Cố Trạch Mộ biết chân tướng mọi chuyện năm đó từ đầu chí cuối từ chỗ Phụng Triển, trong đầu cũng đã có hướng điều tra.
Bây giờ người bị hiềm nghi lớn nhất chính là Khang Diệp, hắn buộc phải đi Ngu Thành một chuyến.
Mà thân thể Phụng Triển khỏe hơn một chút cũng không yên tâm dưỡng bệnh tiếp.
Ô Ân tung tin Phụng Triển giết chết Trác Cách, lại mượn cớ báo thù cho Vương hãn nên thu nạp được lòng của một nhóm người.
Đương nhiên, thân phận của hắn ta cũng không che giấu được, lúc đó hắn ta là tiểu nhi tử của thủ lĩnh bộ lạc Đồ Mẫu, sau khi bị đưa đi vẫn luôn mai danh ẩn tích.
Thảo nào người của Phụng Triển không điều tra ra.
Mặc dù trước đó Cố Trạch Mộ cứu viện kịp thời nhưng quân đội của Phụng Triển vẫn bị tổn thất hơn phân nửa, Dạ Kiêu cũng bị bắt.
Bây giờ Dạ Kiêu đang nửa chết nửa sống bị treo trong trong thành Nguyệt Lượng, trở thành mồi nhử của Ô Ân dụ Phụng Triển đến đây.
Đương nhiên Phụng Triển không thể nào buông tha Ô Ân, vốn dĩ Cố Thanh Ninh còn hơi lo lắng cho y, định ở lại giúp đỡ lại bị Phụng Triển cự tuyệt.
Trước đó, y bị Ô Ân tính toán là vì y ở ngoài sáng mà đối phương ở trong tối.
Bây giờ hai bên đều ở ngoài sáng, đương nhiên Ô Ân không thể nào là đối thủ của y.
Nhưng cho dù như thế ở bên này vẫn không an toàn, chẳng bằng để Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ cùng nhau về Nghiệp Thành.
Mặc dù Phụng Triển và Cố Trạch Mộ đều thấy ngứa mắt nhau, nhưng bọn họ vẫn tin năng lực của đối phương.
Cho dù Phụng Triển ghét bỏ Cố Trạch Mộ, song không thể không nói, có hắn bảo vệ Cố Thanh Ninh thì mình mới yên tâm.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trên thảo nguyên, vết thương của Phụng Linh được Kỳ Nhã chăm sóc dần chuyển biến tốt đẹp.
Y che giấu tên thật của mình, nhưng dù thế y vẫn nảy sinh tình cảm với Kỳ Nhã.
Kỳ Nhã cũng bị y hấp dẫn, mặc dù hai người không nói rõ, song ở chung cũng đã hơi mập mờ.
Có điều, bây giờ trong lòng Phụng Linh lại đau khổ.
Nếu hai người không mang thân phận địa vị thì chắc chắn y sẽ cưới Kỳ Nhã làm thế tử, nhưng thân phận của hai người lại đối địch.
Y cũng biết trên vai mình mang sứ mệnh, cho dù tiếc đến đâu, cuối cùng y vẫn tàn nhẫn rời khỏi Kỳ Nhã lựa chọn trở lại Nghiệp Thành.
Kỳ Nhã còn chưa kịp đau lòng, rất nhanh đã biết tin tức Trác Cách chết.
Nàng đau lòng đến mức muốn hôn mê.
Nàng không ngờ vì sự tùy hứng của mình mà không có cơ hội gặp lại ngoại tổ phụ lần cuối.
Nàng không tin chuyện này do Phụng Triển làm, nhưng sự thật chính là như thế.
Nàng còn chưa tìm Phụng Triển báo thù thì đã nghênh đón một vị khách khiến nàng không tin được, Bố Nhật Cổ Đức.
