Đến chạng vạng tối, sắc trời vẫn sáng nhưng chợ ở Nguyệt Lượng Thành cũng đã tan.
Chủ quán bán sủi cáo dọn bàn ở ngoài lều vào, thỉnh thoảng chào hỏi với người ngoại tộc bên cạnh mấy câu.
Y ở đây sinh sống nhiều năm, cũng đã quen thuộc với người xung quanh.
“A Vũ, lúc nào thương đội của biểu đệ ngươi đến thành Nguyệt Lượng vậy! Ta muốn tìm hắn mua vài món đồ nữa!”
“A Vũ, biểu đệ ngươi thành thân chưa! Ngày hội lần sau ngươi mời hắn cùng đi, nói không chừng sẽ có cô nương thích hắn, mời hắn khiêu vũ đó!”
“Đừng nhắc đến biểu đệ của A Vũ, mà A Vũ ngươi đó! Cũng tìm đi!”
Đám người cười đùa với chủ quán, chủ quán cười đáp lại vài tiếng sau đó mới trở lại trong lều vải.
Ánh nắng từ trên cửa sổ chiếu xuống khiến cho nơi bị ánh nắng chiều vào vô cùng sáng rõ.
Chủ quán cầm một chiếc khăn lông xoa lên mặt mình, một lát sau mặt nạ của y rơi xuống để lộ gương mặt tuấn mỹ kia, đó là Phụng Linh.
Phụng Linh tiến vào thảo nguyên đã sắp sáu năm, thật vất vả với xâm nhập được vào thành Nguyệt Lượng.
Y dùng tên giả Lâm Vũ mở một quán ăn nhỏ, có lẽ Trác Cách cũng không ngờ y to gan như thế, dám chạy vào trong thành Nguyệt Lượng.
Đương nhiên Uy Quốc công cũng đã phái nội gián khác, nhưng nhiệm vụ của Phụng Linh là phải tra ra lão sư thần bí của Trác Cách rốt cuộc là ai.
Có điều đối phương vô cùng cẩn thận, bình thường cũng không tùy tiện ra khỏi cửa.
Cho dù người nọ đi ra ngoài thì trên mặt cũng đeo mặt nạ, cho nên đến nay Phụng Linh cũng chưa thấy được tướng mạo của đối phương.
Phụng Linh cũng từng nghĩ muốn trà trộn vào, nhưng trong vương đình này đều là người ngoại tộc, mà nghe nói đối phương vô cùng thần bí, người hầu bên cạnh đều là lão nhân nhiều năm.
Vì thế, y chỉ đành phải từ bỏ ý định này.
Hôm nay, Kỳ Nhã tới khiến cho Phụng Linh vô cùng bất ngờ, y nghe thấy Kỳ Nhã nói muốn mang cho ông, rất có thể là vị lão sư thần bí của Trác Cách kia.
Lúc đó, trái tim y nhảy loạn lên, trong ngực của y vẫn giấu bao thuốc độc, y từng nghĩ qua nếu có cơ hội thì cứ hạ độc chết đối phương sẽ xong hết chuyện.
Nhưng đến cuối cùng, y vẫn không bỏ gói thuốc độc kia.
Qua lời nói của Bố Nhật Cổ Đức, y biết được người kia vô cùng cẩn thận, xưa nay không ăn đồ ăn bên ngoài.
Cho dù muốn ăn, có lẽ cũng phải trải qua mấy lớp kiểm nghiệm.
Nếu y thật sự hạ độc thì có lẽ không đưa đến trước mặt người nọ được.
Dù sao, mấy năm nay Uy Quốc công cũng đã phái thích khách đến thảo nguyên rồi, nhưng ở trước mặt người nọ vẫn thất bại tan tác mà quay trở về.
Trước mắt, Phụng Linh đã thu mua được một người hầu trong vương đình, có thể lấy danh nghĩa vận chuyển thùng để đi vào vương đình.
Nếu y làm thế mà bị bại lộ thì có lẽ không có cơ hội tìm ra bộ mặt thật của nam nhân này.
