Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế


Trong cung Khôn Ninh, Trần hoàng hậu và trưởng công chúa Nguyên
Gia đang hàn huyên.
Gần đây thời gian trưởng công chúa Nguyên Gia nhập cung ít đi rất nhiều, lúc trước Trần hoàng hậu mời nàng vào cung cũng bị nàng viện đủ lý do lấp liếm cho qua, có điều lần này vào cung, Trần hoàng hậu quan sát nàng rất tỷ mỉ, nhưng không có gì khác với bình thường.
Trong khi hai người đang nói chuyện, Tiêu Trạm bước vào với thông
báo của tiểu thái giám.
Lông mi của Nguyên Gia khẽ rung lên, từ khi Cố Trạch Mộ nói rằng
Tiêu Trạm phái ám vệ theo dõi nàng, Nguyên Gia lo rằng mình không cẩn thận làm
lộ tẩy tin tức của phụ hoàng và mẫu hậu, vì vậy đã rất lâu rồi nàng không vào
cung, lần này đến cũng là vì chính sự.
Trần hoàng hậu bận đi ra ngoài nghênh đón Tiêu Trạm, không hề để ý
đến thần sắc mất tự nhiên của nàng.
Tiêu Trạm vừa đi vào, liền cười nói đùa với Nguyên Gia: “Đã
lâu lắm rồi Nguyên Gia không vào cung rồi, mới đây ta còn nói với hoàng tẩu của
muội cơ đấy.”
Lúc này Nguyên Gia đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cười nói:
“Gần đây sức khỏe của thần muội không được thoải mái cho lắm, đã khiến cho
hoàng huynh và hoàng tẩu lo lắng rồi.”
Tiêu Trạm quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Đã tìm thái y khám
chưa?”
Nguyên Gia thấy hoàng huynh thật lòng thật dạ quan tâm mình thì
trong lòng có chút hổ thẹn, ngoài mặt chỉ nói: “Hoàng huynh đừng lo, chỉ
là thời tiết hơi nóng một chút nên không có tinh thần mà thôi.”
Tiêu Trạm quan tâm hỏi han thêm vài câu, vừa hay Trần thái hậu đã
an bài xong bữa trưa, lúc này hai người mới ngồi vào vị trí.
Trong bữa cơm, hai huynh muội nói đến Tiêu Diễn Chi, Nguyên Gia
bất lực nói: “Đứa trẻ này càng lớn càng có chủ ý, thần muội đã không còn
quản nổi nó nữa rồi.

Đợt này ghe nói là đang đam mê thơ ca, hàng ngày đều chơi
cùng với bằng hữu, thậm chí còn không thèm về nhà luôn.”
Tiêu Trạm không quá bận tâm nói: “Diễn Chi vốn đã có sẵn tước
vị, không cần nó vất vả đi tranh giành, được sống tự tại là tốt rồi.”
“Đứa trẻ này là ỷ vào được hoàng huynh dung túng nên mới càng
ngày càng tùy ý làm bừa.”
Tiêu Trạm cười nói: “Chúng ta là trưởng bối, vốn nên khoan dung
với con trẻ một chút, huống hồ ngày thường Diễn Chi còn là một đứa trẻ ngoan
như vậy.” Y dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Chẳng phải hoàng muội cũng vậy
sao? Chẳng phải muội cũng rất dung túng bọn trẻ ở phủ Uy Quốc công sao?”
Nguyên Gia không ngờ Tiêu Trạm lại nhắc đến Cố Thanh Ninh, nàng có
chút mất tự nhiên nói: “Hoàng huynh nói đùa rồi.”
Tiêu Trạm cười cười, không hỏi tiếp nữa.
Trần hoàng hậu nhìn hai huynh muội, mơ hồ cảm thấy có gì đó không
đúng lắm.

