Mặc dù Tiêu Trạm không muốn, nhưng sửa lại án xử sai của Chiêm Thế Kiệt vẫn là chuyện tất yếu.
Nhân chứng, chứng cứ đều có, lại thêm Khang Diệp dựa vào lí lẽ biện luận, mặc dù ông ta rời kinh nhiều năm nhưng đa phần quan trong triều đều nhận ân huệ của ông ta.
Hơn nữa, oán an của Chiêm Thế Kiệt cũng làm bọn họ cảm động lấy, thái độ của triều đình gần như nhất trí.
Tiêu Trạm phái ra tam ti hội thẩm, bản án này gần như thẩm tra xử lí từ năm trước đến năm sau.
Vì vụ án này đã quá lâu, lại thêm người liên quan quá nhiều, phải phái người đi các vùng Sung Châu sưu tập chứng cứ, khó khăn lắm mùa hè năm sau mới giải quyết xong.
Chiêm Thế Kiệt trung quân ái quốc lại bị tiểu nhân hãm hại, mà phương pháp trị thủy của ông ta vào năm đó cũng được chứng minh rất hiệu quả.
Hơn nữa, vì ông ta cố gắng hết sức xây sửa đê điều ngăn cản cơn lụt lớn nên cứu được rất nhiều tính mạng của bách tính.
Chiêm Thế Kiệt hàm oan mười bảy năm cuối cùng cũng được gột sạch án xử sai.
Tiêu Trạm hạ chỉ khôi phục thanh danh của ông ta, lấy danh nghĩa công thần cho hưởng thái miếu.
Mà trong dân gian, nhất là bách tính hai bên bờ Hoàng Hà nhận qua ân huệ của ông ta đều giúp ông ta dựng lên bài vị trường sinh.
Các tiên sinh kể chuyện đều nói chuyện xưa của ông ta ròng rã mấy tháng trời.
Về phần nhóm nhân vật phản diện trong chuyện này, Diêu Phỉ vốn là thủ phạm chính, đáng lẽ phải chịu hình lăng trì nhưng ông ta đã chết, nên nghiền xương thành tro răn đe.
Mà xử phạt tòng phạm của ông ta cũng từ xử trảm đến lưu vong tùy tội.
Mà người được người kể chuyện say xưa nhắc đến “Uy Quốc công nghĩa tận trời cao, thầm cứu huyết mạch Chiêm thị, giúp đỡ điều tra rõ án oán, cuối cùng chân tướng rõ ràng” lại không vui mừng như mọi người suy nghĩ.
Sau khi Chiêm Thế Kiệt được sửa lại án xử sai thì Cố Trạch Mộ cũng khôi phục thân phận trở thành công thần.
Tiêu Trạm cố ý hạ chỉ đền bù cho hắn, ngoại trừ trả lại tất cả gia sản của Chiêm gia cho hắn thì còn ban thưởng một trạch viện và nhiều thứ đồ khác.
Mà so với hắn, tình cảnh của Uy Quốc công lại không tốt như thế.
Cho dù Uy Quốc công có công nhưng cũng không thể che giấu tội khi quân của ông.
Vì thế sau khi ông trở về đã lập tức đưa sổ con thỉnh tội lên.
Không bao lâu sau, trong cung hạ một ý chỉ khiển trách ông một trận, từ nghĩ rất nghiêm khắc.
Đồng thời tước chức vụ nguyên soái của ông, tạm thời để thế tử Cố Vĩnh Huyên thay thế.
Vốn dĩ còn phải phạt trượng nhưng nể tình thương xót, Cố Trạch Mộ khẩn cầu đủ kiểu, lại thêm tuổi tác Uy Quốc công tuổi tác đã cao, chiến công dày đặc nên được tạm miễn, chỉ để ông trong phủ bế môn hối lỗi.
Ý chỉ này vừa đưa ra, trong triều lập tức bàn tán ầm ĩ.
Dù sao từ trước đến nay Tiêu Trạm luôn ôn hòa, Uy Quốc công lại được lòng vua, tất cả mọi người nghĩ y sẽ dễ dàng bỏ qua, ai ngờ y lại làm đến mức như thế.