Vì thế, Phụng Linh chỉ có thể kiềm chế sát ý của mình, nói với mình “Nhỏ không nhẫn nại thì sẽ loạn mưu lớn”.
Có điều, sau khi Kỳ Nhã rời đi, y vẫn không thể thôi tiếc nuối khi bỏ qua cơ hội này.
Đến buổi tối, Phụng Linh đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì chợt nghe thấy hai tiếng chim gọi ở bên ngoài.
Y đột nhiên mở mắt ra, tập trung lắng nghe, tiếng chim hót này vô cùng nhẹ lại ẩn chứa quy luật.
Đương nhiên y nghe ra đây là thuộc hạ của y phát ra, bình thường mười ngày bọn họ sẽ liên hệ một lần.
Thuộc hạ của y sẽ giả vờ làm biểu đệ của mình mà lấy danh nghĩa thương đội đi tới.
Mà bây giờ mới cách lần liên hệ trước ba ngày, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Vẻ mặt của Phụng Linh lập tức trở nên nghiêm túc, y thay trang phục da hành, lợi dụng bóng đêm mà lén chạy ra khỏi cửa.
Ngoại thành không có tường thành và binh lính tuần tra giống nội thành nên Phụng Linh rất dễ rời khỏi ngoại thành.
Y đi theo tiếng chim hót kia về phía đông của thảo nguyên.
Y nhanh chóng nhìn thấy thuộc hạ của mình, mấy năm này Phụng Linh và thuộc hạ của y đều dùng những thân phận khác để vào thành Nguyệt Lượng.
Có một người trong đó còn vào trong thành mở kỹ viện, vừa nhìn thấy Phụng Linh, hắn đã vội vàng hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến giáo úy.”
“Không cần đa lễ, ngươi vội vàng bảo ta ra là có chuyện sao?”
Người kia gật gật đầu.
Lúc trước, hắn làm nô bộc ở kỹ viện, ban đầu chỉ làm tạp vụ ở hậu viện.
Sau đó, tú bà trong kỹ viện thấy hắn chịu khó, mới dần dần để hắn giúp mang rượu và thức ăn cho khách nhân.
Hôm nay, khi không đủ người thì hắn giúp rót rượu, đúng lúc nghe thấy hai người kia đang bàn chuyện.
Hắn tập trung lắng nghe, song chuyện nghe được lại khiến hắn vô cùng chấn động.
Phụng Linh cau mày nói: “Ngươi nói người thần bí kia và Trác Cách cũng không phải vô cùng thân mật mà là có mâu thuẫn sao.”
Thuộc hạ gật gật đầu: “Hai người kia không nói rõ, nhưng có thể nghe thấy bọn họ rất hận người thần bí kia.”
“Vì sao? Chẳng phải y là mưu sĩ trợ giúp Trác Cách thống nhất thảo nguyên sao?”
Thuộc hạ thành thật lắc đầu: “Những chuyện này thuộc hạ không biết.”
Mặc dù trong lòng Phụng Linh còn nghi hoặc nhưng cũng biết đây được xem là một tin tốt.
Nếu như chuyện này là thật thì phải chăng y có thể lợi dụng chuyện này làm hai người tranh chấp với nhau, khiến cho bọn họ chó cắn chó, cũng có thể giảm bớt áp lực của Đại Chu trên chiến trường.
Năm năm nay, nhiệm vụ của Phụng Linh vẫn không có tiến triển.
Mặc dù y biết rõ chuyện này không vội được, nhưng ít nhiều gì trong lòng y cũng có áp lực.
Mà tin tức trước mắt này lại khiến y khẽ thả lỏng trong lòng.
Nhưng y vẫn bình tĩnh, nói với bọn họ: “Trước tiên đừng vội, chờ chúng ta tra rõ chuyện này rồi hẳn nói.”
“Vâng.”
Kỳ Nhã và Bố Nhật Cổ Đức trở lại vương đình vừa mới chuẩn bị đi tìm Phụng Triển thì bị cản lại, nói là vương hãn tìm nàng có việc.
Kỳ Nhã chỉ có thể tiếc nuối đưa bát sủi cảo kia cho Bố Nhật Cổ Đức, dặn đi dặn lại bảo hắn đưa cho Phụng Triển.
Bố Nhật Cổ Đức tốt tính ừm một tiếng.
Có điều, khi hắn cầm chén sủi cảo kia vào phòng của Phụng Triển thì đã thấy Phụng Triển đang ngồi trước bàn sách mà đọc sách, song trang sách cũng không bị lật qua.
Y đang ngẩn người lại bị Bố Nhật Cổ Đức cắt ngang, y lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, dường như chưa xảy ra chuyện gì cả mà thản nhiên nói: “Trở về rồi sao?”
Bố Nhật Cổ Đức khẽ cười một tiếng, cũng không vạch trần y mà để chén sủi cảo kia lên bàn.
“Đây là cái gì?” Phụng Triển nhíu mày.
Bố Nhật Cổ Đức nói chuyện hắn và Kỳ Nhã đi ra ngoài ăn sủi cảo, lại mang một bát về cho y.
Hắn biết từ trước đến nay Phụng Triển cẩn thận nên nói: “Lúc mới đi vào ta đã kiểm tra qua, sủi cảo này không có vấn đề.”
Lúc Phụng Triển nghe thấy sủi cảo thì có vẻ hơi ngây ngốc, nhưng y nhanh chóng không kiên nhẫn mà nói: “Ta không ăn, đem đi.”
Bố Nhật Cổ Đức đã nghĩ đến phản ứng của y từ trước, chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Song, khi nghĩ đến sự mong chờ của Kỳ Nhã vào lúc nãy, hắn không nhịn được mà nói thêm một câu: “Không bằng đại nhân ăn một miếng đi, dù sao cũng là tấm lòng thành của Kỳ Nhã.”
Nếu là bình thường thì Phụng Triển sẽ răn dạy Bố Nhật Cổ Đức một phen, nhưng lần này y chỉ giật giật môi, sau đó mới nói: “Vậy thì để lại đi.”
Bố Nhật Cổ Đức nghĩ rằng mình phải tốn nhiều nước bọt lắm, không ngờ Phụng Triển lại đồng ý dễ dàng như thế.
Hắn hơi ngạc nhiên, đến khi Phụng Triển thúc giục nói: “Ngươi còn có chuyện gì sao?”
Lúc này hắn mới lắc đầu sau đó rời khỏi căn phòng.
Nhưng trước khi rời đi, hắn lại vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua Phụng Triển, lại thấy Phụng Triển đang nhìn chén sủi cảo kia, trong mắt dường như toát ra vẻ hoài niệm và bi thương.
Trong lòng Bố Nhật Cổ Đức khẽ run lên, hắn đã quen thấy Phụng Triển vô cùng mạnh mẽ, chưa từng thấy y toát ra vẻ mềm yếu như thế.
Trong giây phút này, hắn lại cảm nhận được sự bi thương và cô độc khó nói nên lời từ trên người nam nhân mà hắn ngưỡng mộ.
Phụng Triển cũng không suy nghĩ trong lòng của Bố Nhật Cổ Đức, lúc y nhìn thấy chén sủi cảo kia thì bỗng nhiên nghĩ đến tỷ tỷ của mình.
Vì mẫu thân mất sớm, từ nhỏ y đã được tỷ tỷ trông đến lớn lên, thậm chí ngay cả vỡ lòng cũng là tỷ tỷ nắm tay y chỉ dạy.
Phụng Triển vẫn luôn dựa dẫm vào Phụng Trường Ninh, có đôi khi cảm thấy tỷ tỷ của mình chính là mẫu thân.
Y nhớ có một lần mình bị bệnh nên gắt gỏng, không ăn gì cả, Phụng Trường Ninh không khuyên nổi nên tự mình đi xuống bếp làm một bát sủi cảo.
Thật ra từ nhỏ Phụng Trường Ninh đã được xem như nam tử mà dạy dỗ, bảo nàng đọc sách luyện võ thì không sao, chuyện này chỉ dạy nàng làm vẫn được.
