buồn ngủ, nhưng suy nghĩ một chút từ nơi này đến trường tốn thời gian, cũng không ngủ tiếp.

Ngược lại Lư Hoằng đi đến quán ăn nhỏ không tốn bao lâu, nhưng trường cấp ba cách xa nơi này, Tân Tử Trạc muốn đi sớm một chút. Hai người nhìn sắc trời càng ngày càng sáng, liền rời giường rửa mặt, thay quần áo rồi trả phòng. Ở trong trí nhớ bọn họ, cả hai đã thật lâu không cùng nhau ăn sáng, sau khi đi ra ngoài liền tìm một quán nhỏ ngồi ăn, hiếm khi có thời gian chậm rãi ăn mì hoành thánh cùng nhau.

Ăn xong Tân Tử Trạc đi ra bến xe bus, vừa vặn cùng hướng Lư Hoằng đi về phía tiệm cơm. Bọn họ đi coi như sớm, lúc đến bến bus không có mấy người đang chờ xe.

“Anh đi trước đây, em đi đường cẩn thận.” Lư Hoằng hình như muốn giúp Tân Tử Trạc chỉnh lại khăn quàng cổ, nhưng tầm mắt lại lướt qua xung quanh, tựa hồ có chút lo lắng làm thế sẽ lộ ra điểm khác thường, bàn tay vươn ra được một nửa lại thu trở về.

Tân Tử Trạc thấy vào trong mắt, có chút bất đắc dĩ, Lư Hoằng thích mình như thế, nhưng còn sợ dư luận thế tục đối với chuyện đồng tính luyến ái hơn, loại sợ hãi này thậm chí có thể lấn át dục vọng thân cận mình của anh.

Liếc nhìn sang hai bên, phần lớn người đang chờ xe đều là học sinh, lúc này hoặc là nước tới chân mới nhảy đang đọc sách, hoặc là nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động lướt không ngừng, căn bản không ai nhìn qua bên này. Vì vậy Tân Tử Trạc chủ động vươn tay đem khăn quàng cổ kéo xuống một chút, lộ ra miệng, tiến đến bên tai Lư Hoằng giống như muốn nói gì đó.

Lư Hoằng nghi hoặc hơi hơi nghiêng đầu, không nghe được Tân Tử Trạc nói gì, bất tri bất giác cảm giác lỗ tai của mình đông lạnh có chút cứng ngắc bị bờ môi ấm áp của Tân Tử Trạc hôn một cái.

Tân Tử Trạc hôn xong liền đem khăn quàng cổ kéo lên lại, giọng nói từ trong khăn quàng cổ phát ra có chút rầu rĩ: “Anh cũng đi đường cẩn thận.”

“Em…” Lư Hoằng vô thức muốn nói “Ở bên ngoài bị nhìn thấy thì phải làm sao”, nhưng nhất thời nghẹn lời, lắp bắp chỉ xuất ra được một chữ “Em”. Anh ngẩng đầu nhìn Tân Tử Trạc đối diện chỉ lộ ra đôi mắt, hơi híp lại tựa hồ như đang cười, nghĩ đến nói ra ngược lại còn dễ bị người bên cạnh nghe thấy hơn, vì vậy lại đem lời nói nuốt trở về. Tim anh đập dồn dập —— tựa hồ như từ sau khi cùng Tân Tử Trạc ở chung một chỗ, không lúc nào anh không bị vây trong tình huống này.

Tiễn Lư Hoằng xong, Tân Tử Trạc một mình dựa vào cột biển quảng cáo cạnh bến xe, móc một cuốn sách từ trong balo ra đọc. Lúc sau gần đến giờ xe tới có thêm không ít nữ sinh, bốn năm nữ sinh tụm lại một đống, líu ríu tám chuyện. Tân Tử Trạc cảm thấy ồn ào, liền đeo tai nghe nghe nhạc.


Cậu nghe nhạc thì sẽ đọc sách không vào, vì vậy dứt khoát thả sách lại vào trong balo. Ngẩn người nhìn màn hình di động, mở tin nhắn ra đọc, sắp xếp lại từ ngữ muốn nói với Tống Mộng một chút về chuyện căn nhà, nhưng lời nói ra đến miệng, vẫn là không viết ra được.