Nhưng sau đó, dù là Tiêu Trạm hay Nguyên Gia thì mọi chuyện vẫn như
trước giờ, nàng liền cho rằng chỉ là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Sau bữa trưa, Nguyên Gia mới cùng Tiêu Trạm đến thượng thư phòng,
khi nói xong chuyện chính sự, Nguyên Gia định rời đi thì bị Tiêu Trạm đột nhiên
gọi lại.
“Hoàng huynh còn có gì phân phó sao?”
Tiêu Trạm nhìn Nguyên Gia và hỏi: “Nguyên Gia, rốt cuộc thì
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ là ai vậy?”
Nguyên Gia không ngờ Tiêu Trạm lại hỏi thẳng thừng như vậy, nếu
như Tiêu Trạm chỉ thăm dò thì nàng có thể dùng lời lẽ để đánh bật trở lại,
nhưng Tiêu Trạm lại hỏi thẳng như thế trực tiếp cắt đứt ý định lươn lẹo của
nàng.
Nguyên Gia bất đắc dĩ nói: “Sao hoàng huynh lại quan tâm đến
hai đứa trẻ đó như vậy?”
Tiêu Trạm chậm rãi nói: “Muội đã biết phía Tây Bắc vừa truyền
tin thắng trận về Kinh chưa? Quân ta đã quét sạch sáu trăm kẻ địch, bắt được
hai nghìn tù binh, nhưng đó không phải là trận chiến lúc công phá thành, mà là
thắng lợi giành được nhờ chủ động tập kích ngoại tộc.


Nguyên Gia sửng sốt, nàng không biết tại sao Tiêu Trạm lại đột
nhiên nói đến chiến sự, vì dặn dò của Cố Trạch Mộ nên nàng không quan tâm đến
những chuyện này, chỉ mơ hồ biết được tin đại thắng của Tây Bắc, nghe xong bèn
nói: “Đây quả là tin đại hỷ, chúc mừng hoàng huynh nhé.”
Tiêu Trạm nói: “Đúng là tin đại hỷ, không chỉ bởi vì chiến
dịch này thắng lợi, mà còn bởi vì ta đã tìm thấy một nhân tài.”
Nguyên Gia tò mò hỏi: “Ai có thể khiến cho hoàng huynh lưu
tâm nhiều như vậy?”
“Lang Kỵ của ngoại tộc hung mãnh, ngoại trừ cữu cữu thời niên
thiếu có thể ứng chiến thì mấy năm qua Uy Quốc công chỉ có thể dựa tường thành
sắc bén để phòng thủ, thế mà người này lại rất có thiên phú về chiến trận, Uy
Quốc công cũng có nhiều tán thưởng nàng ấy.”
Nguyên Gia nghe xong, trong lòng mơ hồ cảm thấy kỳ quái, ngoài mặt
lại tiếp tục hỏi: “Người này là…”
“Muội cũng quen biết người này, chính là Tứ tiểu thư của phủ
Uy Quốc công.”
Nguyên Gia không ngờ là Cố Thanh Ninh, cả người đều ngẩn ra:
“Chắc là hoàng huynh đang nói đùa đúng không?”
Tiêu Trạm thấy nàng lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là thật sự không
biết gì, sự chắc chắn trong lòng y cũng có chút lung lay: “Thường ngày
muội qua lại thân thiết với tam phòng của phủ Uy Quốc công, lẽ nào không biết
tiểu nha đầu đó có bản lĩnh thế này sao?”
Nguyên Gia biết chuyện Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ cùng nhau đến
Nghiệp thành, nhưng nàng thực sự không biết Cố Thanh Ninh có khả năng như vậy,
nếu Tiêu Trạm nói đó là Cố Trạch Mộ thì nàng sẽ không đến mức kinh ngạc thế này.
Tiêu Trạm nhìn nàng: “Một tiểu cô nương như nàng ấy, lại chưa
từng ra chiến trường, làm sao có khả năng như vậy? Lẽ nào muội không cảm thấy
kỳ lạ ư?”

Nguyên Gia chỉ đành phản bác dùm cho Cố Thanh Ninh: “Từ nhỏ
nàng ấy đã xuất thân trong phủ Uy Quốc công, ở cùng các vị trưởng bối thường
nghe chiến sự nên được thừa hưởng, có lẽ…có lẽ nhờ như vậy nên mới biết thôi…

Đây cũng là lời mà Tiêu Trạm đã nói với Khang Diệp, nét mặt của y
không thay đổi, đợi Nguyên Gia nói xong, mới nói: “Thật ra, ta cũng nhìn
thấy thiên phú như nàng ấy trên người một người khác.”
Nguyên Gia không thể không nhìn y.
Tiêu Trạm nói: “Người đó là mẫu hậu.”
Nguyên Gia nghe xong câu này, tim như muốn dựng cả lên, gần như
không thể khống chế được biểu cảm của bản thân, nàng mất rất nhiều sức lực mới
ép ra được một câu từ trong kẽ răng: “Hoàng huynh… Nói đùa rồi…”
Tiêu Trạm nói tiếp: “Thật sự là mẫu hậu vẫn luôn có hứng thú
với chiến sự, ta nhớ khi còn nhỏ, lúc cữu cữu vào cung cũng tham khảo ý kiến
​​của mẫu hậu.

Lúc đó muội không hiểu chuyện còn làm hỏng bàn cát của mẫu hậu,
hiếm khi mới thấy mẫu hậu nổi giận với muội, muội còn nhớ không?”
Nguyên Gia chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt gần như không thể duy trì
được nữa: “Vậy… vậy sao?”
“Muội tặng cho nàng ấy quà cập kê mà mẫu hậu truyền cho muội, lại
chiếu cố nàng ấy đủ kiểu.” Tiêu Trạm nhìn Nguyên Gia bằng ánh mắt ngưng trọng.
“Rốt cuộc nàng ấy có liên quan gì đến Phụng gia?”
Trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của Nguyên Gia đột nhiên rơi
lại về vị trí, lúc này mới cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, những lời vừa
rồi của Tiêu Trạm suýt nữa khiến nàng nghĩ rằng Tiêu Trạm đã đoán ra thân phận
của Cố Thanh Ninh, không ngờ cuối cùng Tiêu Trạm vẫn bỏ lỡ chân tướng.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chân tướng này thật sự rất ly kỳ, nếu
không phải nàng tận mắt chứng kiến, e rằng cũng sẽ không dám tin.
Tiêu Trạm vốn luôn chú ý đến biểu cảm của Nguyên Gia, khi nhìn
thấy vẻ mặt khẩn trương của nàng, y cho rằng mình đã đoán trúng, không ngờ sau
khi y nói ra, Nguyên Gia lại lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, rõ ràng là y đã đoán sai
rồi.
Nhưng ngoài khả năng này ra, y không thể nghĩ đến điều gì khác,
thực ra đến y cũng cảm thấy hơi nực cười về điều này.
Tiêu Trạm không khỏi có chút cáu kỉnh, nếu đổi lại là người ngoài,
y đã sớm nghiêm hình bức cung đối phương từ lâu rồi, nhưng đây là muội muội
ruột của y, Nguyên Gia không muốn nói, y cũng không tiện ép hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Trạm, cảm giác tội lỗi của Nguyên Gia
càng thêm sâu sắc, thực ra nàng cũng không muốn lừa dối Hoàng huynh, nhưng nàng
không dám đánh cược vấn đề này.
Nguyên Gia mím môi, mở miệng nói: “Hoàng huynh hiểu lầm rồi,
nàng ấy không liên quan gì đến Phụng gia, nàng ấy là Tứ tiểu thư của phủ Uy
Quốc công, muội chỉ là hợp ý với đứa trẻ này mà thôi.”

Tiêu Trạm thấy đến tình huống này rồi mà Nguyên Gia vẫn không chịu
nói, trong lòng chỉ đành thở dài: “Thôi bỏ đi.”
Nguyên Gia thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà thoát được một kiếp.
Cố Thanh Ninh ở phía Tây Bắc xa xôi không hề hay biết mặt nạ của
mình suýt nữa đã rớt xuống, may mà có con gái ra sức đeo chiếc mặt nạ đã mong
manh dễ vở ấy lên cho mình một lần nữa.
Hiện tại nàng đang bận nghiên cứu và cải tiến đội hình chiến đấu
mới, thành công của trận chim ưng biển đã mang lại cho nàng thêm nhiều lòng tin
và khiến sự bất bình trong quân đội đối với nàng cũng ít đi rất nhiều.
Nhưng Cố Thanh Ninh cũng hiểu rằng trận trước có thể chiến thắng
kỳ tích như vậy một mặt là vì bọn họ tập kích bất ngờ khiến đối phương không
kịp trở tay, mặt khác là do đối phương khinh địch.

Sau này đối phương đã có
phòng bị, e rằng sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.

Huống hồ, đội hình chiến đấu
cần phải linh hoạt đa dạng, bất kể là nàng có cải biến thế nào đi nữa thì chung
quy vẫn phải xem thống soái sử dụng thế nào.
Vì vậy, Cố Thanh Ninh định đi tìm Uy Quốc công và thỉnh cầu được
cùng ra chiến trường lần sau.
Thủ vệ gác bên ngoài thư phòng đều là thân tín của Uy Quốc công,
biết rằng gần đây Cố Thanh Ninh thường đến tìm Uy Quốc công nên cũng không cần
thiết đi bẩm báo dư thừa.

Cố Thanh Ninh bước tới bên ngoài thư phòng, vốn định
gõ cửa thì tình cờ nghe thấy Cố Trạch Mộ đang nói chuyện với Uy Quốc công.
Từ khi Cố Trạch Mộ đến Nghiệp thành vẫn luôn tập trung vào việc
tìm kiếm ra kẻ đứng sau giật dây.

Hắn lo rằng có quá nhiều người biết sẽ làm rò
rỉ tin tức, vì vậy ngoài người của hắn thì chỉ có Uy Quốc công và thế tử Cố
Vĩnh Huyên biết.
Mới đây, chiến trận của Cố Thanh Ninh đã gây ra tổn thất nặng nề
cho ngoại tộc, hắn càng chắc rằng đối phương sẽ tìm cách điều tra danh tính của
Cố Thanh Ninh.

Hồng Thành cũng đã phát hiện ra hành động mờ ám của một số
người, nhưng hắn cũng phát hiện ra đây có vẻ là hai nhóm người khác nhau, hơn
nữa có một nhóm trong đó dường như không quan tâm đến chuyện này.
Kết quả này khiến Cố Trạch Mộ ngạc nhiên, nhưng hắn có cảm giác lờ
mờ rằng đám người thờ ơ này mới thực sự có liên quan đến kẻ đứng sau giật dây.
Nếu đối phương thực sự đến từ ngoại tộc thì sẽ xảy ra tình huống
thế này, chỉ có hai khả năng: Thứ nhất là bọn chúng đã biết rằng đây là do
Thanh Ninh làm, thứ hai là bọn chúng đang công tác chuẩn bị cho một việc quan
trọng hơn.
Bất kể là khả năng nào thì đều không phải là tin tốt với Cố Trạch
Mộ.
Đám người này e là còn nấp sâu hơn hắn tưởng.
Đáng tiếc là mặc dù Hồng Thành vẫn luôn giúp hắn giám sát những kẻ
này, nhưng khả năng phân tích và độ nhạy bén của Hồng Thành vẫn kém xa phụ thân
hắn, điều này khiến cho Cố Trạch Mộ có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể để hắn tiếp
tục chú ý cặn kẽ đối phương, còn mình thì đem tin tức này đến Soái phủ để tìm
Uy Quốc công.

Uy Quốc công nghe xong cũng cảm thấy có chút nan giải.
Đang lúc cả hai đang cau mày ủ rũ thì Cố Thanh Ninh bước vào, Cố Trạch
Mộ vội vàng ngừng nói.
Cố Thanh Ninh giả vờ như không biết gì, thỉnh an Uy Quốc công:
“Tổ phụ.”
Uy Quốc công ho khan một tiếng rồi nói: “Thanh Ninh, sao con
lại đến đây?”
Cố Thanh Ninh giao tư liệu đã chỉnh sửa xong liên quan đến chiến
trận cho Uy Quốc công, sau đó nói ra cách nghĩ của mình.
Nàng chưa kịp nói xong, Uy Quốc công đã từ chối: “Hiện tại
những việc con làm được đã đủ nhiều rồi, nhưng ra chiến trường vẫn quá nguy
hiểm.”
Cố Thanh Ninh mím môi, nhưng lại nói: “Nhưng mà tổ phụ à, cho
dù con trốn ở phía sau cũng không hẳn là an toàn, không đúng sao?”
Uy Quốc công và Cố Trạch Mộ nhìn nhau, cả hai đều có chút bất lực,
có vẻ như Cố Thanh Ninh đã nghe thấy những lời vừa nãy rồi.
Cố Trạch Mộ vừa định giải thích thì Cố Thanh Ninh đã nói trước:
“Nếu ca muốn tốt cho ta, tốt nhất là nói cho ta biết mọi chuyện để ta có
thể phán đoán tình hình rõ ràng hơn, mới không đưa ra những lựa chọn sai lầm.”
Cố Trạch Mộ chỉ đành phải nói cho nàng biết hết những gì hắn điều
tra được.
Cố Thanh Ninh cau mày nói: “Ca lo lắng bọn họ sẽ gây bất lợi
cho ta sao?”
Không đợi Cố Trạch Mộ nói gì, Uy Quốc Công đã nói: “Tài năng
về chiến trận của con rất quan trọng đối với quân đội.

Nếu ta là thống soái của
phe địch cũng sẽ không làm ngơ với chuyện này, nếu không giúp sức cho ta thì
nhất định phải tìm cách trừ khử.”
Mặc dù Cố Thanh Ninh đã sớm có loại giác ngộ này, nhưng chung quy
vẫn có chút sợ hãi khi thực sự đối mặt với loại chuyện này, có điều nàng cũng
không phải thực sự chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, nên vẫn dùng lý trí
đề đè nén những cảm xúc này xuống.
Tuy nhiên, Cố Trạch Mộ vẫn nhìn thấy đôi tay hơi run rẩy giấu phía
sau lưng của nàng.
Thực ra bọn họ cũng không còn cách nào tốt hơn, dù sao địch cũng
đang trong tối còn ta ngoài sáng, ngoài việc bố trí thêm vài hộ vệ và để Cố
Thanh Ninh ít đi ra ngoài thì không còn cách nào tốt hơn.
Cố Thanh Ninh nói với Uy Quốc công về các nghiên cứu chiến trận
của nàng, sau đó rời khỏi thư phòng để quay lại viện tử của mình, ai ngờ vừa ra
khỏi cửa đã nhìn thấy Cố Trạch Mộ với một bao nải.
Nhìn thấy nàng đi ra, Cố Trạch Mộ liền bước tới, đưa bao nải trên
tay cho Cố Thanh Ninh, Cố Thanh Ninh thắc mắc: “Đây là cái gì?”
Cố Trạch Mộ nói: “Đây là nhuyễn giáp ta đặc biệt kêu người
làm cho nàng, nàng cầm lấy đi.” Đây vốn là thứ hắn cố tình đặt làm khi
biết Cố Thanh Ninh đến biên giới, chỉ là vẫn luôn chưa tìm được cơ hội thích
hợp để đưa nó cho Cố Thanh Ninh..
Cố Thanh Ninh sửng sốt một chút, nhưng bây giờ không phải lúc làm
màu kiểu cách, nàng nhận lấy đồ với tâm trạng phức tạp.
Cố Trạch Mộ như được nhẹ nhõm phần nào rồi an ủi: “Nàng đừng
quá lo lắng, ta sẽ luôn phái người bảo vệ nàng.”
Cố Thanh Ninh mím môi, đáp thật trầm: “Ưm.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui