Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Cố Thanh Ninh trở lại thân thể, mở to mắt. Cố Trạch Mộ nhìn nàng.

Cố Thanh Ninh ngồi dậy, Cố Trạch Mộ hỏi:

- Ngươi đã nói với Tiêu Trạm?

Cố Thanh Ninh lắc đầu, sau đó đem cuộc đối thoại giữa nàng cùng Tiêu Trạm nói cho Cố Trạch Mộ nghe, nghe xong Cố Trạch Mộ ngây ngẩn cả người, sau đó trầm mặc rất lâu.

Ở trong lòng hắn, Tiêu Trạm vẫn là thái tử nghe lời hiểu chuyện, mềm yếu không chủ kiến, hiện giờ nghe Cố Thanh Ninh nói như vậy, Cố Trạch Mộ thật khó tưởng tượng, Tiêu Trạm tính tình vẫn ôn hòa, nhưng tâm lại cường đại hơn rất nhiều.

Cố Trạch Mộ có một chút tự hào rồi lại có một chút mờ mịt.

Hắn luôn cho rằng bản thân nắm giữ hết thảy, có thói quen suy bụng ta ra bụng người, mặc kệ đối đãi với Tiêu Trạm hay là Tiêu Triệt, hắn cũng không phải là phụ thân tốt, buồn cười chính là, đạo lý này cho tới bây giờ hắn mới thấy rõ.

Cố Thanh Ninh nhìn hắn trầm mặc, nhớ những lời hắn nói lúc trước, nàng cảm thấy dương mi thổ khí( tự hào), nhi tử đúng là cho nàng mặt mũi. Cố ý hỏi:

- Nghe Trạm Nhi trả lời, hiện tại ngươi đã yên tâm chưa?

Cố Trạch Mộ lấy lại tinh thần, lại không như Cố Thanh Ninh suy nghĩ sẽ thẹn quá thành giận, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi:

- Ừ, yên tâm, thì ra nhiều năm như vậy, là ta xem nhẹ hắn.

Hắn thẳng thắn nhận sai, khiến Cố Thanh Ninh kinh ngạc.

Cố Trạch Mộ thở dài nói:

- Ngươi nói không sai, chúng ta đã có tân sinh, không nên dây dưa chuyện quá khứ. Hơn nữa sự thật chứng minh, hắn làm việc, đã không cần ta người phụ hoàng đã chết này thay hắn nhọc lòng.

Cố Thanh Ninh nhíu mày, nàng đã quen Tiêu Dận vĩnh viễn luôn tính sẵn trong lòng, giống như vĩnh viễn không phạm lỗi, mà hiện giờ, tuy hắn tận lực biểu hiện thoải mái, lại khiến nàng cảm thấy mất mát, cảm thấy không quen.

Cố Trạch Mộ nhìn nàng, khẽ cười nói:

- Được rồi, nếu mọi chuyện đã giải quyết xong, ta đi về trước, ngươi nghỉ ngơi đi.

Nói xong, hắn đứng lên định đi ra ngoài.

- Từ từ.

Cố Trạch Mộ đứng lại.

Cố Thanh Ninh mở miệng theo quán tính, nhưng gọi hắn rồi, lại không biết nói gì, do dự một lát, mới hỏi:

- Sau này, ngươi thật sự sẽ không quản những việc này?

- Ừ

- Vậy...

Cố Trạch Mộ xoay người lại, nhìn biểu tình nàng rối rắm, hắn nói:


- Sau này, ta hoàn toàn buông bỏ thân phận Tiêu Dận, chỉ làm Cố Trạch Mộ, ngươi không cần lo lắng là ta sẽ gây bất lợi với Nguyên Gia cùng Tiêu Trạm. Ta vẫn nói câu nói kia, ngươi không muốn thấy ta, đợi ta lớn hơn một chút, ta sẽ ra cửa học tập, ngày sau…Có lẽ ngươi còn có thể nhớ ta cũng có vài phần tốt.

Những lời này, hắn lộ ra vài phần tự giễu.

Điều này khiến Cố Thanh Ninh rất hụt hẫng, trước giờ nàng cảm thấy người nam nhân này quá mức đa nghi tự phụ, có đôi khi thật sự hận không thể đánh hắn nằm một đốn.

Nhưng hôm nay nhìn hắn bị đả kích tinh thần sa sút, trong lòng càng không thoải mái. Nàng thậm chí cảm thấy hắn giống như một con hùng sư già đi, nhìn tân sư vương cao cao tại thượng, còn hắn lại cô độc rời khỏi lãnh địa.

Dù hiện giờ Cố Thanh Ninh vẫn không dám tin tưởng hắn, nhưng trong lòng có vài phần không đành lòng, liền nói:

- Ta không phải có ý tứ này, cũng không muốn đuổi ngươi đi, chỉ cần ngươi đừng muốn bắt giữ quyền lực không bỏ, hay khiến Nguyên Gia cùng Tiêu Trạm khó xử, ngươi nguyện ý lưu lại trong phủ thì lưu lại trong phủ, sống cuộc sống của chính mình.

Ánh mắt Cố Trạch Mộ hiện lên một tia ánh sáng, hắn ngẩng đầu, có chút không xác định nói:

- Ta còn cho rằng, cả đời này ngươi sẽ không tha thứ cho ta.

- Đúng là không thể tha thứ cho ngươi.

Cố Thanh Ninh trợn mắt:

- Cho nên ngươi cũng đừng nghĩ ân oán giữa chúng ta có thể thanh toán xong, càng đừng nghĩ lấy thân phận huynh trưởng tự cho mình là đúng, tóm lại sau này ngươi làm gì không đúng, ta sẽ không nghe ngươi.

Không ngờ nàng lại nói như vậy, Cố Trạch Mộ nở nụ cười, khói mù trên mặt tan hết, toát ra hồn nhiên của hài tử.

- Được.

Cố Thanh Ninh hừ lạnh một tiếng.

Cố Trạch Mộ rời khỏi phòng, bước chân nhẹ nhàng không ít.

__________________________________

Nghiệp Thành.

Thái giám tuyên đọc thánh chỉ, đám người Uy Quốc Công nghe xong thánh chỉ, biểu tình buông lỏng rất nhiều, lúc trước Phụng Linh vẫn luôn hôn mê, kinh thành lại chậm chạp không có tin tức truyền đến, bọn họ lo lắng bệ hạ sẽ bao che Phụng Linh, hiện giờ kết quả thế này cũng coi là chuyện đáng vui mừng.

Tuy cũng có người cảm thấy Phụng Linh phạm vào tội lớn như vậy, lại vì “Mẫn Ân Lệnh” bỏ qua tội chết. Ai không biết bệ hạ rất coi trọng tiểu tử này, ngay cả tư khố cũng mở ra thay hắn gánh vác, sau này hắn trở về kinh, bệ hạ sẽ lấy cớ ban tước vị cho hắn, này cũng không phải là chuyện gì đại sự, những người đi theo hắn, bị chết trên chiến trường không phải vô cớ chết oan sao?

Chỉ là ở trong lòng Uy Quốc Công, lại cảm thấy nhẹ nhõm, kết quả này tốt hơn dự đoán của hắn, hơn nữa nếu có thể đưa Phụng Linh về kinh, với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt.

Tuyên đọc xong thánh chỉ, mọi người đều đứng lên, Uy Quốc Công tiếp thu thánh chỉ, thỉnh thái giám đi nghỉ ngơi, ai ngờ đối phương lại xua tay:

- Quốc công gia, bệ hạ còn có một đạo mật chỉ cho người.

Uy Quốc Công sửng sốt, sau đó lui hết mọi người, rồi mới quỳ xuống tiếp chỉ.

Chờ thái giám đi nghỉ ngơi, huynh đệ Cố Vĩnh Huyên mới đi vào, thấy biểu tình Uy Quốc Công nghiêm túc, trong lòng Cố Vĩnh Huyên trầm xuống:


- Bệ hạ quở trách phụ thân?

Uy Quốc Công lắc đầu:

- Không có.

- Vậy phụ thân…

- Bệ hạ nói: "chuyện về Phụng Linh là do ta suy xét không thỏa đáng, sau này nếu Phụng Linh nguyện ý lưu lại, thì để hắn lấy thân phận tiểu binh lưu lại quân doanh, không cần vì ta mà cố ý chiếu cố hắn, cứ xem hắn là binh sĩ bình thường là được".

Hắn nói lời này, Cố Vĩnh Huyên cũng ngây ngẩn cả người:

- Bệ hạ thật sự nói như vậy?

- Này sao có thể giả?

Tuy Cố Vĩnh Huyên mưu kế chất chồng, lần này cũng không biết nên nói gì. Có đạo mật hàm trong tay, dù Phụng Linh thật sự nguyện ý lưu lại, đối với bọn họ mà nói cũng không khác gì lúc trước, vẫn phải cõng tay nãi.

Cố Vĩnh Hàn không suy nghĩ nhiều như bọn họ, vui vẻ nói:

- Bệ hạ thật hiểu rõ lý lẽ.

Sau đó hắn bị đại ca gõ đầu một cái rất mạnh:

- Ai cho phép ngươi dùng loại ngữ khí này nói về bệ hạ! Đại bất kính!

Cố Vĩnh Hàn chu miệng, nhưng không dám đối nghịch với đại ca, chỉ phải quay mặt về hướng kinh thành, không có thành ý, chắp tay nói:

- Mạt tướng nói sai, thỉnh bệ hạ đại nhân không cần nhớ thương tiểu nhân, tha thứ cho tiểu nhân.