Tâm tình Tân Tử Trạc thoáng cái trầm xuống, cậu và Lư Hoằng đều vô cùng cần ngôi nhà nhỏ kia, nhưng bản thân cậu ngay cả mở miệng còn khó khăn như vậy, trong lòng cậu tự giễu, chút tự tôn nhỏ nhặt của bản thân lúc này một điểm hữu dụng cũng không có. Đúng lúc này xe tới, cậu bỏ di động bỏ vào trong túi áo, tạm thời trước tiên lên xe buýt, dự định trên đường suy nghĩ xem nên nói như thế nào cho phù hợp.

Bến xe này không gần bến đầu tiên, xe buýt đã hết chỗ chật kín người. Cuộc sống của Tân Tử Trạc không đi xe đạp mỗi ngày đều là chen lấn như vậy, thật vất vả mới đứng vững vịn vào tay nắm, Tân Tử Trạc chợt cảm thấy điện thoại trong túi áo rung một cái, cậu vốn tưởng là tin nhắn của Lư Hoằng báo với cậu anh đã đến quán ăn, kết quả mở ra mới phát hiện là của Tống Mộng.

Tân Tử Trạc hơi ngạc nhiên, cậu còn chưa tìm Tống Mộng, Tống Mộng đã gửi tin nhắn cho cậu trước.

[ Tử Trạc, con đang ở đâu? ]

Tân Tử Trạc nhìn chằm chằm tin nhắn vài giây, lúc này mới nhớ ra, Tống Mộng có lẽ vẫn còn đang ở trong nhà!

Một tay gõ chữ có chút bất tiện, tốc độ Tân Tử Trạc trả lời hơi chậm:

[ Con đi học rồi. ]

Tống Mộng giống như căn bản đã quên chuyện này:

[ À phải, con còn phải đi học. Đi sớm vậy a. ]

Tân Tử Trạc hầu như chưa từng trò chuyện với Tống Mộng, nói đến đây cậu không biết nên nói gì nữa. Nhưng nếu đột nhiên nhắc đến chuyện nhà cửa cậu lại không biết nên mở miệng như thế nào, vì vậy nắm chặt điện thoại nghĩ tới nghĩ lui, cả buổi xuất không nổi một chữ.

Ngay sau đó Tống Mộng lại gửi một tin nhắn đến:


[ Thúc con điện thoại cho mẹ khuyên mẹ trở về… Mẹ có nên nói chuyện với ông ấy không? ]

Tân Tử Trạc thở dài, loại sự tình này cậu làm sao biết? Nhưng vì không muốn để Lư Hoằng đêm nay lại tiếp tục phải ở khách sạn, cậu chỉ có thể nghiêm túc trả lời:

[ Vâng. Vợ chồng khó tránh khỏi có lúc mâu thuẫn, hai người nên hảo hảo nói chuyện một chút. ]

Tống Mộng đoán chừng trong lòng vốn cũng là nghĩ như vậy, vừa nghe cậu nói thế liền triệt để buông lỏng:

[ Nói cũng đúng, mẹ về trước đây. Chăn màn mẹ gấp lại cho con rồi, con có rảnh thì về tự cất lên ngăn tủ nhé. ]

[ Vâng. ]

Tân Tử Trạc gõ xong một chữ này liền vô thức gửi đi. Lúc lấy lại tinh thần cậu mới cảm giác có lẽ mình nên nói thêm chút nữa, ít nhất nghĩ biện pháp tự nhiên đề cập đến chuyện căn nhà.

Mãi cho đến khi xe bus dừng lại, Tân Tử Trạc vẫn không biết nên nhắc tới chuyện nhà cửa như thế nào, vì vậy dứt khoát liều một phen, trực tiếp nói thẳng:

[ Mẹ, buổi trưa mẹ có thời gian không? Nghỉ trưa con gọi cho mẹ nhé, có chuyện quan trọng muốn hỏi mẹ. ]

Tống Mộng đầu bên kia trong lòng lẩm bẩm, có thể có chuyện quan trọng gì nha? Tân Tử Trạc chưa từng nói chuyện nghiêm túc thế này… Chẳng lẽ Tân Tử Trạc yêu sớm rồi? Làm lớn bụng con gái nhà người ta rồi?

[ Mẹ rảnh, có chuyện gì sao? Con đừng làm mẹ sợ. ]

Tân Tử Trạc xem xét lại ngữ khí của mình có phải quá nghiêm túc hay không, vừa đúng lúc này xe dừng lại, cậu đi đến trước cổng trường, trả lời một câu: [ không có gì nghiêm trọng, buổi trưa con sẽ gọi lại, nói trong điện thoại sau nhé mẹ? ] Sau đó thả di động vào trong túi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui