Cố Trạch Mộ đã tra được Tào gia, đương nhiên muốn thuận theo manh mối này tra ra.
Đúng lúc trước đó Tào gia muốn dựa thế Thái tử, muốn lôi kéo Cố Trạch Mộ nên vẫn mời hắn dự tiệc, nhưng Cố Trạch Mộ luôn từ chối.
Lần này, hắn đồng ý.
Người phụ trách tiếp đãi Cố Trạch Mộ chính là trưởng tôn Tào gia, Tào Nguyên.
Tuổi của hắn ta lớn hơn Cố Trạch Mộ mấy tuổi, nhưng không hề dám xem thường Cố Trạch Mộ.
Không nói đến việc thân phận hắn đại diện cho Đông cung, mà chỉ với biểu hiện mấy tháng nay của hắn ở Sung Châu cũng đủ để bọn chúng coi trọng.
Lần này, người đến dự yến hội của Tào gia ngoài hương thân bản địa ra thì còn có vài quan viên.
Lúc mọi người nhìn thấy Cố Trạch Mộ đều sợ hãi, không ngờ Tào gia lại có mặt mũi lớn như thế có thể mời được hắn.
Tào Thịnh, gia chủ Tào gia trong lòng cũng có mấy phần đắc ý.
Tào gia bọn họ ở Sung Châu nhiều năm, gia tài bạc triệu, ruộng tốt trăm ngàn mẫu, nhưng mà con cháu không được việc gị, dựa vào quyên góp nhận chức quan mới được nửa chức quan.
Cho nên dù Tào gia có nhiều tiền cũng không được người ngoài tôn trọng bao nhiêu.
Mấy năm gần đây, người Tào gia vẫn cố gắng nâng cao danh vọng gia tộc, cho dù tiêu hết nhiều tiền bạc vào đây cũng không tiếc.
Sau khi Cố Trạch Mộ đến Sung Châu, Tào gia đã bắt đầu có ý với hắn, chỉ tiếc Cố Trạch Mộ không để ý bọn họ.
Điều này giống như bọn họ nhìn kẻ mù lòa với ánh mắt quyến rũ, vô cùng phiền muộn.
Bây giờ cuối cùng Cố Trạch Mộ cũng bị rung động, đương nhiên người Tào gia sẽ không bỏ qua cơ hội khoe khoang lần này.
Nhưng trong đây có bao nhiêu người muốn đánh chủ ý như bọn họ thì cũng không biết được.
Trong buổi yến hội, có không ít người mượn cớ chào hỏi đến dò xét Cố Trạch Mộ, nhưng biểu hiện của Cố Trạch Mộ rất kín kẽ, khiến cho bọn họ đều thất bại trở về.
Điều này khiến cho Tào Nguyên ở bên cạnh khẽ thở ra, song cũng thận trọng hơn với thiếu niên nhỏ tuổi ở trước mặt này.
Không hổ là người được Thái tử điện hạ tin tưởng, không phụ hư danh.
Sau khi yến hội kết thúc, Tào Thịnh mới liên tục xin lỗi Cố Trạch Mộ, lại cẩn thận mời hắn ở lại Tào gia.
Trong lòng Cố Trạch Mộ suy nghĩ một phen, trên mặt lại cười nói: “Tào lão gia đã có lòng mời thì tại hạ không nghe theo cũng không hay.”
Tào Thịnh vô cùng vui sướng, ông ta đã cho người quét dọn khách tốt nhất trong nhà từ sớm, chỉ là không ngờ Cố Trạch Mộ lại thật sự đáp ứng.
Ông ta tự mình đi trước dẫn đường, dẫn Cố Trạch Mộ đến khách viện.
Tào gia là thân hào ở Sung Châu, viện tử trong nhà khắp nơi là cảnh đẹp, làm cho người ta không kịp nhìn.
Cho dù chỉ là một gian khách viện, nhưng cây cỏ trong đó đều là trân phẩm.
Cả gian viện tử cũng rất thanh u lịch sự tao nhã, có thể thấy phí không ít tâm tư.
Tào Thịnh thấy Cố Trạch Mộ có vẻ hài lòng, trong lòng cũng khẽ thở ra.
Chỉ là Cố Trạch Mộ không cần người hầu trong phủ bọn họ mà lại dùng người hầu mình mang theo.
Tào Thịnh cũng không để ý, ông ta bảo người khác không được tùy ý làm phiền Cố Trạch Mộ, trên mặt bày tỏ đủ thành ý, hai bên đều hài lòng.
Cứ như thế mà Cố Trạch Mộ ở lại Tào gia, dần làm quen với Tào Nguyên.
Tuy nói Tào Nguyên đọc sách không nhiều nhưng trong việc giao thiệp cũng rất có thủ đoạn.
Kết giao với hắn ta khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
lại thêm dáng vẻ chất phác chân thành của hắn ta sẽ dễ dàng khiến người ta bỏ xuống sự đề phòng.
Thảo nào Tào Thịnh lại giao nhiệm vụ này cho hắn ta.
Mấy ngày nay, Cố Trạch Mộ ở lại Tào gia, tận mắt hắn nhìn thấy Tào gia giàu có thế nào.
Hòn non bộ ở Tào gia đều từ Bình Giang xa ngàn dặm trở về, việc này không biết hao phí bao nhiêu sức người sức của.
Trong chuyện ăn uống lại càng tinh tế, không nói đến ngày yến hội đó, việc ăn uống ngày thường cũng vô cùng xa hoa lãng phí.
Chỉ ăn sáng thôi mà đã có một trăm lẻ tám món, nhưng thực tế chỉ ăn ba bốn món.
Tào Nguyên còn nói rất nhẹ nhàng với Cố Trạch Mộ rằng bình thường hắn ta hay ăn lưỡi chim tước, chỉ lấy lưỡi của mỗi con chim tước mà ăn, còn lại thì vứt bỏ.
Cố Trạch Mộ đã từng là đế vương mà cũng không dám xa hoa lãng phí như Tào gia, rốt cuộc số tiền này của Tào gia có từ đâu thì không cần nói cũng biết.
Trong lòng Cố Trạch Mộ dâng lên lửa giận, nhưng hắn lại kiềm nén đè cơn giận này xuống.
Tào Nguyên cũng không biết Tào gia đã bị phán tử hình trong lòng Cố Trạch Mộ, hắn vẫn dùng đủ thủ đoạn để có thể kết bạn với đối phương.
Nếu là người ngoài, tất nhiên đã xem hắn ta là hảo huynh đệ, móc tim móc phổi với hắn.
Nhưng trong thân Cố Trạch Mộ lại là linh hồn trải qua hai kiếp, những thủ đoạn này của Tào Nguyên không đáng là gì trong mắt ở trong mắt Cố Trạch Mộ.
Qua một thời gian như thế, Tào Nguyên không biết mình bị lừa mà còn thật sự xem Cố Trạch Mộ là bằng hữu.
Cố Trạch Mộ đã viết xong thư về những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, giao cho người đưa thư để người nọ đưa về kinh thành.
Song, trước khi người đưa thư rời đi, hắn gọi đối phương lại dường như hơi do dự, nhưng vẫn lấy lễ vật mua xong từ trước giao cho người đưa thư.
Lúc Cố Thanh Ninh nhận được thư và lễ vật còn hơi ngạc nhiên, nàng tưởng rằng lá thư này Cố Trạch Mộ viết với tâm huyết dâng trào, ai ngờ hắn vẫn viết về hoạt động lâu dài của mình.
Mà so với phong thư này, lễ vật hắn đưa từ ngàn dặm xa xôi đến càng khiến nàng cảm thấy kinh dị hơn.
Trong đó là một chiếc trâm có tạo hình độc đáo, ngoài ra còn có hai hộp son phấn.
Cố Trạch Mộ này, ngoại trừ lúc đeo mặt nạ lừa gạt thế nhân thì là người rất tự chủ, thuận tay mua chút điểm tâm cũng không sao.
Nếu bảo hắn tự mình chọn đồ trang sức cho nữ hài thì chuyện này không thể nào.
Chẳng lẽ một lần trùng sinh sẽ khiến tính cách hắn thay đổi sao?
Những suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu Cố Thanh Ninh, nàng cất trâm cài và son phấn vào, cũng không vội vàng viết thư trả lời cho Cố Trạch Mộ.
Khoảng thời gian này nàng vô cùng bận rộn, vốn dĩ khi nãy nàng nên đi học binh pháp, nhưng vì lá thư của Cố Trạch Mộ mà đã chậm trễ một hồi.
Cố Thanh Ninh đến đại phòng, Cố Trạch Vũ đang viết chữ.
Hắn thấy nàng tới thì khẽ cười một tiếng: “Sao hôm nay tới trễ thế, có chuyện gì à?”
Cố Thanh Ninh có vẻ lúng túng mà nói: “Thật xin lỗi, đại ca, muội có chút chuyện nên tới trễ.”
Cố Trạch Vũ biết nàng không phải là người lười biếng hay trễ giờ, hắn cũng không tức giận, chỉ nói: “Tuy nói có lý do nhưng quy củ cũng không bỏ được.
Một lát hết giờ học, muội chép bài học hôm nay ba lần đi.”
Cố Thanh Ninh cũng không phản đối, nàng ngoan ngoãn đồng ý.
Từ hôm đó, sau khi Cố Thanh Ninh tới phòng đại ca xem chiến báo thì một lòng muốn đi Tây Bắc, nhưng nàng cũng biết người Cố gia sẽ không đồng ý.
Hơn nữa, dựa vào bản lĩnh của nàng lúc này, bàn về võ nghệ thì mặc dù ưu tú trong đám nữ tử, nhưng ở trên chiến trường cũng chỉ là khoa chân múa tay.
Bàn về binh pháp, mấy năm nay nàng chưa từng tiếp xúc với binh thư, sớm đã quên mất.
Cho dù nàng thật sự đi chiến trường cũng chỉ là gánh nặng, gây thêm phiền phức cho người nhà chứ đứng nói đến chuyện điều tra chân tướng năm đó.
Cho nên sau khi trở về nàng đã hạ quyết tâm, một mặt thì học võ nghệ cho giỏi với sư phụ, mặt khác thì thừa dịp Cố Trạch Vũ còn chưa đi ra ngoài nên cùng học binh thư với hắn.
Mặc dù Cố Trạch Vũ cũng tò mò vì sao đột nhiên Cố Thanh Ninh lại cuồng nhiệt với binh pháp như thế, nhưng Cố Thanh Ninh không nói, hắn cũng không hỏi nhiều.
Hắn vốn dĩ đồng ý chuyện người phải học thêm vài thứ, lại thêm tính cách thích dạy đời, Cố Thanh Ninh lại thông minh nên hắn vui sướng tiếp nhận nhiệm vụ này.
Sau khi học xong một khóa, Cố Trạch Vũ sắp xếp việc làm hôm nay rồi nói: “Qua một thời gian nữa ta sẽ đi theo đội ngũ xuất phát, có lẽ không thể dạy thêm cho muội được.”
Lúc này Cố Thanh Ninh mới chợt nhớ ra thời gian trôi qua nhanh như thế, nàng há to miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Cố Trạch Vũ đưa mấy quyển binh thư đã chuẩn bị xong từ sớm cho nàng: “Đây là trước đó ta đã xem qua, đã đánh dấu rất nhiều chỗ.
Sau mỗi một chương ta còn chuẩn bị bài tập cho muội, muội phải làm cho tốt chờ ta trở về sẽ kiểm tra.”
“Còn nữa, nếu muội có chỗ nào không hiểu hãy đi hỏi Triệu thúc.
Triệu thúc là người bên cạnh tổ phụ, ông ấy chém giết trên chiến trường nhiều năm, những thứ này ông ấy hiểu rõ hơn ta nhiều.
Ta cũng đã nói với Triệu thúc những chuyện này rồi, ông ấy cũng vui vẻ đồng ý, cho nên muội cũng đừng lo lắng.”
Cố Thanh Ninh nhìn ánh mắt ôn hòa của Cố Trạch Vũ, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Nàng biết Cố Trạch Vũ bận bịu thế nào, trong lúc bận rộn thế này hắn không chỉ dành thời gian dạy bảo nàng mà còn suy nghĩ chu toàn cho nàng như thế.
Nàng nhìn thấy quầng mắt xanh đen của hắn, biết những việc này hắn đều thức đêm làm, nhưng hắn lại không nói gì cả.
Phần quan tâm này khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Cố Thanh Ninh nhận đống sách kia, chỉ cảm thấy trên tay, trong lòng trĩu nặng.
“Đại ca, ca yên tâm, nhất định muội sẽ chăm chỉ.”
Cố Trạch Vũ gật gật đầu, còn đùa giỡn với nàng: “Nếu như Thanh Thù hay Thanh Vi nói thế, ta sẽ còn nghi ngờ.
Nếu là Thanh Ninh muội thì ta tin muội nhất định sẽ làm được.”
Cố Thanh Ninh cúi đầu bật cười, bầu không khí nặng nề cũng tan thành mây khói.
Lúc này Cố Trạch Vũ mới nói tiếp: “Tuy nói binh thư rất quan trọng nhưng cứ dùng binh pháp không phải không chết.
Trên chiến trường thay đổi từng giây, quan trọng vẫn cần chính muội suy nghĩ.”
“Đại ca yên tâm, muội hiểu.”
Cố Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Trạch Vũ, nói: “Cảm ơn, đại ca.”
Cố Trạch Vũ cười lắc đầu: “Đều là huynh muội trong nhà, không cần khách khí như thế.” Sau đó hắn dừng lại một chút, lại nói thêm một câu: “Nếu muội thật sự muốn cảm ơn ta thì đừng theo làm loạn với nhóm Đại bá mẫu của muội nữa.”
Cố Trạch Vũ đang nói chuyện gần đây Chu thị dùng tất cả biện pháp muốn hắn thành thân.
Cố Thanh Ninh cũng không ngờ bị hắn phát hiện mình cũng tham gia trong đó, nàng hơi ngượng ngùng một chút.
Sau đó nàng suy nghĩ, vẫn không nhịn được mà hỏi: “Đại ca, chẳng lẽ nhiều cô nương như thế mà không có một cô nương nào khiến ca thay đổi chủ ý sao? Trong lòng ca, rốt cuộc ca thích nữ tử thế nào?”
Cố Trạch Vũ không muốn thảo luận chuyện tình cảm của mình với đường muội, nhưng mà Cố Thanh Ninh lại cố chấp.
Hắn cẩn thận suy nghĩ một lát mới nghiêm túc nói: “Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ, ta hi vọng nữ tử kia có thể cùng ta sóng vai tiến lên.”
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người: ”
Cố Trạch Vũ hiếm khi nói thật lòng trước mặt người khác, lại là đường muội còn nhỏ tuổi như thế.
Song, tính cách của hắn nghiêm túc, đã quyết định trả lời thì sẽ không qua loa, nên nói tiếp: “Cái gọi là sóng vai tiến lên cũng không phải là nàng muốn cùng ta lên chiến trường.
Ta cảm thấy giữa phu thê quan trọng nhất là thổ lộ tâm tình, nâng đỡ lần nữa.
Ta sẵn sàng che gió che mưa cho thê nhi, nhưng ta hi vọng trong lòng nàng ấy, nàng ấy cũng có thể là đại thụ sóng vai đứng thẳng cùng ta, chứ không phải một đóa hoa phụ thuộc.
Cho dù không có ta, ta cũng hi vọng nàng ấy có thể kiên cường xinh đẹp, có thể sống tốt cuộc sống của mình.”
Lời nói này của Cố Trạch Vũ thật sự kinh động lòng người, thế nhân đều cho rằng nữ tử yếu đuối, nhất định phải sống phụ thuộc nam nhân.
Cho dù là những nam nhân khác của Cố gia cũng quen gánh mọi áp lực trên vai, xem thê tử như đóa hoa quý báu mà bảo vệ sau lưng.
Nhưng lời nói này của Cố Trạch Vũ lại khiến cho lòng Cố Thanh Ninh nổi lên gợn sóng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...