Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế


Năm Cảnh Hi thứ hai mươi lăm mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, lại đúng lúc thánh thọ năm mươi của Tiêu Trạm, quần thần tấu thỉnh tổ chức vạn thọ.

Ban đầu Tiêu Trạm không đồng ý, sau đó không biết vì sao mà lại đồng ý.

Y còn cố ý hạ chỉ cho đệ đệ và các con, để bọn họ hồi kinh tham gia vạn thọ.
Hoành vương Tiêu Trừng đã nhớ mỹ thực kinh thành tám trăm năm, khi vừa hạ ý chỉ xuống, hắn đã dẫn vương phi và nhi tử vội vàng thu dọn hành lý đi đến kinh thành.
Thụy vương thì bình tĩnh hơn nhiều, Thụy vương phi bình tĩnh phân phó người thu dọn đồ đạc, Thụy vương thì dẫn theo cháu ngoài vào phòng đọc sách.

Tuy tiểu quận vương còn nhỏ tuổi nhưng có thiên phú đọc sách tập võ giống như ông ngoại, rất được phu thê Thụy vương yêu thích.
Hắn và vương phi đã kết hôn nhiều năm, song chỉ có một nữ nhi là Vinh Cẩn.

Năm đó, Thục thái phi vẫn luôn muốn ôm cháu trai, nhưng bà không ngờ Hàn trắc phi mà bà nhét vào phòng nhi tử lại là dư nghiệt Hồ thị, chuyện này làm bà bị dọa gần chết.

Sau đó, bà cũng không hề có tâm tư này nữa.

Bây giờ tuổi của Thụy vương cũng không còn nhỏ, song vẫn ân ái với vương phi như trước, Thục thái phi cũng đành từ bỏ suy nghĩ để hắn nạp thiếp.
Bởi vì mấy năm này quản lý Hoàng Hà cũng có hiệu quả cho nên bọn họ lựa chọn ngồi thuyền đi đường sông.
Lúc đến kinh thành, ở ngoài thành đã có người tôn thất đến đón tiếp.

Lúc đến chỗ ở mới phát hiện chỗ ở đã được dọn sạch, trong phòng còn bày đồ chơi nhỏ của Tương Nam.

Mặc dù cũng không có gì quý giá, song lại thấy đủ tâm ý.
Thụy vương nghỉ ngơi một đêm, sau đó phái người đưa thiếp mời cho Lễ bộ và trưởng công chúa Nguyên Gia.

Lúc xử lý xong những việc vặt vãnh này thì cũng đến lễ vạn thọ, trước tiên hắn dẫn cả nhà tiến cung đi bái kiến hoàng huynh và hoàng tẩu.
Thụy vương phi dẫn theo Vinh Cẩn đi cung Khôn Ninh bái kiến Trần hoàng hậu, Thụy vương thì đi theo tiểu thái giám đến gặp hoàng huynh.
Nhiều năm không gặp hai huynh đệ đều đã già, trong phút chốc cũng không biết nói gì.
Tiêu Trạm xúc động nói: “Không ngờ xa nhau nhiều năm như thế, ta và Nhị đệ cũng đã già rồi.”
“Đúng thế, chỉ như chớp mắt, thần đệ và hoàng huynh đã có cháu trai rồi.”
Tiêu Trạm thở dài: “Có đôi khi ta nhìn mấy đứa nhỏ kia lại nhớ đến thời thơ ấu của chúng ta.

Ai ngờ sau này xảy ra nhiều chuyện như thế.

Thời gian trôi qua nhanh quá, trong vô thức bọn nhỏ cũng lớn, chúng ta đều già cả rồi!”
Thụy vương nhìn vẻ buồn bã trên mặt Tiêu Trạm, hắn cười chuyển chủ đề, cố ý nói: “Hoàng huynh thiên thu đang thịnh, nói chuyện này làm gì?”
Quả nhiên Tiêu Trạm đã bị hắn chọc cười: “Mấy năm nay đệ không học điều tốt, lại nói những lời khách sáo này rồi.”
Nụ cười này của hai huynh đệ khiến cho sự ngăn cách khi nhiều năm không gặp tan biến sạch sẽ, giống như trở về năm đó lúc còn ở trong cung.
Thụy vương là người có tài hoa từ nhỏ, nhưng mà Thục phi là mẫu phi của hắn lại không có dã tâm gì.