Cố Vĩnh Huyên nhìn bộ dạng của hắn mà tay chân ngứa ngáy, rất muốn đạp cho vài cái, Cố Vĩnh Hàn ý thức được nguy hiểm, vội tránh sau lưng nhị ca.

Cố Vĩnh Diễm cười hàm hậu nói với đại ca:

- Đại ca bớt giận, Tam đệ tính tình thế nào ngươi còn không biết sao, trước giờ nói chuyện đều không biết suy nghĩ, dù đầu treo trên người, cũng không có tí óc nào.

Cố Vĩnh Hàn:

- …

Thật đúng là thân nhị ca của ta.

- Được rồi, đừng ồn.


Uy Quốc Công nhìn Cố Vĩnh Huyên:

- Hiện giờ vết thương của Phụng Linh như thế nào?

Lúc này Cố Vĩnh Huyên mới buông tha Cố Vĩnh Hàn, nghiêm mặt nói:

- Lúc ấy thương thế có chút nghiêm trọng, nhưng cũng may hắn tuổi tác còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, hiện giờ đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ là muốn hoàn toàn bình phục, cần một đoạn thời gian nữa.

Uy Quốc Công gật đầu:

- Ừ, lát nữa ta đi gặp hắn.

____________________________

Phụng Linh nằm ở trên giường, hắn đã tỉnh mấy ngày nay, được Từ Trọng kể lại mọi chuyện, hắn biết bản thân đã phạm sai, mấy ngày này đều thất hồn lạc phách.

Từ Trọng ngồi bên cạnh, thấy bộ dáng hắn như thế, không nhịn được mà thở dài.

Hồi lâu, Phụng Linh mới khàn giọng mở miệng:

- Từ tiên sinh, ta phạm sai như vậy, dựa theo quân pháp, hẳn là chém đầu?

Từ Trọng do dự một hồi, mới nói:

- Nếu ấn quân pháp, đúng là như thế.

Hắn nhìn sắc mặt Phụng Linh trở nên trắng bệch, có chút không đành lòng, liền nói:

- Chỉ là Bá gia thừa tước của thân phụ, lại là nhi tử nối dòng duy nhất của Định Quốc Công, dựa theo "Mẫn Ân Lệnh", có thể bảo toàn tánh mạng.

Phụng Linh cười thảm nói:

- Sống có ích lợi gì?

Từ Trọng cũng không biết nên nói gì, lấy mật tin từ trong kinh truyền đến, đặt bên gối của Phụng Linh:

- Bá gia, đây là mật tin do bệ hạ viết cho Bá gia, người xem đi.

Từ Trọng nói xong, thấy Phụng Linh vẫn mở to hai mắt, vô thần nhìn màn, hắn thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

Tiếng đóng cửa khiến Phụng Linh bừng tỉnh, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua lá thư, cả người run rẩy, đôi tay gắt gao nắm thành quyền, cho đến khi cảm giác đau đớn từ vết thương truyền đến, hắn mới hoàn hồn, cả người đầy mồ hôi.

Giọt mồ hôi từ trán rơi xuống khóe mắt, hắn cảm giác được một loại chua xót, nhưng loại chua xót này lại khiến tâm hắn bằng phẳng.

Từ sau khi thanh tỉnh, mỗi ngày nhắm mắt lại, nghĩ tới chính là chuyện xảy ra trên chiến trường, máu tươi, tiếng kêu thảm thiết còn có tàn chi đoạn tí( tay chân đứt đoạn).

Phụng Linh chưa bao giờ cảm thấy chiến trường là nơi tàn khốc đến như vậy, một khắc kia cả người đều luống cuống, hắn muốn dẫn người xông ra, nhưng trước mắt chỉ thấy người ngoại tộc hung ác, dùng dao bầu chặt bỏ đầu thân vệ, bên tai nghe tiếng binh lính kêu la thảm thiết.

Hắn chưa bao giờ thống hận bản thân đến như thế, cũng chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy.

Dù có “Mẫn Ân Lệnh” thì thế nào? Hắn mất đi tước vị Thành Nghị bá, mất đi sự tín nhiệm của bệ hạ, hắn không còn một chút giá trị, hắn vĩnh sinh vĩnh thế đều đắm chìm trong hối hận cùng thống khổ, nếu đã như thế, không bằng chết đi.

( Vĩnh sinh vĩnh thế= suốt đời suốt kiếp.)

Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhớ tới lúc hắn vừa mới trở thành nhi tử nối dòng của Định Quốc Công, nhớ tới cảnh tượng tiến cung tạ ơn.


Hắn là dòng bên của Phụng gia, vì phụ mẫu song vong, sống nương nhờ thúc thúc cùng thẩm thẩm, hắn sống rất cẩn thận.

Lúc hắn biết được tuyển làm nhi tử nối dòng cho Định Quốc Công, phản ứng đầu tiên chính là bầu trời rớt xuống bánh có nhân, một nhà thúc thúc hâm mộ đố kỵ, hắn bị người tiếp vào Định Quốc Công phủ, không đợi hắn hoàn toàn tiếp thu sự thật này, hắn đã bị hạ nhân thay y phục mới, tiến cung tạ ơn.

Hiện tại hắn còn nhớ rõ, lúc ấy hắn nơm nớp lo sợ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, lúc quỳ gối ở Khôn Ninh cung, đầu óc trống rỗng.

Sau đó hắn nghe một thanh âm ôn nhu, mang theo mệt mỏi:

- Là đứa nhỏ kia sao? Ngẩng đầu lên, để bổn cung nhìn một cái.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phụng hoàng hậu đang ngồi trên chủ vị, Phụng hoàng hậu ăn mặc thường phục thuần tịnh, vật trang sức trên tóc rất đơn giản, tuy khuôn mặt đã có dấu vết năm tháng, nhưng cặp mắt kia lại trong suốt sạch sẽ. Phụng hoàng hậu vẫy vẫy tay, muốn hắn tới gần.

Phụng Linh dựa theo lễ giáo cung nhân, hành lễ xong đứng bên người Phụng hoàng hậu, trả lời những câu hỏi, Phụng hoàng hậu ý cười ôn hòa:

- Đứa nhỏ này thật quá ngoan ngoãn, rất giống Phụng Triển lúc còn nhỏ.

- Đừng khẩn trương.

Phụng hoàng hậu sờ tóc hắn, nhẹ giọng nói:

- Sau này ngươi là nhi tử của đệ đệ ta, kêu ta một tiếng cô mẫu đi.

Phụng Linh ngơ ngác nhìn khuôn mặt từ ái đầy ý cười, hắn chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân, cũng chưa bao giờ cảm thụ sự quan ái mẫu tử, nhưng giờ khắc này, hắn lại cảm nhận được sự quan ái từ vị hoàng hậu cao cao tại thượng kia.

Phụng Linh thấp giọng nói:

- Cô mẫu.

Phụng hoàng hậu hơi hồng đôi mắt, cầm hắn tay:

- Hài tử ngoan, ta đã có thể an tâm.

Phụng Linh ngây ngốc cảm thụ bàn tay truyền đến ấm áp, trong nháy mắt, hắn có một ý niệm, hắn phải nỗ lực báo đáp Phụng hoàng hậu, muốn vị hoàng hậu này vĩnh viễn tươi cười ấm áp.

Sau đó, Phụng Linh rời khỏi hoàng cung, vào sống ở Định Quốc Công phủ.

Hắn được lập làm nhi tử nối dòng Định Quốc Công, sống cuộc sống mà trước giờ hắn không dám mơ tưởng.

Có đôi khi hắn cảm thấy mọi thứ không giống thật, lúc khủng hoảng đánh úp, hắn càng thêm dụng công, dùng sự nỗ lực lấp đầy khe hở, giống như làm này đó mới có thể chứng minh hết thảy là sự thật, không phải hắn phán đoán.

Hắn nỗ lực khiến sư phụ hết lời khen ngợi, thậm chí có đôi khi còn đau lòng hắn, mà Phụng Linh cũng chậm rãi thành thói quen, chỉ là ngẫu nhiên nghĩ đến, nếu hắn biểu hiện thực tốt, cô mẫu sẽ rất cao hứng...

Sau đó Định Quốc Công bị tước tước vị làm Thành Nghị bá, mà hắn cũng từ nhi tử nối dòng Định Quốc Công thành Thành Nghị bá.

Sau đó, Phụng hoàng hậu bế cung, hắn không còn nhìn thấy vị cô mẫu này nữa.

Thời gian thấm thoát, hắn dần dần trưởng thành, sống với thân phận Thành Nghị bá, sau đó bệ hạ đăng cơ, ký thác kỳ vọng rất cao vào hắn, hắn khí phách hăng hái, không còn nơm nớp lo sợ.

Nước mắt lăn xuống, hắn vùi đầu vào gối, phát ra tiếng khóc áp lực, một lúc lâu sau, đầu hắn giật giật, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn phong thư kia.

Hắn cố hết sức vươn tay ra, run rẩy mở phong thư.

Nhưng sau khi xem xong, hắn bỗng nhiên xấu hổ, gào khóc lên.

Bệ hạ vẫn giống trong trí nhớ, giống Phụng hoàng hậu ấm áp tươi cười, phá hủy tâm phòng bị của hắn, cũng giải khai hối hận cùng sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui