Dùng ngọ thiện xong, Nguyên Gia mới rời khỏi Khôn Ninh Cung, nàng ngồi trong nhuyễn kiệu, suy nghĩ những gì hoàng huynh đã nói với nàng.
Ai ngờ lúc đến cửa cung, lại bị người gọi lại.
Nguyên Gia hồi phục tinh thần, nhìn người đang đi tới, đối phương ăn mặc một thân áo gấm váy kim, theo phía sau là cung nữ, yểu điệu lượn lờ đi tới, là Nhạc Bình trưởng công chúa.
Tuy Nhạc Bình từng được Phụng hoàng hậu nuôi dưỡng một thời gian, nhưng Nguyên Gia cùng nàng lại không thân thiết.
Hoặc là nói, bởi vì Nhạc Bình loáng thoáng lộ ra địch ý với nàng, khiến Nguyên Gia không thích tiếp xúc với nàng.
Hiện giờ thấy Nhạc Bình đi từ hậu cung tới đây, chắc là đi gặp Thục phi, nhưng nàng cũng không định rời cung, ngược lại giống như ở chỗ này chờ Nguyên Gia đi ra.
Nguyên Gia ra hiệu, Tố Y nói cung nhân nâng kiệu dừng lại.
Nhạc Bình đi tới:
- Nguyên Gia muội muội, ngươi trở về khi nào vậy?
Đối phương kinh hỉ, còn Nguyên Gia lại có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều, nàng đỡ tay Tố Y bước xuống kiệu, hơi gật đầu:
- Hoàng tỷ.
Vẻ mặt Nhạc Bình hiện lên một tia đen tối, vẫn tươi cười nói:
- Muội muội mới từ Khôn Ninh Cung ra đây?
Nguyên Gia nhàn nhạt trả lời:
- Ừ.
Khiến Nhạc Bình định nói câu kế tiếp phải nghẹn lại trong họng.
Nhưng Nhạc Bình cũng không từ bỏ, nàng nhìn lướt qua nhuyễn kiệu, trong lòng nổi lên ghen ghét, cười nói:
- Hoàng huynh thật sự vẫn đau muội muội nhất.
Nguyên Gia cười như không cười:
- Ta cùng hoàng huynh là đồng bào huynh muội, hắn không đau ta, thì phải đau ai?
Lời này khiến Nhạc Bình xém không duy trì được tươi cười.
Nàng là nữ nhi của Mẫn phi, Mẫn phi tính tình mềm yếu, hơn nữa cũng không được phụ hoàng sủng ái, cho nên cung nhân trong điện cũng không nể phục nàng.
Đến khi Mẫn phi qua đời, Nhạc Bình sinh hoạt càng khó khăn.
Có một ngày nàng bị mấy cung nữ khi dễ, vừa lúc bị mẫu hậu thấy, mẫu hậu ra tay giáo huấn đám cung nhân kia, đó là lần đầu tiên Nhạc Bình cảm nhận cảm giác được người bảo hộ.
Nàng nghĩ tất cả biện pháp, rốt cuộc mẫu hậu cũng mềm lòng, đem nàng dưỡng ở Khôn Ninh Cung.
Thời gian này quả thực là khoảng thời gian mà nàng cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời này.
Lúc ấy hoàng huynh chỉ là thái tử, hoàng huynh đối xử với nàng giống như thân muội muội rất ôn nhu.
Còn những cung nhân lúc trước khinh nhục nàng, hiện giờ thấy nàng đều nơm nớp lo sợ.
Nàng còn nghĩ nàng sẽ hạnh phúc như vậy mà lớn lên, ai ngờ mẫu hậu lại mang thai, Nhạc Bình cảm giác được nguy cơ, càng thêm lấy lòng mẫu hậu.
Chỉ là không ngờ nàng lại bị phụ hoàng đưa ra khỏi Khôn Ninh Cung, giao cho Thục phi nuôi nấng.
Thục phi không có nữ nhi, chỉ có một hoàng tử, nhưng thật ra đối đãi với nàng cũng tốt, chỉ là Nhạc Bình không cam lòng.
Sau này, nàng nhìn thấy Nguyên Gia được sinh ra, ngàn vạn sủng ái một thân, phụ hoàng mẫu hậu đều xem nàng như hòn ngọc quý nâng niu trên tay, hoàng huynh trong lòng trong mắt chỉ có một mình vị muội muội này.
Còn ban cho nàng phong hào, chữ “Nguyên” cũng đủ triển lãm thân phận của nàng, phân chia thân phận với mình.
Lúc đó, nàng vô cùng ghét hận Nguyên Gia.
Ba năm Nguyên Gia không ở đây, là ngày tháng mà nàng như ý nhất, nhưng vì sao nàng lại trở về?
Tuy Nguyên Gia không biết Nhạc Bình đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng, nói:
- Nếu hoàng tỷ không còn chuyện gì khác, Ta đi trước một bước.
- Từ từ.
Nhạc Bình ăn nói nhỏ nhẹ:
- Muội muội đã lâu chưa hồi kinh, trong kinh sẽ có một số người ngươi không quen biết, hay là để tỷ tỷ tổ chức yến hội, mời quý nữ trong kinh thành, giúp muội muội đón gió tẩy trần, như thế nào?
Nguyên Gia quả thực là tức đến bật cười, không biết Nhạc Bình ngốc hay là cảm thấy nàng ngốc?
Tuy nàng vẫn luôn ở ngoài cung, nhưng cũng không phải không biết chuyện gì trong kinh thành, Nhạc Bình có ý gì nàng đều nghe thấy, cũng không để trong lòng, không ngờ nàng còn muốn lấn tới trước mặt.
Nguyên Gia lạnh mặt:
- Chuyện này không phiền tỷ tỷ lo lắng, ta có nhận thức người nào đó hay không cũng không quan trọng, chỉ cần các nàng nhận ra ta là được.
Nói xong, Nguyên Gia ngồi lên cỗ kiệu, cung nhân ổn định vững chắc nâng lên cỗ kiệu, rời cung.
Nhạc Bình bị những lời này làm cho xấu hổ đan xen giận dữ, nhìn theo bóng dáng của nàng, hận đến nổi muốn xé nát khăn tay.
_______________________________________
Nguyên Gia cũng không đem chuyện này để trong lòng, trở về phủ công chúa, mới biết thiếp mời đám người Đào thị đã đưa đi, này đó thiếp mời là chính tay nàng viết, còn thiếp mời những người khác, nàng để Tố Y an bài.
Tiêu Diễn Chi từ trong phòng chạy ra, ôm cánh tay của Nguyên Gia không nói lời nào.
Nguyên Gia sờ trán hắn, phát hiện không còn nóng, lúc này nhũ mẫu cầm áo choàng chạy tới, muốn phủ thêm cho Tiêu Diễn Chi, Tiêu Diễn Chi quay người trốn sau lưng Nguyên Gia.
Nhũ mẫu đương nhiên không dám vòng quanh Nguyên Gia cùng vị tiểu vương gia chơi trốn tìm, chỉ phải đứng ở một bên nhỏ giọng khuyên giải an ủi.
Nguyên Gia lôi kéo tay của Tiêu Diễn Chi:
- Sao vậy?
- Mẫu thân xuất phủ lúc nào, sao không nói với ta một tiếng?
Trong lời nói của hắn còn mang theo ủy khuất.
Nguyên Gia ngẩn ra, Tiêu Diễn Chi trời sinh tính nhát gan, cũng vì không có phụ thân, cho nên rất thích dính lấy nàng.
Chỉ là lúc ở Thiên Phật Tự, hắn thường xuyên chơi cùng Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ, Nguyên Gia nghĩ hắn đã dần dần tốt lên, ai ngờ trở về kinh thành, hắn lại biến về bộ dáng cũ.
Nguyên Gia chỉ phải kiên nhẫn giải thích với hắn, lại sờ sờ tóc của hắn, hiện giờ Tiêu Diễn Chi đã sắp sáu tuổi, tuy vẫn không rời mẫu thân, nhưng ít ra cũng có thể giảng đạo lý với hắn.
Tiêu Diễn Chi gật đầu, xem như tiếp nhận mẫu thân giải thích.
Nguyên Gia thấy hắn không giận dỗi, mới tiếp áo choàng từ trong tay nhũ mẫu, khoác lên người hắn.
Tiêu Diễn Chi ngửa đầu nhìn mẫu thân:
- Mẫu thân, không phải người nói trở về kinh liền có thể mời Thanh Ninh muội muội cùng Trạch Mộ đệ đệ tới đây sao? Khi nào có thể nhìn thấy bọn họ?
- Phải một tháng nữa.
Tiêu Diễn Chi có chút thất vọng.
Nguyên Gia thấy thế, tâm liền động, nàng nhớ lần trước Đào thị tới Thiên Phật Tự đã từng nói, Cố gia dạy học tại gia hiện giờ nhị tẩu của nàng là Liễu thị chủ trì việc giáo giảng.
Hài tử Cố gia có độ tuổi không sai biệt lắm với Tiêu Diễn Chi, nếu có thể, để Tiêu Diễn Chi đến Cố gia đọc sách, có lẽ tính tình của hắn sẽ thay đổi.
Tuy nàng nghĩ như vậy, nhưng cụ thể phải làm như thế nào vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.
Nguyên Gia tạm thời không nói với Tiêu Diễn Chi, chỉ đem chuyện này chôn sâu trong lòng.
______________________________________
Nguyên Gia còn đang suy nghĩ, nhưng có người thật sự đem chủ ý đánh tới Cố gia.
Liễu thị nghe Liễu thái phó nói xong, thiếu chút nữa choáng váng:
- Người...Người có ý tứ gì? Muốn đưa Tử Ký đến phủ của chúng ta?
Liễu thái phó vuốt chòm râu, bình tĩnh gật đầu:
- Đúng vậy.
- Phụ thân… Người hồ đồ rồi sao?
Liễu thị nói chuyện có chút lắp bắp:
- Hay là người muốn trêu ghẹo nữ nhi?
Tuy hiện giờ Cố gia dạy học tại gia do nàng quản, thật sự tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng cũng không thể để phụ thân đem tôn tử tới đây đọc sách.
Liễu gia cũng dạy học tại gia, Liễu thái phó còn là thái phó, đại ca của nàng cũng xuất thân từ tiến sĩ, đại tẩu cũng là tiểu thư thi hương dòng dõi, đám người này người nào mà không giỏi giáo dưỡng hài tử?
Liễu thái phó cười nói:
- Ngươi cảm thấy ta rỗng mỡ không việc gì làm, nên chạy xa tới đây để trêu ghẹo ngươi?
- Nhưng…Nhưng vì sao?
Liễu thái phó nói:
- Ta cùng đại ca ngươi công vụ bận rộn, không có thời gian dạy dỗ hắn, nương cùng đại tẩu của ngươi chỉ biết sủng hài tử, tiên sinh dạy học tại gia cũng không dám tùy ý quản giáo hắn, cho nên công khóa của hắn lơ lỏng bình thường, hắn còn kém hơn thứ tử đệ đệ. Ở chỗ này ít nhất có ngươi trông chừng, thân phận của ngươi cũng đủ quản giáo hắn.
Liễu thị bất đắc dĩ nói:
- Người thật giỏi bàn tính, bắt ta đi làm người xấu.
- Làm gì nghiêm trọng đến vậy?
Liễu thái phó bình thản nói:
- Lúc ngươi còn nhỏ không phải đại ca ngươi vẫn lén khi dễ ngươi sao? Hiện tại ta đem nhi tử của hắn giao cho ngươi, phụ nợ thì tử trả, thật tốt!
Liễu thị:
- …
Liễu thị biết tuyệt đối không thể đơn giản như vậy, nhất định còn có nguyên nhân khác, nhưng phụ thân nàng không nói, nàng cũng không còn cách nào, dù sao phụ thân cũng sẽ không hại nàng, cho nên nàng đáp ứng.
Ở ngoài phòng Liễu Tử Ký còn không biết hắn đã bị tổ phụ bán đi rồi, còn hứng thú bừng bừng nói với Cố Trạch Hạo là mình sắp dọn tới đây cùng hắn đọc sách.
Cố Trạch Hạo có chút buồn bực:
- Nhưng lần trước ngươi nhìn thấy phủ của chúng ta dạy học tại gia liền bỏ chạy, hiện tại như thế nào lại muốn đến học?
Liễu Tử Ký ho một tiếng, là vì phụ thân uy hiếp hắn, nếu không tới đây đọc sách, phụ thân sẽ đích thân dạy dỗ hắn.
Liễu Tử Ký thấy cái nào ít hại thì chọn cái đó, tuy hắn cảm thấy cô cô có chút hung dữ, nhưng sẽ không đến mức hung tàn như phụ thân hắn, vì thế đồng ý với tổ phụ.
Đứa nhỏ ngốc này, đại khái là không biết không phải người một nhà không vào cùng một cửa, Liễu thị trình độ hung tàn không thể kém hơn huynh trưởng.
Cố Trạch Hạo có chút đồng tình, nhìn thoáng qua Liễu Tử Ký vẫn vô cùng háo hức.
Lúc Liễu Tử Ký ảo tưởng ngày sau hạnh phúc, Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ đã đi đến, Liễu Tử Ký vừa thấy Cố Trạch Mộ liền đứng thẳng thân thể, không dám hi hi ha ha cùng Cố Trạch Hạo.
Cố Thanh Ninh tò mò nhìn thoáng qua hai người bọn họ, tuy Cố Trạch Mộ còn nhỏ tuổi, lại có năng lực lãnh đạo, mặc kệ là Liễu Tử Ký hay là Tiêu Diễn Chi, tuổi lớn hơn hắn, lại bị hắn quản thành dễ bảo.
Cố Trạch Mộ nghe nói Liễu Tử Ký muốn tới Cố gia đọc sách, nở một nụ cười khó có:
- Khá tốt.
Liễu Tử Ký vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức hưng phấn, cũng không có chú ý Cố Trạch Mộ cười như vậy là hàm nghĩa gì.
Cố Thanh Ninh cũng giống Cố Trạch Hạo, bắt đầu có chút đồng tình với Liễu Tử Ký ngây ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...