Nhưng lúc thật sự cho nàng động tay làm thì đúng là tai họa.
Cho dù là thế, nhưng Phụng Trường Ninh vẫn đi làm.
Nàng phí hết một buổi chiều mới làm ra một bát sủi cảo.
Sủi cảo lớn nhỏ không đều, nhìn hình dạng rất kì lạ.
Dường như Phụng Trường Ninh hơi xấu hổ, lại mặt dày nói: “Đệ biết cái gì! Đây là cách làm độc nhất vô nhị của ta, nhìn hơi đẹp nhưng hương vị rất ngon.
Nhất định đệ chưa từng ăn qua.”
Phụng Triển bán tín bán nghi gắp một viên sủi cảo, kết quả vừa gắp lên thì vỏ sủi cảo đã rách ra, nhân sủi cảo rơi thẳng vào trong canh.
Phụng Triển: “…”
Phụng Trường Ninh: “…”
Từ đó về sau, Phụng Trường Ninh cũng dũng cảm sau khi xấu hổ, thật sự tốn công học nấu nướng, không còn xảy ra chuyện thế này nữa.
Chuyện này trở thành bí mật nhỏ giữa hai tỷ đệ.
Có một lần khi hai người nói chuyện trời đất, Phụng Triển đã lấy chuyện này để chế giễu Phụng Trường Ninh.
Lúc này, Phụng Trường Ninh mới nói thật: “Ta nghe nha hoàn nói đệ nhìn thấy Ngọc di nương làm điểm tâm cho Tam đệ ăn, cho nên mới tức giận.
Lúc đó ta có suy nghĩ, mặc dù chúng ta không có nương, nhưng trưởng tỷ như nương.
Đứa trẻ nhà khác có thì đệ cũng sẽ có.”
Lúc đó, Phụng Triển ngây ngẩn cả người.
Khi đó, Phụng Trường Ninh đã là hoàng hậu, cũng thường nấu chút thức ăn cho đệ đệ và trượng phu.
Phụng Triển nghĩ rằng nàng thích nấu nướng, không ngờ trong đó lại có chuyện này.
Từ nhỏ đến lớn, Phụng Trường Ninh không biết đã làm bao nhiêu chuyện khi y không nhìn thấy.
Khi đó, y đã thề nhất định phải bảo vệ tỷ tỷ, làm núi dựa cho tỷ tỷ, không để tỷ tỷ chịu chút oan ức nào.
Nhưng hôm nay, tỷ tỷ không có ở đây.
Trong giây phút đó, Phụng Triển chỉ cảm thấy trong lòng quạnh hiu, vẻ mặt y mờ mịt, giống như năm đó ý thức được mình là đứa bé không có nương.
Y lẩm bẩm nói: “Tỷ, đệ rất nhớ sủi cảo tỷ làm cho đệ ăn, rất muốn gặp tỷ một lần…”
Nhưng y nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười khổ một tiếng: “Thôi, thật ra không thấy cũng tốt.
Nếu tỷ ấy biết ta làm chuyện này có lẽ sẽ mắng ta chết mất.”
“Nhưng nếu tỷ có thể mắng đệ một câu cũng được.”
Phụng Triển nói xong lại cười tự giễu.
Y cầm đũa mà Bố Nhật Cổ Đức đã chuẩn bị cho mình, đưa đũa gắp sủi cảo trong chén kia.
Ai ngờ không biết run tay hay dùng sức quá mạnh mà vỏ sủi cảo bị gắp vỡ ra, một viên nhân sủi cảo tròn vo rơi vào trong canh.
Phụng Triển ngây ngẩn cả người, ngón tay của y run mạnh, y nhìn vào bát sủi cảo kia, một giọt nước mắt bất chợt rơi vào trong canh.
Y dùng mu bàn tay qua quýt lau nước mắt, nhét sủi cảo vào miệng, vừa nhai vừa mơ hồ nói.
“Tỷ, người ngoài làm không ngon bằng tỷ làm…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...