Hắn đi theo mẫu thân nên cũng bị ảnh hưởng, cũng không ham muốn nhiều quyền lực.

Hơn nữa, từ nhỏ hắn đã có quan hệ tốt với hoàng huynh, chỉ một lòng muốn làm vương gia tiêu dao tự tại.
Nếu hỏi hắn có hối hận không, đương nhiên là có.

Hắn đã từng nghĩ dựa vào năng lực của hắn thì chưa chắc sẽ kém hơn hoàng huynh.

Năm đó, nếu như giành giật một phen, có lẽ kết quả sẽ khác, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.


Trong lòng của hắn tôn kính hoàng huynh, từ đầu đến cuối vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, không để cho mình vượt qua.

Có điều, hắn đã từng có suy nghĩ như thế, cuối cùng vẫn có chút không cam lòng.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Đại Chu thiên hạ thái bình, nhìn thấy hoàng huynh quản lý đất nước phồn vinh, chút không cam lòng của hắn cũng dần tan biến.

Hắn không biết mình có thể làm tốt hơn không, song may mà từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ được bản tâm của mình, không phạm vào sai lầm không thể tha thứ, mới có được giây phút mỹ mãn ấm áp như bây giờ.
Đang lúc hai huynh đệ trò chuyện, Trương Lễ khom người đi vào trong điện: “Bệ hạ, trưởng công chúa Nguyên Gia và trưởng công chúa Nhạc Bình đến.”
“Ồ?” Tiêu Trạm hơi bất ngờ: “Hai người bọn họ cùng đến à?”
Trương Lễ nói: “Vâng, bây giờ hai vị điện hạ đang ở trong ngự hoa viên, phái nô tài đi trước thông báo một hồi sẽ đến bái kiến bệ hạ.”
Tiêu Trạm đứng dậy: “Không cần vẽ vời thêm chuyện, hai chúng ta cùng đi ngự hoa viên đi.”
Thụy vương gật gật đầu.

Tiêu Trạm cũng không ngồi ngự liễn, hai người cùng nhau đi qua.
Vì vạn thọ nên trong ngự hoa viên đã bày các loại hoa cỏ trân quý từ sớm, các loài hoa ganh đua sắc đẹp vô cùng động lòng người.

Hai người ở xa xa đã nghe thấy tiếng cười của Nhạc Bình và Nguyên Gia.
Tiêu Trạm và Thụy vương nhìn nhau, hai người đều rất kinh ngạc.

Năm đó, sau khi Nhạc Bình xảy ra chuyện, cả người giống như thay đổi tính cách, ở ẩn không ra ngoài.

Ngoại trừ thỉnh thoảng nàng tiến cung làm bạn với Thục thái phi thì cả ngày đều ở trong phòng niệm kinh, hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Tiếng cười tùy như thế bọn họ đã không còn nghe từ rất lâu.
Đợi khi đến gần mới thấy hai người dẫn theo một tiểu cô nương chơi đùa trong vườn hoa.
Đứa nhỏ này chỉ khoảng hai ba tuổi, mặc áo ngắn đỏ rực, trên đầu còn đội mũ đầu hổ.

Khuôn mặt trắng nõn tròn trịa giống với mì vắt lên men, đôi mắt to tròn vo, đáng yêu đến mức khiến lòng người muốn tan chảy.
Nguyên Gia cầm một miếng bánh quế hoa quơ quơ trước mặt con bé, cười nói: “Đoàn Đoàn, có muốn ăn bánh ngọt không?”
Đoàn Đoàn ngửa đầu, ánh mắt nhìn theo bánh quế hoa, sau đó nhíu mũi nói rõ: “Anh bánh ngọt bánh ngọt, không ăn cơm ăn cơm.”
Nhạc Bình và Nguyên Gia cười ngả nghiêng, một tay Nguyên Gia ôm Đoàn Đoàn vào lòng, không đùa con bé nữa, một tay nàng đút bánh quế hoa vào miệng con bé.
Thụy vương tò mò nói: “Đây là hài tử nhà ai?”
Nhạc Bình đang muốn nói, Nguyên Gia lại cản nàng lại.

Nguyên Gia cười với Tiêu Trạm và Thụy vương: “Không bằng hai hoàng huynh đoán thử xem?”
Thụy vương nhìn thấy đứa nhỏ này hơi quen mặt, lại đoán tuổi, sau đó nhìn về phía Nguyên Gia thăm dò hỏi: “Là con của Diễn Chi à?”
Nguyên Gia lắc đầu cười: “, trên mặt Nhạc Bình  cũng nở nụ cười: ” Xem ra Nhị ca và muội cũng như nhau.”
Tiêu Trạm vẫn không nói gì trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Đây là… Con của Trạch Mộ và Thanh Ninh.”
Nguyên Gia khẽ gật đầu.
Thụy vương giật mình nói: “Là phụ…” Hắn phản ứng kịp, hạ giọng nói: “Nhưng chẳng phải mấy năm trước bọn họ đã đi du lịch các nơi rồi sao? Hồi kinh khi nào thế?”
Sau khi Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh thành hôn thì bọn họ không ở kinh thành lâu mà lựa chọn rời đi.

Việc này không chỉ vì bọn họ cố kỵ thân phận đặc biệt của mình, ở lại kinh thành lâu dài cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Quan trọng hơn là đối với bọn họ mà nói, bọn họ đã nhìn cảnh vật ở chỗ cao nhất rồi, đời này không cần lặp lại nữa.

Trùng hợp là Cố Thanh Ninh muốn đi xem non sông xinh đẹp xung quanh, vì thế Cố Trạch Mộ chọn đi cùng nàng.
Lần này là sinh thần lần thứ năm mươi của Tiêu Trạm, lúc này mới mời hai người về.
Tiêu Trạm biết phụ hoàng và mẫu hậu đã sinh đứa bé vào hai năm trước, song vẫn chưa từng nhìn thấy.


Bây giờ nhìn thấy Đoàn Đoàn nhỏ bé, bốn huynh muội cảm thấy mới lạ, lại cảm thấy hơi không biết phải làm sao.

Dù sao dựa theo bối phận thì đứa nhỏ này phải tính là muội muội của bọn họ, nhưng tuổi tác này làm cháu của bọn họ cũng còn quá nhỏ.
Tiêu Trạm cho người hầu lui xuống, sau đó mới hỏi mấy đệ muội: “Các đệ muội nói xem, nếu ta nói với triều thần rằng ta rất thích đứa bé này, phong con bé làm công chúa gì đó thì trong triều có như ong vỡ tổ không?”
Thụy vương chần chờ nói: “Hoàng huynh, vẫn đừng nên, tránh cho lúc đó lời đồn nổi lên bốn phía, lại làm cho phụ hoàng mẫu hậu khó ứng đối.”
“Có thể phong huyện chủ hoặc quận chúa, mà bối phận này cũng không đúng!”
Nhạc Bình khẽ nói thêm một câu: “Cho dù là công chúa thì bối phận cũng không đúng.

Đứa nhỏ này là muội muội của chúng ta, muốn phong thì cũng phải là trưởng công chúa mới đúng.”
Đám người: “…”
Đoàn Đoàn không hề biết những người lớn này đang buồn rầu chuyện gì, con bé rất tập trung ăn bánh ngọt trong tay.

Dù sao khi ở trong nhà, mẫu thân quản rất nghiêm, bánh ngọt cũng có giới hạn.
Song, vào lúc này ở phía hậu cung lại có một đám người đông đúc đi tới, chính là hoàng hậu, Thục thái phi và một đám nữ quyến.

Lúc Thụy vương phi dẫn theo nữ nhi và cháu ngoại đi đến cung Khôn Ninh bái kiến hoàng hậu và Thục thái phi, vừa lúc Thái tử và Thái tử phi cũng đến thỉnh an hoàng hậu.

Đúng lúc mọi người gặp nhau nên quyết định đi đến ngự hoa viên một chút, ai ngờ hai nhóm người lại gặp nhau ở đây.
Sau khi bái kiến xong xuôi, Thục thái phi lại nhìn thấy Đoàn Đoàn được Nguyên Gia ôm vào trong ngực tập trung ăn bánh ngọt, bà thấy thì vô cùng yêu thích: “Đây là con nhà ai, dáng vẻ thật sự rất đáng yêu! Tới đây để bà bà ôm một cái!”
Nguyên Gia ôm Đoàn Đoàn qua, Đoàn Đoàn cũng không hề sợ hãi.

Thục thái phi đùa vài câu, Đoàn Đoàn đã kêu một tiếng giòn tan: “Bà bà!”
Lúc này, Thụy vương cũng giải thích thân phận của Đoàn Đoàn, Thái tử hơi kinh ngạc: “Trạch Mộ sắp đến sao? Chẳng phải mấy ngày trước hắn viết thư cho con nói phải còn lâu mới đến sao?”
Tiêu Trạm đang vui vẻ lập tức lại cảm thấy nghẹn trong lòng.

Dù sao y cũng không nhận được thư của mẫu hậu, bọn họ nặng bên này nhẹ bên kia vậy sao?
Mà ngay lúc này, Thục thái phi cười ha hả nói: “Ta còn nhớ đứa bé này.” Bà chỉ chỉ Thụy vương: “Năm đó, lúc con hồi kinh đưa điềm lành cho bệ hạ đã nói qua rất hợp ý với đứa bé này.

Lúc đó ta còn nhớ bảo con gả Vinh Cẩn cho hắn.”
Đầu Thụy vương đầy mồ hôi, không ngờ mẫu phi còn nhớ kỹ chuyện vụn vặt này.

Mấy huynh muội biết chân tướng đều nhìn hắn với ánh mắt không thể tin được, đương nhiên không ngờ hắn lại có suy nghĩ nghịch thiên như vậy: ”
Cho dù miệng lưỡi của Thụy vương lanh lợi cũng bị câu nói chụp mũ của mẫu phi nhà mình khiến cho im miệng.

Cuối cùng, hắn khóc không ra nước mắt mà nói: “Mẫu phi, người đừng nói giỡn, con thật sự chưa từng có suy nghĩ như thế.”
Thục thái phi không hề ý thức được tình cảnh như đang ngồi trên bàn chông của Thụy vương, bà nói tiếp: “Không sao cả, chuyện cũng qua rồi.” Bà nói câu này đã đậy chặt cái mũ lớn này.
Thụy vương: “…”
Mấy người Tiêu Trạm nhìn thấy dáng vẻ uất ức hết đường chối cãi của Thụy vương, trong lòng ai cũng cười đến thắt ruột.
Thục thái phi lại nói: “Nhưng mà ta rất thích tiểu nha đầu này, con bé cũng bằng tuổi Minh Nhi, không bằng để chúng nó kết thông gia từ bé.

Bệ hạ, hoàng hậu, hai con thấy thế nào?”
Bọn người Tiêu Trạm: “…”
Lần này bọn họ không cười được nữa, Tiêu Trạm vội vàng nói: “Không thể!”
Thục thái phi nhìn Tiêu Trạm với vẻ khó hiểu, sau đó nghĩ đến dường như Cố Trạch Mộ là thư đồng của Thái tử điện hạ, thê tử của hắn cũng có quan hệ rất tốt với Thái tử phi.

Bà lập tức hiểu ra, sửa lại lời nói: “Ta sai rồi, chắc là Thái tử và Thái tử phi đã nhìn trúng đứa bé này! Tiểu hoàng tôn cũng sinh cùng năm với con bé, tuổi tác cũng thích hợp hơn.”

