Ngày mai tiến cung, tối nay Cố Trạch Mộ bị Cố Thanh Ninh gọi lại, nàng đưa một hà bao cho hắn, trên hà bao tú chữ " Mộ" xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn nhìn có chút ngẩn người, không ngờ hắn cũng được Cố Thanh Ninh tú hà bao.
Nhớ kiếp trước, lúc hai người có cảm tình tốt nhất, hắn vẫn chưa từng thu được một nửa châm tuyến của Phụng Trường Ninh, nàng che giấu bản thân quá tốt, cho nên hắn không biết, nàng không thông thạo nữ hồng.
Kiếp trước, tuy hai người là phu thê, nhưng đều che giấu bản tính chân thật, cho nên sống lại một đời, hai người bọn họ như mới dần dần nhận thức lẫn nhau.
Cố Thanh Ninh thấy thần sắc của hắn mang theo cảm khái, nghĩ là hắn ghét bỏ, định lấy hà bao lại:
- Ngươi ngại xấu thì thôi.
Cố Trạch Mộ vội vàng giấu hà bao ra sau lưng:
- Không có.
Cố Thanh Ninh liếc hắn:
- Thật sự?
Thấy Cố Trạch Mộ gật đầu, nàng nhướng mày:
- Được, vậy ngươi phải luôn mang hà bao này bên người.
- Này....
- Hừ! Còn nói không ghét bỏ!
Cố Trạch Mộ từ từ mở miệng:
- Ta không chê, nhưng ta sợ người khác ghét bỏ.
Cố Thanh Ninh:
- ...
Tuy Cố Trạch Mộ nói như vậy, nhưng vẫn đeo hà bao bên hông, khi người trong phủ vẫn còn đang lo lắng, hắn đã ngồi xe ngựa đi tới cửa cung.
Trần hoàng hậu phái tiểu thái giám đứng chờ trước cửa cung, dựa theo lệ thường, hắn mới tiến cung phải đi bái kiến Trần hoàng hậu.
Cố Trạch Mộ đi theo sau tiểu thái giám, đi trên con đường thật dài, trong lòng suy nghĩ muôn vàn.
Kiếp trước hắn trải qua cả đời ở trong cung, cung này không biết đã đi bao nhiêu lần.
Thời niên thiếu, mẫu hậu sớm thệ, phụ hoàng lãnh đạm, tuy hắn là thái tử, nhưng ở trong cung lại không ai để ý.
Hắn còn nhớ rõ, có một năm là ngày giỗ của mẫu hậu, phụ hoàng lại ở trong cung của Hồ quý phi, cùng nàng uống rượu mua vui, khắp cung đều khoác lụa hồng quải lục. Hắn chịu đựng không được, trộm cầm lệnh bài giả làm tiểu thái giám chạy ra cung, đi suốt một ngày không ai phát hiện thái tử mất tích.
Cuối cùng hắn thất hồn lạc phách trở về cung, một mình một người đi trên con đường thật dài này, hắn đi rất lâu, từ mặt trời chiều ngã về tây cho đến trăng lên giữa trời. Hắn nhìn tà dương như máu, chậm rãi cắn nuốt tòa cung điện, giống như mỗi người tiến cung, dần dần bị cắn nuốt bản tính, trở thành một khối gạch trong cung điện.
Lúc ấy hắn nghĩ, cung này sao lại dài như, như đi không đến cuối, nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn đi, hắn phải đi đến vị trí tối cao kia, để những người từng xem thường hắn, đều phải quỳ gối dưới chân hắn.
Sau này hắn thắng, sau khi Cung đế băng hà, hắn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phá hủy Hồ gia, Hồ quý phi phản công không thành tuyệt vọng thắt cổ tự vẫn. Hắn trở thành quân chủ thiên hạ, nhất cử nhất động đều khiến người chú mục.
Hắn ngồi trên ngự liễn đi qua cung này, lại không nhớ nổi lúc thiếu niên, hắn làm như thế nào từng bước trở về Đông Cung, những thứ kia như qua đi thật lâu, lúc đó tâm tư của hắn đều đặt ở triều chính, đặt ở thiên hạ thương sinh.
Lúc hắn ở địa vị cao, tầm mắt càng rộng, hận thù thời niên thiếu không đáng nhắc tới, lòng dạ và sự chân thật ở thời niên thiếu đã bị phai mờ vì thân phận đế vương.
Có đôi khi hắn cảm thấy cô đơn, hắn cao cao tại thượng, trong tay gắt gao nắm chặt quyền lực, vì hắn không biết, trừ này đó ra, hắn còn cái gì.
Nhưng không ngờ sau khi trùng sinh, khiến hắn thấy được nhân sinh hoàn toàn bất đồng.
Mà hiện giờ hắn trở về cung, tâm tình không hề gợn sóng, hắn nhớ Cố Thanh Ninh còn có đám người Uy Quốc Công phủ, này nọ so sánh với bọn họ, quyền lực cũng không phải quan trọng đến vậy.
________________________
Tiểu thái giám dẫn hắn vào Khôn Ninh cung, để hắn chờ ngoài cửa, tiểu thái giám đi vào bẩm báo với Trần hoàng hậu.
Cố Trạch Mộ liếc qua bốn phía, còn chưa chờ hắn nhìn kĩ, đã có cung nữ lại đây, dẫn hắn đi gặp Trần hoàng hậu.
Trần hoàng hậu ngồi ở chủ vị, vẫn giống hình tượng trong trí nhớ của Cố Trạch Mộ, nàng mang theo ý cười hiền lành:
- Đây là đứa nhỏ Cố gia, vừa thấy liền biết là hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cố Trạch Mộ:
- ...
Tuy nghe nhi tức nói mình như vậy vô cùng khó tả, nhưng Cố Trạch Mộ vẫn quỳ xuống chuẩn bị hành lễ.
Tất cả mọi người không có chú ý, không biết từ khi nào, bầu trời thổi qua một đám mây đen, chậm rãi che phủ Khôn Ninh cung.
Ngay lúc Cố Trạch Mộ định dập đầu, có một hài tử bỗng nhiên xông vào, Tiêu Hằng hấp tấp chạy tới:
- Mẫu hậu, ta nghe nói thư đồng kia tiến cung phải không?
Sắc mặt Trần hoàng hậu trầm xuống:
- Hằng nhi, mẫu hậu dạy ngươi như thế nào, trong cung không được ồn ào chạy loạn, đặc biệt là ngươi, hiện giờ thân là thái tử, càng phải làm gương, có nghe không?
Tuy Tiêu Hằng là đích tử duy nhất của Tiêu Trạm, nhưng không phải là trưởng tử, cho nên đợi hắn mười tuổi, mới chính thức sắc phong làm thái tử, chỉ là Tiêu Hằng vẫn chưa hoàn toàn thích ứng loại thân phận này.
Tiêu Hằng thè lưỡi, lại không dám tranh cãi cùng mẫu hậu, lúc này hắn mới chú ý tới Cố Trạch Mộ vẫn đang quỳ, vẻ mặt mang theo ý cười:
- Ngươi chính là Cố Trạch Mộ?
Không đợi Cố Trạch Mộ trả lời, hắn liền đưa tay kéo lên:
- Diễn Chi nói ta phải chiếu cố ngươi thật tốt, ngươi yên tâm, về sau ngươi đi theo ta! Đảm bảo trong cung không ai dám khi dễ ngươi.
Cố Trạch Mộ:
- ...
Hắn chưa từng nghĩ đến, tôn tử của hắn... Có khí khái giang hồ?
Trần hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài, còn định dặn dò Cố Trạch Mộ vài câu, hiện tại nói không nên lời, chỉ phải phất phất tay:
- Thôi, sau này ngươi hãy đi theo thái tử, nếu thiếu cái gì, có thể báo cho ma ma quản sự. Đi xuống đi.
Cố Trạch Mộ bị Tiêu Hằng kéo ra khỏi Khôn Ninh cung.
Trần hoàng hậu nhìn bóng dáng của bọn họ, chỉ cảm thấy sầu, ma ma bên cạnh khuyên nhủ:
- Thái tử là người thiện tâm, người không cần quá lo lắng.
Trần hoàng hậu lắc đầu:
- Hắn có tính tình này là giống phụ hoàng của hắn, thôi thôi, tùy hắn thôi.
Tất cả mọi người không có chú ý, đám mây đen tụ tập trên đỉnh Khôn Ninh cung đã chậm rãi tan đi.
Tiêu Hằng cũng không biết, cử chỉ vô tâm của hắn lại giúp Trần hoàng hậu tránh được kiếp nạn bị thiên lôi đánh xuống, hiện tại hắn lôi kéo Cố Trạch Mộ về hướng Đông Cung, vừa đi vừa giới thiệu:
- Ta còn có hai thư đồng nữa, một là Thường Ngọc, một là Thư Diệp An, chỉ là hôm nay Diệp An xuất cung, lát nữa ta giới thiệu Thường Ngọc cho ngươi nhận thức( quen biết).
Tiêu Hằng bước chân có chút lớn, Cố Trạch Mộ không thể không đẩy nhanh tốc độ bước theo, thái giám cung nữ đều thành thật đi theo phía sau, duy trì khoảng cách.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đi tới Đông Cung, ở Khôn Ninh cung vẫn duy trì hiện trạng như trước, còn ở Đông Cung đã đại tu sửa.
Hiện giờ Tiêu Hằng còn nhỏ, vừa mới trở thành thái tử, cho nên hầu hết chức quan ở Đông Cung vẫn còn trống, trong điện cũng chỉ có thư đồng mà thôi.
Hai người đi vào điện, liền nhìn thấy trong vườn có một thiếu niên đang ngồi đọc sách dưới tàng cây.
Tiêu Hằng kêu lên:
- A Ngọc!
Đối phương ngẩng đầu lên, cười ôn hòa:
- Điện hạ đã trở lại?
Rồi nhìn về phía Cố Trạch Mộ:
- Đây là Cố gia tiểu công tử?
Cố Trạch Mộ chắp tay nói:
- Tại hạ Cố Trạch Mộ.
Tuy hắn nhỏ tuổi, nhưng nhất cử nhất động đã rất có kết cấu, Thường Ngọc đứng lên tự giới thiệu:
- Tại hạ Thường Ngọc, hai năm trước liền đi theo thái tử điện hạ, thái tử điện hạ làm người thẳng thắn, sau này ngươi sẽ biết.
Tiêu Hằng cười cười nhìn bọn họ giới thiệu, sau đó chụp bả vai của Cố Trạch Mộ:
- Ta cùng Diễn Chi là huynh đệ, nếu ngươi là bằng hữu của hắn, sau này cũng là bằng hữu của ta.
Cố Trạch Mộ bị hắn chụp bả vai, tâm tình một lời khó nói hết.
Tiêu Hằng thấy vẻ mặt của hắn, đắc ý cười nói:
- Ta nghe Diễn Chi nói ngươi có công phu rất lợi hại, nào rảnh chúng ta thử một phen.
Hắn nhìn đánh giá Cố Trạch Mộ:
- Vẫn nên chờ ngươi lớn hơn một chút rồi tính.
Cố Trạch Mộ:
- ...
Thường Ngọc thở dài, dùng ánh mắt ý bảo Cố Trạch Mộ không cần để ý, cũng nhìn thấy ánh mắt Cố Trạch Mộ toát ra không để tâm, hai thư đồng vì ánh mắt ăn ý, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau.
Trước khi Cố Trạch Mộ tiến cung, đã biết bên cạnh Tiêu Hằng có hai thư đồng, thấy Thường Ngọc cùng Thư Diệp An có gia thế không cao, lúc ấy hắn cảm thấy có chút kỳ quái, lúc trước hắn chọn thư đồng cho Tiêu Trạm, đã khảo sát nhiều mặt, suy xét đủ loại nhân tố. Nhưng hiện giờ xem ra, Thường Ngọc làm người ôn hòa trầm ổn, đối với Tiêu Hằng luôn trung thành và tận tâm, tuy không biết Thư Diệp An có tính tình thế nào, nhưng hắn cũng có chút chờ mong cuộc sống trong thân phận thư đồng.
Tiêu Hằng không nghĩ nhiều, tuy Cố Trạch Mộ biểu hiện vô cùng trầm ổn, cũng không giống hài tử, nhưng hắn vẫn đem thư đồng nhỏ tuổi này trở thành đệ đệ mà đối đãi:
- Hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta cùng đi học.
Hắn suy nghĩ, lại hỏi:
- Nếu ngươi sợ ngủ một mình? Chúng ta có thể ngủ cùng ngươi.
Cố Trạch Mộ có chút dở khóc dở cười, vội vàng cự tuyệt, rồi cáo từ trở về phòng.
Một tiểu thái giám đang trải giường chiếu, thấy hắn tiến vào, vội vàng hành lễ nói:
- Cố tiểu công tử, nô tài là Tân Nguyên, sau này sẽ hầu hạ người, nếu người cần gì có thể nói cùng nô tài.
Cố Trạch Mộ biết, đây là nô tài do Nguyên Gia chuẩn bị.
Tân Nguyên lại nói:
- Hiện giờ tuy thái tử điện hạ nhập chủ Đông Cung, nhưng vẫn cùng các vị hoàng tử đọc sách ở Hoằng Văn Quán, người vừa tới, nếu có gì không hiểu, cũng có thể hỏi nô tài.
Cố Trạch Mộ gật đầu, cũng không hỏi gì, sau khi sửa sang lại vật dụng, liền đạm nhiên tự nhiên mà đọc sách.
Tân Nguyên suy nghĩ, nhớ lời Nguyên Gia trưởng công chúa dặn dò, cũng không dám nói thêm cái gì, nhìn vị tiểu thiếu gia này ổn trọng, khiến cho hắn xem trọng vài phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...