Bây giờ nghĩ tới lúc trước Uy Quốc công được tin chiều với cảnh ngộ bây giờ thật sự là một cái trên trời một cái dưới đất.
Thái độ của bệ hạ không rõ, không ít người đều bo bo giữ mình không còn dám tới cửa.
Phủ Uy Quốc công đã từng náo nhiệt trở nên vắng vẻ.
Trái lại Uy Quốc công không quan tâm hơn thua, vẻ mặt bình tĩnh tiếp chỉ.
Sau đó, ông cho người đóng chặt cửa phủ Uy Quốc công, thành thật ở trong nhà hối lỗi.
Cũng may ông đã nghĩ ra kết quả này từ trước cho nên trước khi trở lại kinh thành đã sắp xếp xong mọi chuyện.
Dựa vào năng lực của Cố Vĩnh Huyên ông cũng không lo lắng.
Hơn nữa, mặc dù ở trong phủ bế môn hối lỗi nhưng vẫn có thư tới lui từ Nghiệp Thành, cũng không ảnh hưởng nhiều đến cục diện chiến đấu.
Trước đó, Uy Quốc công bận rộn ở biên quan, tinh thần vẫn luôn căng thẳng.
Bây giờ trở về, ông cùng thê tử đọc sách, câu cá, thời gian trôi qua vô cùng thoải mái, cũng không biết nên nói trừng phạt hay nghỉ ngơi.
Nhưng đây cũng vì tâm trạng của Uy Quốc công rất tốt, hai phu thê bọn họ trải qua nhiều sóng to gió lớn đã coi nhẹ tất cả từ lâu.
Song, những người khác trong nhà lại không trấn tĩnh như thế.
Vì Mẫn phu nhân không cho cách nàng gây chuyện, cho nên cho dù bọn họ lo lắng thì cũng chỉ để trong lòng, chưa từng làm chuyện gì dư thừa.
Đào thị vốn là người đa sầu đa cảm, bây giờ chuyện này đã vượt qua sự chịu đựng của nàng.
Có đôi khi nàng đang làm việc sẽ đột nhiên than thở.
Cố Thanh Ninh bị mẫu thân ép học nữ công đã rất phiền muộn, nghe nàng ở cạnh thở dài cũng không nhịn được nữa mà nói: “Nương, người yên tâm đi, tổ phụ không sao đâu.”
Đào thị luôn miệng đặt câu hỏi: “Sao con biết? Bệ hạ nghiêm nghị quở trách cha như thế, bây giờ còn cấm túc ông ấy trong phủ.
Như thế xem ra hơn nữa năm cũng không giải cấm, ta sợ…”
Cố Thanh Ninh thuận thế buông kim khâu trong tay xuống, nói: “Chính vì bệ hạ xử phạt nghiêm khắc cho nên mới không sao.
Nếu không nghe hỏi, chỉ dẹp sổ con của tổ phụ qua một bên mới nguy hiểm.”
Đào thị không hiểu ra sao: “Vì sao?”
Cố Thanh Ninh không thể không phân tích để giải thích với Đào thị: “Chuyện của tổ phụ nói lớn có thể lớn, nói nhỏ thì sẽ nhò, nhưng dù sao cũng là khi quân.
Nếu phạt nhẹ thì uy nghiêm của bệ hạ để đây? Mặc dù bây giờ nhìn có vẻ như bệ hạ phạt năng tổ phụ nhưng thật ra không bị thương gân cốt.
Bệ hạ đã tỏ thái độ như thế thì chuyện này nên chấm dứt ở đây.
Sau này có người lấy chuyện này để công kích tổ phụ cũng không có tác dụng nữa.”
“Nghe ý của con giống như bệ hạ đang bảo vệ cha vậy?”
Cố Thanh Ninh gật gật đầu: “Có thể nói là như thế.”
Thật ra Đào thị vẫn không rõ, vì sao phạt cha lại là bảo vệ ông ấy.
Nhưng mà nàng biết nữ nhi luôn hiểu chuyện, Thanh Ninh đã chắc chắn như thế thì sẽ không sai.
Thảo nào thái độ của cha và bà bà lại bình tĩnh như thế.
Nàng nghĩ như thế lại hơi lúng túng: “Con nói thế thì ta yên lòng rồi.
Không thì cả ngày ta đều nghĩ không có tâm trạng làm chuyện khác.”
“Là người quan tâm quá nên sẽ loạn.” Cố Thanh Ninh nói.
Thật ra cách nhìn của không ít người trong triều cũng giống với suy nghĩ của Đào thị.
Nhưng mà Cố Thanh Ninh hiểu rõ Tiêu Trạm, biết y không phải người như thế cho nên ban đầu cũng không lo lắng cho an nguy của Uy Quốc công.
Song, cho dù như thế nàng cũng không thể không lo lắng được.
Nàng đã nghe Cố Trạch Mộ nói qua hết về bản án này, nàng biết Khang Diệp là người thế nào, cho nên mặc dù Khang Diệp đồng ý thay mặt giúp Chiêm Thế Kiệt sửa lại án xử sai nhưng Cố Thanh Ninh cũng không tin tưởng ông ta.
Không ngờ Khang Diệp lại không có hành động nhỏ nào, dường như một lòng vì công.
Thậm chí ông ta còn liều mạng, nghĩa chính ngôn từ thay Chiêm Thế Kiệt nói chuyện, cho dù chọc giận Tiêu Trạm cũng không lùi bước.
Có thể nói, án sai của Chiêm Thế Kiệt được sửa lại nhanh thế cũng có liên hệ rất lớn với Khang Diệp.
Có điều trong lòng Cố Thanh Ninh vẫn không khỏi lo nghĩ.
Trong Khang phủ, Khang Nam cũng đang hỏi Khang Diệp chuyện này.
Khang Diệp nói: “Đó là vì con không thấy rõ tâm ý của bệ hạ.
Lòng dạ bệ hạ rộng rãi, cũng không xem thanh danh nặng như thế.
Có điều dù sao chuyện này cũng liên quan đến tiên đế, lại thêm con lật án cha trái với luân thường, cho nên ban đầu bệ hạ buộc phải từ chối thẳng.
Chẳng qua ta chỉ làm theo tâm ý của bệ hạ, tìm cho ngài ấy một bậc thang mà thôi.
Nếu không thì con nghĩ rằng lật lại bản án này thuận lợi vậy sao?”
“Vậy Uy Quốc công và Cố Trạch Mộ thì sao? Ngài dễ dàng buông tha bọn họ vậy sao?”
Khang Diệp lắc đầu cười nói: “Đương nhiên không phải, chỉ là bây giờ chưa đến lúc.”
“Đến lúc?” Khang Nam khó hiểu nói: “Bây giờ Cố Trạch Mộ được bệ hạ xem trọng, trong phút chốc không đụng đến hắn được, nhưng Uy Quốc công thì sao? Bệ hạ quở trách ông ta nghiêm nghị như thế, lại cho ông ta ở trong phủ bế môn hối lỗi, đến nay vẫn không ra lệnh giải trừ cấm đoán, không phải là cơ hội tốt sao?”
Khang Diệp lại lắc đầu: “Không phải ta đã từng dạy qua con mọi thứ đừng nhìn bề ngoài.
Ngoài mặt, chuyện này có vẻ bệ hạ vô cùng nghiêm khắc với Uy Quốc công, nhưng thực tế thì sao? Phủ Uy Quốc công không hề bị thiệt.
Quân đội Tây Bắc vẫn ở trong tay thế tử của Uy Quốc công, có khác gì ở trên tay Uy Quốc công đâu? Hơn nữa, bình thường Uy Quốc công tận hết chức trách, bệ hạ cũng thấy rõ, trừng phạt này chỉ giữ mặt mũi đế vương, cho người ngoài xem thôi.”
Khang Nam cau mày nói: “Vậy theo ngài nói, chẳng phải không có cơ hội đối phó hai người này sao?”
Khang Diệp chậm rãi nói: “Con nghĩ thế cũng quá ngây thơ rồi, cho dù lúc này bệ hạ không tức giận nhưng hành động tự tiện của Uy Quốc công cũng đã đâm trúng chỗ nhạy cảm của hoàng đế.
Hạt giống hoài nghi đã bị gieo xuống, chắc chắn sẽ có ngày nở hoa kết trái.
Còn Cố Trạch Mộ…”
Ông ta dừng một lát mới nói tiếp: “Bây giờ chúng ta không cần làm gì cả, chỉ cần yên lặng theo dõi thay đổi là được rồi.”
“Yên lặng theo dõi thay đổi?”
“Đúng thế.” Khang Diệp nói.
“Bây giờ thân phận của Cố Trạch Mộ được vạch trần, nhìn như vẻ vang nhưng thật ra thân phận rất xấu hổ.
Hắn muốn đứng vững gót chân trong triều đình thì dựa vào sự sủng ái của bệ hạ và khen ngợi của Thái tử là không đủ.
Nhất định hắn phải có công tích.
Nhưng tuổi hắn còn nhỏ, muốn làm chủ quản một phương cũng không thể nào.
Dưới áp lực lớn như thế, cho dù tính cách hắn trầm ổn thì ít nhiều gì cũng nôn nóng.
Chỉ cần hắn nôn nóng thì sẽ phạm sai lầm.
Phạm sai lầm thì chúng ta sẽ có cơ hội.”
“Phụ thân muốn làm gì? Phái người quấy nhiễu hắn sao?”
“Không, ta muốn phái người giúp hắn, để hắn trèo càng cao càng tốt.”
Khang Nam nhíu mày, khó hiểu nói: “Nhi tử không hiểu, sao phụ thân phải làm thế?”
Khang Diệp nói: “Con vẫn không rõ, thật ra bây giờ bệ hạ vẫn có chút áy náy với Cố Trạch Mộ.
Song cả nhà hắn vì tiên đế mà chết, cho nên dù bệ hạ áy náy nhưng sẽ phòng bị.
Nếu cả đời Cố Trạch Mộ tầm thường thì quá tốt, bệ hạ vì áy náy với hắn nên để hắn sống tốt, hắn sẽ thăng chức cao.
Mặc dù không có thực quyền nhưng cho dù là thanh danh hay tài phú đều dễ như trở bàn tay, con cháu đời sau của hắn cũng vì thế mà được lợi.”
Khang Diệp dừng một chút, nói: “Nếu như Cố Trạch Mộ thông minh thì hắn sẽ chọn con đường này.”
“Nhưng hắn sẽ không.” Khang Nam đáp.
Khang Diệp nhớ tới đôi mắt kia của Cố Trạch Mộ, ông ta gật đầu khen ngợi Khang Nam: “Con nói đúng, hắn sẽ không làm thế.”
“Đứa bé này là kẻ vô cùng kiêu ngạo, người như hắn sẽ không đi con đường suôn sẻ kia.
Dựa vào bản lĩnh của hắn và quan hệ với Thái tử điện hạ thì hắn lập công trong triều cũng không phải chuyện gì khó.
Đương nhiên nhất định bệ hạ sẽ khen ngợi, nhưng dần dần áy náy sẽ hao mòn, còn sự phòng bị sẽ không.”
“Cố Trạch Mộ lập công càng nhiều thì bệ hạ sẽ phòng bị càng nặng.
Dù cho ngay bệ hạ cũng không ý thức được, nhưng đến lúc đó, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng đốt đến hắn không còn hài cốt.”
Lúc này, Khang Diệp nói chuyện vô cùng bình tĩnh nhưng lại khiến cho người ta rùng mình.
Khang Nam vô thức lui một bước.
Khang Diệp nhìn về phía hắn, thản nhiên nói: “Lòng người nhìn như phức tạp nhưng nếu con có thể hiểu rõ thì rất nhiều chuyện không cần tự tay làm.
Chỉ cần dắt nó theo hướng phát triển thì đương nhiên có thể đạt được kết quả mà con muốn.”
Khang Nam cúi đầu xuống: “Nhi tử cẩn tuân phụ thân dạy bảo.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...