Tiêu Trạm chưa đợi Thái tử nói gì thì đã từ chối: “Không được!”
Lần này, không chỉ có Thục thái phi khó hiểu, mà ngay cả hoàng hậu và Thái tử cũng nhìn Tiêu Trạm với vẻ khó hiểu.

Tiêu Trạm lập tức cảm nhận được tâm trạng khi nãy của Thụy vương, càng khóc không ra nước mắt.
Song, chưa đợi Tiêu Trạm vắt óc giải thích rõ, Trương Lễ lại đến đây: “Bệ hạ, Hoàng vương điện hạ và Hoàng vương phi tới.”
Tiêu Trạm khẽ thở ra, vội nói: “Nhanh cho bọn họ tới.” Y xúc động Hoàng vương thật sự tới kịp thời.
Mấy năm nay Hoành vương ăn ngon uống ngon, lại không cần đọc sách, cả người mập hơn thời niêu thiếu nhiều.

Trên gương mặt trắng mập, đôi mắt híp lại thành đường nhỏ, nhưng nhìn có vẻ phúc hậu khiến cho người ta dễ thân cận.
Có Hoành vương ngắt lời, cuối cùng nhóm người Thục thái phi cũng không dây dưa hôn sự của Đoàn Đoàn nữa.
Bốn huynh muội đều khẽ thở ra, dường như Trần hoàng hậu nhìn ra nguyên nhân trong đó, nàng cũng không nói thẳng mà nói với Thục thái phi về những chuyện khác, dời sự chú ý của bà qua chuyện khác.
Đám người chào hỏi nhau xong, Hoàng vương lại nói chuyện thú vị trên đất phong của hắn, lập tức khiến bầu không khí sôi động hơn.

Những người lớn nói chuyện của mình, để bọn nhỏ đi các nơi chơi đùa.
Mặc dù đều là trẻ con, nhưng những đứa nhỏ này đều rất quý giá, nhóm cung nữ và nhũ mẫu cũng không dám rời mắt đi chỗ khác.
Đoàn Đoàn ăn no rồi, ngoan ngoãn để tiểu quận chúa nắm tay mình.

Tiểu quận chúa là con gái duy nhất của Thái tử và Thái tử phi, nàng đặc biệt được sủng ái trong một đống ca ca đệ đệ, nằm mơ cũng muốn có muội muội.

Bây giờ gặp được Đoàn Đoàn đã thỏa mãn tất cả sự mong muốn muội muội trong lòng nàng.

Bình thường, tính cách nàng hơi kiêu căng, song lúc đối mặt với Đoàn Đoàn lại khẽ thì thầm, thật sự khiến cho cung nữ nhũ mẫu hầu hạ trợn muốn rớt mắt.
Lúc bọn nhỏ chơi đùa vui vẻ, mấy hoàng tử còn lại của Tiêu Trạm cũng tiến vào cung.
Lúc trước, Đại hoàng tử khí phách nhưng vì thúc phụ Khang Diệp mà lo lắng chọc phụ hoàng kiêng kị, bây giờ giống như chim sợ cành cong.

Sự ương ngạng khoa trương lúc trước đã biến mất không còn gì nữa.

Mấy năm trước, Nhị hoàng tử vì khắc nghiệt với bách tính trên đất phong mà dẫn đến nội loạn.

Sau đó, trong triều phái quân đội dẹp loạn, tra ra chân tướng thì Nhị hoàng tử bị phạt theo luật, đến này còn chưa được đặc xá.

Cho nên, lần này trong nhóm người vào cung cũng không có y.

Trái lại, Tứ hoàng tử vô danh cho Hoằng Văn quán lại ở trong đất phong vui vẻ phồn vinh, phu thê hòa hợp với thê tử, con cái cũng rất có tiền đồ.
Từng người bái kiến phụ hoàng, lúc này Trương Lễ mới đi lên trước nói: “Bệ hạ, đã sắp đến giờ rồi, phải chăng nên khởi giá đi đến tiệc rượu?”
Tiêu Trạm khẽ gật đầu.
Một đoàn người lại đi đến tiệc rượu, văn võ bá quan đã chờ ở đây.