Kỳ Nhã vừa nhìn thấy Bố Nhật Cổ Đức đã đỏ mắt, song Bố Nhật Cổ Đức lại nói với nàng Phụng Triển chỉ bị hại, hung thủ thật sự là Ô Ân.
Kỳ Nhã không biết nên tin tưởng ai, Bố Nhật Cổ Đức cũng không ép nàng, chỉ hỏi nàng có muốn đi gặp Phụng Triển không.
Kỳ Nhã đi theo Bố Nhật Cổ Đức gặp lại Phụng Triển lần nữa, ngay lúc nàng bị sự oán hận làm choáng váng đầu óc, muốn xông lên báo thù cho ngoại tổ phụ lại bị một nữ hài có tuổi tác xấp xỉ mình cản lại.
Cố Thanh Ninh chỉ muốn đến tạm biệt Phụng Triển, ai ngờ đột nhiên xông ra một cô nương muốn giết Phụng Triển.
Có điều, khi nàng nghe Bố Nhật Cổ Đức ở bên cạnh lo lắng thuyết phục thì đã đoán được thân phận của Kỳ Nhã.
Kỳ Nhã vô cùng oán hận, không hề nể mặt.
Nhưng so với nàng, Cố Thanh Ninh lại thành thạo điêu luyện hơn
Điều này khiến Cố Trạch Mộ muốn giúp đỡ cũng dừng tay lại.
Cuối cùng, Kỳ Nhã vẫn bị Cố Thanh Ninh chế phục, trong mắt nàng chứa nước mắt, liên tục giãy dụa mắng Phụng Triển.
Cố Thanh Ninh nhìn mặt Phụng Triển không có cảm xúc gì, nhưng trong mắt lại có vẻ buồn bã khiến cho trong lòng nàng cũng hơi đau đớn.
Nàng nghe Bố Nhật Cổ Đức nói qua, năm đó, mẫu thân của Kỳ Nhã là Mai Tang vì bị Phụng Triển đề nghị nên gả đến bộ lạc Mục Khánh.
Sau đó Mai Tang chết, mặc dù Phụng Triển không nói nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn hổ thẹn với Kỳ Nhã.
Cho nên mặc dù trên mặt y tỏ vẻ lạnh lùng, song, lại vô cùng quan tâm Kỳ Nhã, gần như xem Kỳ Nhã là cháu gái ruột.
Ngay cả hộ vệ bên cạnh Kỳ Nhã cũng do y lựa chọn cẩn thận.
Bởi vì Kỳ Nhã nên Cố Thanh Ninh về chậm hơn một ngày.
Mặc dù Kỳ Nhã muốn giết Phụng Triển, nhưng Phụng Triển cũng không làm khó nàng.
Trái lại, Kỳ Nhã lại cảm thấy khó xử, một mình nàng chạy khỏi nơi trú quân, nhưng đi ra ngoài cũng không biết làm gì, chỉ ngồi một mình buồn bã ngẩn người bên bờ sông.
Lúc Cố Thanh Ninh đi qua đã thấy nàng ôm gối, nhìn chằm chằm mặt sông, liên tục hít mũi.
Kỳ Nhã phát hiện có người ngồi xuống cạnh mình, quay đầu nhìn lại phát hiện là Cố Thanh Ninh, sắc mặt lập tức thay đổi quay người muốn chạy.
Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ nói: “Chờ một chút.”
Kỳ Nhã phớt lờ nàng, Cố Thanh Ninh lạnh nhạt nói: “Chạy nữa ta đánh ngươi nữa.
Ta biết ngươi hiểu lời ta nói.”
Thân thể Kỳ Nhã cứng đờ, nhưng nàng cũng biết mình vốn không đánh thắng Cố Thanh Ninh.
Cuối cùng nàng cắn môi, không cam lòng ngồi xuống, song, vẫn giữ một khoảng cách, cách Cố Thanh Ninh xa xa.
Nàng còn dùng tay vẽ một ranh giới trên đất, không cho Cố Thanh Ninh đến gần mình.
Cố Thanh Ninh nhìn động tác nhỏ của nàng, vừa tức vừa cười, có điều trong lòng vẫn vô cùng cảm khái.
Có lẽ chỉ có tiểu cô nương ở độ tuổi này mới làm ra chuyện như thế.
Cố Thanh Ninh lắc đầu: “Thật sự ngoại tổ phụ ngươi không phải do Phụng Triển giết.”
Kỳ Nhã lập tức tức giận nói: “Ta không tin ngươi! Người Đại Chu các ngươi đều là kẻ lừa đảo!”
Cố Thanh Ninh sững sờ, nhưng nàng cũng không để ý câu nói phía sau của Kỳ Nhã, chỉ ân cần thân thiện nói: “Từ nhỏ ngươi đã được Phụng Triển dạy dỗ lớn lên, nếu như Phụng Triển thật sự muốn làm phản thì y sẽ có cách tốt hơn.
Sao cần phải làm đến mức thế này?”
Kỳ Nhã nhớ tới vết thương trên người Phụng Triển, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thấy Phụng Triển bị thương nặng như thế.
Cho dù vậy, nàng cũng không muốn tin Cố Thanh Ninh.
“Ngươi và y là một bọn, đương nhiên phải giúp y nói chuyện.
Ai biết có phải y giết ngoại tổ phụ, bây giờ lại tới lừa bịp ta?”
Cố Thanh Ninh lại nói: “Ngươi chưa từng thấy tận mắt sao có thể xác định Phụng Triển giết ngoại tổ phụ của ngươi? Hơn nữa, ngươi có gì để lừa bịp chứ? Ngươi không có ý gây uy hiếp cho y, vì sao y phải phí công sức thế này?”
“Ngươi!” Kỳ Nhã tức giận quay đầu, một lát sau quay lại hỏi: “Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc hung thủ là ai?”
Cố Thanh Ninh mới nói tiếp: “Trên đời này, có rất nhiều chuyện không thể nhìn bề ngoài.
Đối với chuyện này, ai mới thật sự được lợi, ai mới có khả năng là hung thủ sau cùng?”
Kỳ Nhã mím chặt môi.
“Ta không định thuyết phục ngươi, ta chỉ muốn nói với ngươi, ngươi có thể đi tra, cũng có thể cùng người liên lạc, phán đoán để biết chân tướng thật sự là gì.
Lúc đó ngươi suy nghĩ tiếp mình nên làm thế nào, đừng để người thân đau đớn kẻ thù sung sướng, cuối cùng làm tổn thương người thật sự bảo vệ ngươi.”
Kỳ Nhã như đang suy nghĩ gì đó.
Cố Thanh Ninh cũng không làm phiền nàng, nói xong nàng rời đi.
Thật ra những lời này nàng nói cho Kỳ Nhã nghe, chẳng bằng nói cho mình nghe.
Kiếp trước, nếu như nàng và Cố Trạch Mộ có thể thẳng thắn với nhau, tin tưởng nhau hơn một chút thì có lẽ những bi kịch kia sẽ không xảy ra.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ tạm biệt Phụng Triển đi về phía Nghiệp Thành.
Trước khi rời đi, Cố Thanh Ninh nhìn thấy Kỳ Nhã đứng phía sau đám người.
Mặc dù sau khi Kỳ Nhã thấy nàng thì bối rối cúi đầu, song, ít nhất Kỳ Nhã cũng không tiếp tục kêu đánh kêu giết Phụng Triển nữa.
Cho dù thế nào, có lẽ lời mình nói hôm qua cũng có tác dụng với Kỳ Nhã.
Cố Trạch Mộ ngồi trên lưng ngựa, nhìn Cố Thanh Ninh vô thức mỉm cười, môi cũng cong lên theo.
So với lúc trước bất an lo lắng, bây giờ tâm trạng của Cố Trạch Mộ đã cởi mở hơn nhiều.
Hắn không chỉ có được đầu mối từ phía Phụng Triển mà tình cảm với Cố Thanh Ninh cũng có tiến triển.
Kiếp trước, hai người đều sống trong sự giả vờ và ngờ vực vô căn cứ.
Kiếp này vất vả lắm mới có cuộc sống mới, đa phần đều là giương cung bạt kiếm, ung dung thoải mái ở chung thế này rất hiếm có.
Hắn cảm thấy trải qua hôm nay, dường như trên người Cố Thanh Ninh đã có thay đổi nào đó, giống như gánh nặng trong lòng nàng đã được tháo bỏ.
Lúc nàng nụ cười của nàng tươi sáng làm cho hắn nhớ đến lúc nàng mới được gả vào cung.
Cố Thanh Ninh lấy lại tinh thần đã thấy Cố Trạch Mộ cười cười, nàng hỏi: “Huynh cười cái gì?”
Cố Trạch Mộ che giấu nụ cười, lập tức phản ứng kịp, đàng hoàng trả lời: “Ta nhớ đến dáng vẻ nàng lúc vừa mới tiến cung.”
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người.
Theo câu nói này của Cố Trạch Mộ, nàng như nhớ đến ngày nàng mới vào cung.
Trước đó, nàng đã biết Tiêu Dận và nhà mình trao đổi ích lợi, nàng làm hoàng hậu cũng chỉ là trao đổi quyền lợi mà thôi.
Nhưng cho dù như thế, nữ hài tử mười lăm tuổi cũng sẽ có chút mơ mộng về phu quân tương lai, nàng cũng như thế.
Đến nay Cố Thanh Ninh còn nhớ, ngày thứ hai thành hôn, Tiêu Dận dẫn nàng đi bái tế mẫu hậu của hắn.
Hai người bọn họ quỳ gối trước bài vị, Tiêu Dận ôn hòa nói: “Mẫu hậu, đây là Trường Ninh, là vợ cả của con.”
Trong ánh mắt của hắn có vẻ nghiêm túc, cho nên dù biết đây chỉ là cuộc hôn nhân trao đổi quyền lợi, Phụng Trường Ninh vẫn không lùi bước mà rơi vào đó.
Cố Thanh Ninh nghĩ như thế nhịn không được mà hỏi: “Huynh… Năm đó, những lời huynh nói trước bài vị mẫu hậu là thật lòng sao?”
Cố Trạch Mộ trầm mặc một lát mới nói: “Ta… Ban đầu ta dẫn nàng đi đến trước bài vị mẫu hậu thật ra có tâm tư khác.
Nhưng lúc chúng ta cùng nhau quỳ xuống, ta thật sự cảm thấy mình đã dẫn vợ cả đi bái kiến mẫu hậu.
Ít ra trong giây phút đó, những lời ta nói đều là thật lòng.”
Cố Trạch Mộ nói vô cùng thành khẩn.
Ai ngờ lúc này tâm trạng của Cố Thanh Ninh vô cùng phức tạp.
Nếu nói lúc trước Tiêu Dận giấu lòng mình vô cùng chặt chẽ, không để người ta thấy rõ, vậy thì lúc này Cố Trạch Mộ lại nói rõ lòng mình.
Dáng vẻ thành khẩn của hắn cũng làm cho Cố Thanh Ninh cảm thấy mình từ chối hắn cũng không đành lòng.
Cố Thanh Ninh nghĩ đến đây nhịn không được mà trừng Cố Trạch Mộ một chút.
Cố Trạch Mộ hơi không hiểu.
Cố Thanh Ninh quyết định không nói gì mà tăng nhanh tốc độ, chạy về phía trước.
Mặc dù Cố Trạch Mộ không biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn đi theo.
Hai con ngựa một trước một sau phi nhanh trên thảo nguyên, giống như một bức họa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...