Cố Thanh Ninh còn không biết mẹ ruột nàng đang tính toán muốn tìm phu quân nuôi dưỡng từ nhỏ cho nàng.
Nàng đang buồn bực nhìn Cố Trạch Mộ: “Ngươi muốn mượn Bùi Ngư?”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu.
Trước đó, chuyện Cố Trạch Mộ dẫn Bùi Ngư đi Thiên Phật Tự bị người ta theo dõi Cố Thanh Ninh cũng biết, nàng vốn chỉ cho rằng Bùi Ngư là thiên tài học võ, ai ngờ ánh mắt cũng lợi hại như thế.
Bây giờ Cố Trạch Mộ muốn mượn Bùi Ngư, nàng cũng không hỏi nhiều đã đồng ý.
Cố Trạch Mộ dẫn theo Bùi Ngư ra ngoài, trên đường ồn ào, xe ngựa chạy chậm rãi.
Cố Trạch Mộ hỏi Bùi Ngư: “Ngươi có để ý có người đang theo dõi chúng ta không?”
Bùi Ngư nhìn ra khỏi cửa sổ xe ngựa, hồi lâu mới nói: “Có.”
Cố Trạch Mộ khẽ gật đầu, hắn cũng không hỏi lại, chỉ bảo xa phu điều khiển ngựa tới vị trí đã nói.
Đó là một trà lâu rất bình thường, tên là “Nhất gian trà lâu”, bề ngoài trông không khác gì những trà lâu khác.
Nhưng mà sau khi Cố Trạch Mộ xuống xe ngựa lại nhìn biển hiệu của trà lâu kia thật lâu rồi mới cất bước đi vào.
Hai hộ vệ kia vốn muốn đi theo lại bị hắn cản lại, chỉ dẫn theo Bùi Ngư đi vào.
Đi vào trà lâu có tiểu nhị tươi cười đi lên đón tiếp: “Mời khách quan vào trong, ngài muốn uống gì ạ?”
Cố Trạch Mộ không ngừng bước: “Ta muốn hỏi, phòng chữ Thiên số mười lăm của quý điếm còn làm ăn chứ?”
Sắc mặt của tiểu nhị kia lập tức thay đổi, hắn hạ giọng nói: “Việc này chỉ có ông chủ mới có thể làm chủ, thỉnh khách quan đến phòng riêng trên lầu chờ một lát.”
Cố Trạch Mộ gật đầu, đi theo hắn lên lầu.
Tiểu nhị đưa hắn vào một phòng riêng, sau đó vội vàng rời đi.
Bùi Ngư nhìn bóng lưng của hắn ta, không nhịn được mà nói: “Tiểu nhị ở chỗ này cũng quá kém cỏi đi, ngay cả ấm trà cũng không mang lên cho chúng ta!”
Dù Cố Trạch Mộ gấp gáp nhưng vẫn ung dung ngồi xuống: “Ngươi mở ngăn tủ kia ra, bên trong có đủ trà cụ, không cần lấy lá trà.
Ở đối diện ngươi có bức họa, đằng sau có một hốc tối nhỏ, trong đó có lá trà tốt nhất.”
Bùi Ngư bán tín bán nghi mở ngăn tủ lấy trà cụ ra, lại đưa tay đẩy bức họa kia, quả nhiên thấy sau đó có một hốc tối, trong hốc tối kia có mấy bình nhỏ, nhìn qua đều là lá trà thượng hạng.
Bùi Ngư kinh ngạc nói: “Sao ngài biết sau bức họa có hốc tối, lại còn có lá trà trong hốc nữa.”
Cố Trạch Mộ cười cười nhưng cũng không trả lời nàng.
Hắn sai Bùi Ngư đi lấy nước, sau đó dùng cây châm lửa nhóm lửa ấm nhỏ bằng bùn đỏ kia, nấu nước tại chỗ như thế.
Bùi Ngư gục xuống bàn, nhìn chằm chằm ánh lửa trong bếp lò, vuốt bụng: “Chúng ta phải chờ bao lâu đây! Nô tỳ đói.”
Cố Trạch Mộ vừa chọn lá trà, vừa thản nhiên nói: “Không phải trước khi đi ra ngoài ngươi còn cầm một đĩa điểm tâm sao?”
Bùi Ngư vội vàng che ống tay áo của mình: “Cái này không giống, ngài dẫn nô tỳ ra ngoài làm việc, không phải nên cho nô tỳ thêm tiền công sao?”
“Ngươi tính toán cũng rất rõ ràng đấy.”
Cố Trạch Mộ cười nói, mà hắn vừa dứt lời thì cửa đã bị mở ra.
Một người trẻ tuổi đỡ một ông lão tóc bạc trắng đi đến.
Gương mặt kia rất quen thuộc nhưng lại già nua hơn nhiều so với người trong trí nhớ của Cố Trạch Mộ.
Đây chính là lão bản của trà lâu này, Hồng Tùng Nguyên.
Cố Trạch Mộ nhìn thấy ông ấy, trong giây phút đó dường như có vẻ hoảng hốt, dường như đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy người này.
Hắn quen Hồng Tùng Nguyên là lúc lần duy nhất hắn trốn khỏi Ly cung.
Sau khi xuất cung, hắn tiện tay cứu được hai mẹ con bị kẻ xấu ức hiếp, đứa bé kia lớn lên cùng hắn, chính là Hồng Tùng Nguyên.
Lúc đó tâm trạng của Tiêu Dận rất tệ, mặc dù cứu được người nhưng lại không muốn dính dáng đến bọn họ, cho nên cứu xong thì rời đi ngay.
Ai ngờ Hồng Tùng Nguyên lại không bỏ qua, nhất định muốn đuổi theo báo ân, còn cố chấp đi theo hắn qua mấy con phố.
Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, dùng kế bỏ rơi đối phương, không ngờ lúc hắn trở về khách điếm lại thấy Hồng Tùng Nguyên.
Đến nay hắn còn nhớ rõ sự kinh ngạc của mình khi đó, Hồng Tùng Nguyên dương dương đắc ý nói cho hắn biết vì thấy trên giày của hắn dính vôi nên suy đoán hắn trèo tường ra.
Lại dựa vào áo của hắn đoán rằng gia thế của hắn vô cùng tốt, nhưng mà y phục của hắn hơi lộn xộn, cho nên suy đoán lén đi ra.
Bên cạnh hắn cũng không có người hầu, vì thế có lẽ ở một khách điếm tương đối cao cấp.
Vì thế, Hồng Tùng Nguyên dựa theo những manh mối đó mà tìm đến khách điếm này, không ngờ đúng thật gặp được hắn.
Ngay lúc đó Tiêu Dận vô cùng chấn động, không ngờ thiếu niên nhìn có vẻ bình thường này lại lợi hại như vậy, nhưng mà chấn động thì chấn động, lúc ấy hắn cũng không để trong lòng.
Đến lúc sau khi trở về, hắn quyết định không muốn bị động nữa, cũng bắt đầu chủ động kết giao triều thần, lúc đó mới bỗng nhiên nhớ lại thiếu niên này.
Ban đầu Tiêu Dận cũng không nghĩ tới chuyện có thể làm nên trò trống gì, cho dù hắn cầm theo bạc đi tìm Hồng Tùng Nguyên nhưng trong lòng cũng không hi vọng gì.
Ai ngờ Hồng Tùng Nguyên khiến hắn vui mừng lần nữa, y lợi dụng đống tiền bạc này để tập cả đám ăn mày trên đường, lại phát minh ra ám ngữ mà bọn họ mới hiểu.
Cho dù trên đường phố xảy ra chuyện gì cũng không thoát khỏi tai mắt của bọn họ.
Tiêu Dận lập tức hứng thú, mặc dù lúc đó hắn ở trong cung không được xem trọng nhưng sau lưng có nhà mẹ ủng hộ, tiền cũng không thiếu.
Vì thế hắn cầm một số tiền lớn đi tìm Hồng Tùng Nguyên, lại mua một trà lâu để che đậy.
Không thể không nói, Hồng Tùng Nguyên đúng thật là một nhân tài, nhờ đó mà truyền đến tin tức phong phú, lộn xộn, chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi gì cũng có.
Nhưng y lại có thể nhạy bén tìm ra tin tức có ích trong đống tin tức có vẻ vô dụng tạp nham đó.
Những tin tức này tập hợp trong tay Hồng Tùng Nguyên, sau khi y chỉnh lý thì cuối cùng đưa đến tay Tiêu Dận.
Không ai nghĩ đến một gánh hát rong đơn sơ này khi Tiêu Dận đối phó với Hồ gia thì có tác dụng cực lớn.
Mặc dù Tiêu Dận chưa từng bộc lộ thân phận của mình nhưng hắn biết Hồng Tùng Nguyên cũng đã biết, nhưng mà y không nói.
Khi lần đầu hai người gặp mặt, y nói muốn báo ân thì chỉ báo ân mà thôi, thậm chí y chưa từng nghĩ đến chuyện có được thứ gì đó từ vị ân nhân có thân phận quý giá này.
Tiêu Dận không tiếp tục để y đi tìm hiểu tin tức nữa, Hồng Tùng Nguyên cũng dần thu lại thủ đoạn của mình.
Hai người vẫn duy trì sự ăn ý không lời này giống như tri kỷ ở chung, Nhất gian trà lâu cũng thật sự trở thành nhất gian trà lâu.
Cả đời này Tiêu Dận cẩn thận đa nghi, ngay cả con cái cũng không dám tin tưởng hoàn toàn, hắn chỉ tin tưởng duy nhất Hồng Tùng Nguyên, mà Hồng Tùng Nguyên cũng chưa từng phụ sự tin tưởng của hắn.
Mặc dù địa vị của hai người cực kỳ khác biệt nhưng có thể làm bạn tâm giao cả đời.
Sau khi trùng sinh, lúc Cố Trạch Mộ nhìn đến Nhất gian trà lâu này cũng từng nghĩ qua có nên gặp lại lão bằng hữu lần nữa hay không.
Sau đó hắn đã từ bỏ, Tiêu Dận đã chết rồi, cũng không cần làm phiền Hồng Tùng Nguyên nữa.
Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây khiến cho Cố Trạch Mộ không thể không suy nghĩ nhiều, nhất là khi hắn nghe thấy cuộc đối thoại của Mẫn phu nhân và Đào thị.
Giây phút đó không phải hắn không sợ hãi, nếu hắn không phải con cháu Cố gia thì thân thế thật sự của hắn là gì, còn những người theo dõi hắn có mục đích gì.
Nếu bọn họ tiếp cận hắn không phải vì Thái tử, vậy thì thân phận thật của hắn cũng rất đáng để suy nghĩ.
Cố Trạch Mộ biết dựa vào năng lực của bản thân vốn không thể nào điều tra rõ ràng những chuyện này, cho nên người hắn nghĩ đến đầu tiên là Hồng Tùng Nguyên.
Đây cũng là người duy nhất có bản lĩnh cũng khiến hắn tin tưởng nhất.
Hồng Tùng Nguyên nhìn đứa bé ở đối diện, rõ ràng tuổi còn nhỏ nhưng đã có khí chất trầm ổn của người trưởng thành.
Hơn nữa, ông vô cùng nhạy bén phát hiện ra trên người đứa bé này loáng thoáng có cảm giác quen thuộc.
Bảy năm qua, ông vốn nghĩ rằng trên đời này sẽ không có ai nhắc đến phòng chữ Thiên số mười lăm nữa.
Người trong Nhất gian trà lâu từng là tướng tài dưới tay ông, cho dù bọn họ không biết thân phận của Tiêu Dận nhưng cũng biết quan hệ to lớn trong đó.
Cho nên khi nghe có người nhắc đến phòng chữ Thiên số mười lăm bọn họ mới vội vàng tìm đến mình.
Hơn nữa, đứa bé này không chỉ biết phòng chữ Thiên số mười lăm mà thậm chí còn biết vị trí của lá trà và trà cụ trong phòng.
Căn phòng này là căn phòng khi xưa ông và Tiêu Dận nói chuyện, người biết những chuyện này cũng không nhiều, rốt cuộc đứa bé này biết chuyện này từ đâu?
Trong lòng Hồng Tùng Nguyên xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt chỉ nở nụ cười nhạt mà nói: “Cũng không biết Cố tam thiếu gia biết chuyện này từ đâu.
Ngài đến tìm lão già này vì chuyện gì?”
Cố Trạch Mộ cũng không bất ngờ khi Hồng Tùng Nguyên biết thân phận của mình, mặc dù Hồng Tùng Nguyên không chủ động điều tra tin tức như trước nhưng cũng không có nghĩa chuyện gì ông cũng không biết.
Mà Hồng Tùng Nguyên chỉ ra thân phận của hắn cũng chính là phản kích và phòng bị hắn.
Nhưng mà Cố Trạch Mộ cũng không lo lắng, hắn quay đầu nói với Bùi Ngư: “Ngươi ra ngoài trước đi.” Dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu: “Chờ xong việc ta dẫn ngươi đi ăn điểm tâm.”
Không thể không nói trải qua mấy lần tiếp xúc hắn đã hiểu rõ tính cách của Bùi Ngư.
Quả nhiên, vốn dĩ Bùi Ngư còn muốn cự tuyệt, vừa nghe thấy câu nói phía sau của hắn thì dứt khoát quay người ra khỏi phòng.
Nhưng mà Bùi Ngư rời đi, người trẻ tuổi đứng cạnh Hồng Tùng Nguyên lại không nhúc nhích.
Cố Trạch Mộ cười nói: “Sao thế? Đối phó với một đứa trẻ như ta mà Hồng lão bản cũng cẩn thận vậy sao?”
Hồng Tùng Nguyên bình tĩnh: “Tam thiếu gia đừng lo lắng, đây là con trai lão, miệng hắn rất kín, ngài có chuyện gì hắn biết cũng không sao.”
“Hồng lão bản chắc chứ?” Cố Trạch Mộ cười nhạt.
“Ta nghe nói Hồng lão bản có một miếng ngọc bội tổ truyền nhưng không ngờ bị rơi vỡ.
Sau đó mặc dù sửa lại, nhưng mà vàng bù vào kia… Hồng lão bản vẫn chưa trả lại đúng không?”
Sắc mặt Hồng Tùng Nguyên thay đổi, ông đứng lên, nghi ngờ mà nhìn Cố Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ lại bất động mặc cho ông nhìn.
Qua hồi lâu sau, Hồng Tùng Nguyên mới ngồi xuống lần nữa, nói với nhi tử ở bên cạnh: “Con xuống đi!”
Hồng Thành kinh ngạc nói: “Cha!”
“Đi xuống.”
Hồng Thành đành phải bất đắc dĩ đi xuống.
Sau khi hắn rời đi, Hồng Tùng Nguyên mới nhìn chằm chặp Cố Trạch Mộ, thậm chí hai tay ông còn khẽ run.
Chuyện này xảy ra khi ông và Tiêu Dận biết nhau không bao lâu, ngoại trừ hai người bọn họ không có ai biết.
Ông chưa từng nói ra, Tiêu Dận cũng không thể nào nói chuyện này ra, sao đứa nhỏ này lại biết?
Lúc này nước đã sôi, Cố Trạch Mộ thành thạo giơ tay pha trà, động tác vô cùng lưu loát.
Ánh mắt Hồng Tùng Nguyên từ mặt của hắn chuyển qua nhìn trên tay, lại càng kinh ngạc hơn.
Đương nhiên ông nhận ra cách pha trà này của người nào, năm đó khi ông và Tiêu Dận nói chuyện, thỉnh thoảng Tiêu Dận đã bộc lộ bản lĩnh pha trà của hắn, còn chế giễu ông bò nhai mẫu đơn.
Ông nhìn nhiều năm như thế, mỗi một động tác nhỏ, chi tiết nhỏ đều nhớ rõ ràng.
Nếu nói chuyện năm xưa không biết đứa nhỏ này biết được từ đâu, nhưng cách pha trà này thì sao! Không thể nào là Tiêu Dận dạy hắn được! Lúc đứa nhỏ này ra đời, rõ ràng Tiêu Dận đã chết rồi!
Đủ dấu hiệu khiến ông bắt đầu nghi ngờ, lại vì kết quả quá khó tưởng tượng khiến ông không thể tin được.
Qua hồi lâu, dường như ông mới lấy đủ dũng khí mà hỏi.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cố Trạch Mộ cười khẽ một tiếng, đưa ly trà cho Hồng Tùng Nguyên: “Tiểu Viên Tử, từ khi chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ?”
Hồng Tùng Nguyên run tay một cái, chén trà rơi xuống đất.
Cũng may căn phòng này cách âm nên cho dù xảy ra chuyện gì bên ngoài cũng không nghe được, nếu không thì Bùi Ngư và Hồng Thành đã xông vào từ sớm.
Hồng Tùng Nguyên vọt tới trước mặt Cố Trạch Mộ, bờ môi run rẩy: “Ngài… Ngài là…”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Ta là Tiêu Dận.”
Lúc này người ngã xuống đất chính là Hồng Tùng Nguyên.
Cố Trạch Mộ giật nảy mình, dù sao tuổi tác người bạn cũ này của hắn cũng lớn rồi, hắn sợ ông ấy ngã xuống sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng đỡ dậy, đưa ông lên ghế ngồi bên cạnh.
Hồng Tùng Nguyên nghiến răng chịu đựng ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương: “Sao ngài lại biến thành thế nào, trường sinh bất lão? Cải lão hoàn đồng?”
Cố Trạch Mộ cười khổ nói: “Ta đầu thai lần nữa nhưng quên uống canh Mạnh Bà.”
Thật ra phơi bày thân phận trước mặt Hồng Tùng Nguyên cũng là quyết định sau khi Cố Trạch Mộ tính toán kỹ càng.
Hắn biết rõ tính cách của lão bằng hữu này, tính cách ông ấy không màng danh lợi.
Năm đó nếu không phải vì ân tình kia thì ông ấy cũng sẽ không giúp hắn làm những chuyện đó.
Bây giờ cho dù mình đưa bạc cho ông ấy thì ông ấy cũng không đồng ý.
Còn nếu dùng địa vị của phủ Uy Quốc công tới dọa Hồng Tùng Nguyên thì Cố Trạch Mộ cũng không muốn đối xử với người bạn tốt của mình như thế, càng nghĩ càng cảm thấy nên nói thật thân phận ra.
Dù sao hai người đã có giao tình hơn nữa đời, huống chi bây giờ Cố Trạch Mộ cũng dần bắt đầu tin tưởng người khác.
Mặc dù ban đầu Hồng Tùng Nguyên rất khiếp sợ, nhưng khi Cố Trạch Mộ nói rất nhiều chuyện trước kia thì ông cũng dần chấp nhận, cho dù thoạt nhìn vẫn có vẻ không thích ứng được.
Dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận được chuyện người bạn lớn lên cùng mình đột nhiên biến thành đứa bé.
Hồng Tùng Nguyên nhìn Cố Trạch Mộ, khi sợ khiếp sợ và hoài niệm qua đi, cuối cùng nhớ ra chính sự.
“Cho nên, ngài đến tìm ta là cần ta giúp đỡ sao?”
Cố Trạch Mộ cũng không già mồm, gật đầu nói: “Đúng.” Hắn nói xong thì lấy một xấp ngân phiếu đặt trước mặt Hồng Tùng Nguyên.
Hồng Tùng Nguyên cũng không ngờ cho dù bây giờ biến thành đứa bé thì hắn vẫn có nhiều tiền như thế.
Ông không nhịn được nói: “Ta còn nghĩ ngài muốn trả ta miếng vàng kia, làm chuẩn bị phải đổ nhiều máu.”
Cố Trạch Mộ cười to: “Tính cách keo kiệt của ông ta còn không biết sao, chỉ có vào mà không có ra, ta cũng không trông cậy vào ông.”
Hắn chế giễu như thế, Hồng Tùng Nguyên cười lên: “Xem ra ngài đầu thai rồi thay đổi không ít.
Nếu là lúc trước, trên mặt ngài sẽ bình tĩnh thầm nói trong lòng, sao nói thẳng thế kia.”
Cố Trạch Mộ ho nhẹ một tiếng.
Hồng Tùng Nguyên thấy vẻ mặt ngượng ngùng của hắn, cảm giác quen thuộc kia dần trở về.
Mặc dù sống qua nửa đời người nhưng ông vẫn nhớ thiếu niên cứu ông và mẫu thân ở đầu đường năm đó.
Vẻ mặt ông lạnh lùng nhưng thật ra đáy lòng rất dịu dàng.
Ông nói khẽ: “Năm đó ta vì báo ân, bây giờ… Là vì bằng hữu của ta.”
Cố Trạch Mộ bị lời nói này nặng nề đánh vào tim.
Hồng Tùng Nguyên khiến hắn cảm giác được hình như cuộc đời Tiêu Dận cũng không thất bại như thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...