Đến khi giờ lành khai tiệc, đám người hô vạn tuế.
Tiêu Trạm đứng ở chỗ cao nhìn đám người cúi người phía dưới, trong lòng rất xúc động.
Thời niên thiếu, y từng không biết trời cao đất rộng, nói muốn làm một vị hoàng đế tốt, muốn lập công lao tái thế, để tổ tiên cũng tự hào.

Sau này, y thật sự đang cơ làm hoàng đế mới biết lúc trước mình ngây thơ thế nào.

Song, qua nhiều năm như thế y lại thật sự đã làm được.
Hốc mắt của Tiêu Trạm hơi đỏ lên, gọi bọn họ dậy, lại nhìn về phu thê Cố Trạch Mộ lẫn trong đám người, khóe miệng hơi cong lên.

Thật ra điều làm y kiêu ngạo nhất không phải vì những công tích lưu truyền sách sử, mà là cuối cùng y đã hiểu rõ tình cảm yêu thương sâu sắc của phụ hoàng mẫu hậu dành cho mình.
Sau khi yến hội kết thúc, Tiêu Trạm giữ hai người Cố Trạch Mộ ở lại.
Ba người cùng nhau đi đến ngự hoa viên, Trương Lễ thì dẫn người đi xa xa phía sau.
Tiêu Trạm thấy không ai nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mới nói: “Lần này phụ hoàng mẫu hậu trở về kinh thành thì đừng đi nữa.

Tuổi tác của nhi tử cũng lớn rồi, qua mấy năm nữa sẽ giao trọng trách này vào tay Hằng Nhi.

Mà tuổi tác Hằng Nhi còn nhỏ, đến lúc đó vẫn cần phụ hoàng mẫu hậu nhìn hắn, giúp hắn nhiều một chút.”
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ nhìn nhau, đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Trạm.

Tiêu Trạm cười cười: “Cả đời này của con đủ rồi, không còn gì tiếc nuối nữa.

Mấy ngày ta con xem sách sử, có rất nhiều hoàng đế anh minh thần võ khi đến tuổi già cũng sẽ phạm sai lầm, cuối cùng cuối đời cũng không giữ được.

Như thế chẳng bằng buông tay kịp lúc để Hằng Nhi sớm được lịch luyện, cho dù hắn phạm vào sai lầm gì con cũng có thể giúp đỡ hắn một chút.”
Cố Trạch Mộ không nói gì, tuy hắn biết Tiêu Trạm có tài năng và phẩm hạnh, Tiêu Trạm cũng khiến hắn lau mắt nhìn nhiều lần, nhưng mà giờ phút này hắn mới phát hiện ra mình vẫn xem thường đứa bé này.
Đây chính là vị trí hoàng đế, từ xưa đến nay cho dù là đế vương anh minh thì ai có thể làm như Tiêu Trạm, tuỳ tiện buông quyền lực xuống.

Mặc dù tân đế hiếu thuận nhưng cuối cùng cũng không giống.

Mà cả đời này bọn họ ở trên đỉnh, sao dễ dàng chấp nhận mình đi xuống.

Cho dù là hắn thì hắn cũng không dễ dàng từ bỏ như thế.
Song, Tiêu Trạm không chỉ nói thế mà thái độ còn thản nhiên như vậy, không hề có vẻ không  câm tam.
Cố Trạch Mộ trầm giọng nói: “Con yên tâm.”
Tiêu Trạm nghe câu này của Cố Trạch Mộ thì không còn lo lắng nữa, trái lại hỏi bọn họ về kiến thức mấy năm nay.

Ba người nói chuyện vui vẻ, Cố Thanh Ninh mới nói:: “Lần này không chỉ chúng ta đưa lễ vật cho con, mà còn có một người cũng đưa lễ vật cho con.”
Tiêu Trạm sững sờ, mơ hồ đoán được người Cố Thanh Ninh nói là ai, ngón tay cũng trở nên hơi run rẩy.
Cố Thanh Ninh nói: “Đệ ấy không tiện vào cung, ta đã thuê một viện tử trong thành, nếu con muốn gặp đệ ấy thì cứ tới đó là được.”
Hốc mắt của Tiêu Trạm hơi ướt, y quay đầu đi chỗ khác, một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nói: “Được, được, đa tạ mẫu hậu.”
Ba người nói chuyện như thế cũng đã đi đến ngự hoa viên, sau đó lại nghe tiếng ồn ào của hài tử.

Ba người hơi buồn bực, Trương Lễ đã phái người đi tìm hiểu rõ ràng từ sớm, đi đến gần nói: “Bệ hạ, là cháu trai của Hoàng vương Vương điện hạ và tiểu quận chúa cãi nhau.”
Mấy người vội vàng đi tới, cháu trai của Hoàng vương cũng mập mạp giống hắn nhìn như một ngọn núi nhỏ.

Tiểu quận chúa trước mặt hắn có vẻ vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng tiểu quận chúa lại không hề sợ hãi.

Nàng ngăn Đoàn Đoàn ở phía sau, ưỡn ngực nói: “Không cho phép ngươi bắt nạt Đoàn Đoàn.”
Cháu trai của Hoành Hoành gãi đầu: “Ta không thèm bắt nạt muội ấy, ta chỉ muốn giúp muội ấy lột vỏ quả kia thôi.”
“Thật sao?” Tiểu quận chúa nghi ngờ nhìn hắn.
“Đúng thế, sao ta lại bắt nạt một nhóc tỳ chứ.” Cháu trai của Hoành vương tôn nói xong thì không nhịn được mà nói: “Nhưng mà chuyện này liên quan gì đến tỷ, nàng cũng không phải người của tỷ!”
Tiểu quận chúa một lòng muốn kéo Đoàn Đoàn về Đông cung, khi nghe hắn nói như thế thì trở nên vội vàng: “Sao không liên quan!”
“Liên quan thế nào?”
Tiểu quận chúa vắt hết óc, gấp đến độ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Tiêu Trạm hơi đau lòng cháu gái, lúc đang muốn tới giải vây cho con bé thì chỉ nghe thấy tiểu quận chúa cao giọng nói: “Muội ấy là em dâu tương lai của ta! Lúc đó có liên quan đến ta rồi, liên quan lớn!”
Tiêu Trạm: “…”
Tiêu Trạm: “Chuyện này… Hai người nghe con giải thích…”
Năm Cảnh Hi thứ hai mươi tám, Hiếu Đế nhường ngôi cho Thái tử.

Hậu thế xưng là Chu Hiếu Cảnh Đế, y tại vị hai mươi tám năm, sửa án oan, chinh phạt ngoại tộc, trị Hoàng Hà, công tích vô số.

Y ôn hòa khoan hậu, giảm nhẹ lao dịch thuế má, kéo dài từ phụ thân y Thành Đế mà khởi đầu thịnh thế của Đại Chu, sử xưng là “Đức Cảnh chi trị”.
Mà cuối cùng, y cũng được hậu nhân khen ngợi, bản thân y không tham quyền vị, đã sớm nhường ngôi cho Thái tử.

Tục truyền rằng sau khi y nhường ngôi thì say mê Phật pháp, thường đi Thiên Phật Tự nghe mấy vị đại sư giảng kinh.

Đến khi già thì ở hẳn trong Thiên Phật Tự.

Mà trong đó có nguyên nhân gì không ai biết, chỉ có trong dã sử có chút suy đoán.
Nghe nói sau khi Hiếu Đế nhường ngôi thì cùng trưởng công chúa Nguyên Gia đi Thiên Phật Tự lễ Phật.

Trong đó, lúc đi ngang qua ao Công Đức, đột nhiên Hiếu Đế lại dừng bước.
Nghe nói y nhìn thấy rùa đen trong ao, nói “Cầu vồng” gì đó, cười cười rồi rơi nước mắt.
Toàn văn hoàn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận