Trương Minh Huyên bị Tôn Lan Thấm thuyết phục một phen, nàng ta nhớ ra chuyện thì đó, mặt biến sắc: “Tiện nhân kia! Ta tin tưởng nàng ta như thế! Vậy mà nàng ta!”
Trong lòng Tôn Lan Thấm khẽ thở ra, nhưng vẫn cảnh giác che chở cho Cố Thanh Ninh, tranh cho đầu óc Trương Minh Huyên nghĩ thông thông lại phát tiết lửa giận lên người Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh đứng sau lưng nàng, vừa bất đắc dĩ lại ấm áp.
Chỉ dựa vào thủ đoạn này, quý nữ khắp kinh thành này không ai có thể động vào nàng được.
Mà Tôn Lan Thấm là con gái quan văn, nàng mới là người nên được bảo hộ.
Nhưng từ lúc đầu hai người vừa gặp mặt, Tôn Lan Thấm luôn vô thức đặt mình vào vị trí người bảo vệ, điều này làm cho Cố Thanh Ninh nhớ đến kiếp trước của mình.
Trương Minh Huyên nghĩ thông suốt kẻ cầm đầu thì cũng không giữ các nàng lại nữa, nói câu hung dữ rồi rời đi.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tâm tình cũng thả lỏng.
Vốn dĩ Cố Thanh Ninh đang muốn nói gì đó với Tôn Lan Thấm, nhưng xa xa thấy Tiêu Hằng và Tiêu Tuân đi về bên này.
Hai người vừa đi đến mới phát hiện Trương Minh Huyên đã rời đi, chuyện này hơi khó xử.
Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm quy củ hành lễ xong muốn cáo lui.
Tiêu Hằng quýnh lên, vội đẩy Tiêu Tuân đến: “Thanh Ninh, Tứ đệ có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tiêu Tuân: “…”
Cố Thanh Ninh nhìn Tiêu Tuân với vẻ nghi hoặc, nàng có chút ấn tượng với Tiêu Tuân.
Vị Tứ hoàng tử này có tính cách dịu dàng, nói mấy câu sẽ đỏ mặt.
So với Thái tử Tiêu Hằng nhanh nhẹn thì lão Tứ nhu thuận càng được Thanh Ninh nãi nãi yêu thích hơn.
Tiêu Tuân gãi ót, nhìn ánh mắt trong sáng của Cố Thanh Ninh, mặt lại đỏ lên.
Hắn dùng vẻ mặt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Tiêu Hằng.
Tiêu Hằng lại giả vờ không nhìn thấy, nói với Tôn Lan Thấm: “Vị tiểu thư này, đệ đệ ta và Thanh Ninh có vài lời muốn nói.
Chúng ta đi trước chờ đi.”
Tuy nói hắn là Thái tử nhưng Tôn Lan Thấm cũng không hoảng sợ mà gật đầu, nàng nhìn Cố Thanh Ninh, dùng ánh mắt hỏi thăm nàng.
Cố Thanh Ninh cho nàng một ánh mắt “Yên tâm”.
Tôn Lan Thấm thấy quan hệ giữa bọn họ thân thiết thế thì mới yên lòng, gật đầu ra hiệu với Tiêu Hằng.
Sau đó mới đi qua một bên khác.
Tiêu Hằng đã quen được người khác nịnh bợ, tuy nói hắn biết rõ nhiều người chỉ nhìn thân phận Thái tử của hắn, cho nên bình thường hắn cảm thấy mấy chuyện này vô cùng phiền phức.
Nhưng khi hắn gặp một người không nịnh bợ, hơn nữa nhìn biểu hiện của Tôn Lan Thấm cũng không giống như lạt mềm buộc chặt, nàng thật sự không có hứng thú.
Tiêu Hằng lại cảm thấy không cam lòng.
Hắn giả vờ lơ đãng đi tới bên cạnh Tôn Lan Thấm, khẽ ho một tiếng mà nói: “Ta và Tứ đệ thấy có người khác làm khó hai người cho nên mới xuống giúp đỡ.”
Tôn Lan Thấm nở nụ cười lễ phép: “Đa tạ hai vị điện hạ.”
Tiêu Hằng: “… Không cần khách khí.”
Tiêu Hằng: “Vừa rồi các nàng nói gì thế? Vì sao sắc mặt vị tiểu thư kia khó coi như vậy? Nếu không thể thì cũng không đến mức làm chúng ta hiểu lầm.”
Tôn Lan Thấm: “Đây là bí mật giữa nữ hài, có lẽ không tiện nói với điện hạ.”
Tiêu Hằng: “…”
Tiêu Hằng: “Nàng và Thanh Ninh là bạn tốt sao? Các ngươi quen nhau thế nào?”
Tôn Lan Thấm: “Là có duyên quen nhau.”
Tiêu Hằng hoàn toàn bó tay rồi, mỗi câu nói của Tôn Lan Thấm đều là kết thúc chủ đề.
Hắn không thể tìm ra được sai lầm trong lời nói của nàng, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng uất ức.
Tiêu Hằng không nhịn được mà hỏi: “Tiểu thư là thiên kim của vị đại nhân nào?”
Câu nói Tôn Lan Thấm không thể nào miễn cưỡng nói lướt qua được, chỉ đành nói: “Gia phụ là Công bộ Thượng thư Tôn Vi Đức.”
Tiêu Hằng suy nghĩ một chút, lại nhớ tới dáng vẻ vội vàng hấp tấp của vị Tôn đại nhân kia, hắn nói: “Nàng cũng không giống phụ thân lắm!”
Tôn Lan Thấm hời hợt trả lời: “Nếu nói về dung mạo thì thần nữ giống mẫu thân.”
Tiêu Hằng nói xong mới ý thức được mình nói sai, quá mạo phạm người ta rồi.
Hắn nghĩ rằng Tôn Lan Thấm sẽ tức giận, không ngờ lại được Tôn Lan Thấm thông minh hóa giải.
Tôn Lan Thấm chỉ không muốn thất lễ, không ngờ dường như Tiêu Hằng lại hào hứng, cứ thế trò chuyện với nàng giết thời gian.
Cho dù thái độ Tôn Lan Thấm lãnh đạm một lòng muốn kết thúc chủ đề cũng vô dụng.
Tôn Lan Thấm cũng biết mục đích của buổi yến hội này là gì, nàng không hề có hứng thú trở thành cơ thiếp của Thái tử, cũng không muốn gây phiền phức gì, ước gì cách hắn xa xa.
May mà không bao lâu sau Cố Thanh Ninh và Tiêu Tuân cũng đã nói xong chuyện đi tới.
Trong lòng Tôn Lan Thấm khẽ thở ra, cho dù là nàng cũng sắp không chống đỡ nổi.
Tiêu Hằng nhìn sắc mặt đỏ bừng của Tiêu Tuân và vẻ mặt bình tĩnh như thường của Cố Thanh Ninh, hơi có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn thoáng qua đệ đệ.
Sau khi yến hội kết thúc, Trần hoàng hậu gọi Tiêu Hằng vào cung Khôn Ninh, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn: “Hôm nay con cũng nhìn thấy hai vị tiểu thư kia rồi, con thích ai hơn? Nếu thích cả thì có thể chọn một người là chính phi, một người là trắc phi.”
Tiêu Hằng như có điều suy nghĩ: “Trước đó mẫu hậu đã nói hi vọng con chọn người mình thích, đúng chứ?”
Trần hoàng hậu gật gật đầu: “Đương nhiên, không thì ta cũng không cần phí nhiều tâm huyết như thế để tổ chức buổi yến hội này.”
Tiêu Hằng cười lên: “Vậy nhi tử sẽ nói, hai vị tiểu thư này con sẽ không cưới ai cả.”
Trần hoàng hậu sững sờ, lập tức trầm mặt: “Hồ đồ!”
“Mẫu hậu đừng vội, con còn lời chưa nói hết mà.” Tiêu Hằng lại ung dung nói thêm: “Con không có cảm giác gì với hai vị tiểu thư này.
Hôm nay con gặp được một cô nương vô cùng thú vị, nhất định con phải cưới nàng ấy làm Thái tử phu, con muốn lấy nàng ấy.”
Tiêu Hằng nói lời giật gân như thế khiến cho Trần hoàng hậu không phản ứng kịp.
Qua một hồi lâu, Trần hoàng hậu mới hỏi: “Là ai?”
“Là con gái của Công bộ Thượng thư Tôn đại nhân.”
Đương nhiên Trần hoàng hậu không nhớ ra đối phương là ai, vẫn là Ngụy Tử khẽ nói bên tai nàng một hồi.
Nàng nhớ ra thì sắc mặt lại thay đổi: “Như vậy sao được! Thanh danh của nàng ta như thế sao có thể gả vào hoàng thất, càng không nói đến chuyện làm Thái tử phi!”
Tiêu Hằng bắt đầu đùa bỡn: “Không phải mẫu hậu đã nói hi vọng nhi tử tìm được người mình thích.
Bây giờ nhi tử tìm được rồi sao người lại không đồng ý?”
Trần hoàng hậu tức giận nói: “Dù cho tìm được người con thích thì cũng nên tìm người có nhân phẩm tốt! Rõ ràng nàng ta cố gắng quyến rũ con.
Nếu như nữ tử có tâm cơ thâm trầm như thế gả vào Đông cung thì chẳng phải sau này sẽ làm loạn cung đình sao?”
Tiêu Hằng hơi bất đắc dĩ, nên nói chuyện xảy ra khi nãy, quá trình mình quen biết Tôn Lan Thấm nói ra một lần.
Đừng nói quyến rũ, ngay cả nói chuyện mà Tôn Lan Thấm cũng không muốn nói với hắn.
Trần hoàng hậu nghe thấy Tôn Lan Thấm và Cố Thanh Ninh có quan hệ tốt thì sắc mặt dần dịu lại.
Có lẽ vì liên quan đến trưởng công chúa Nguyên Gia mà nàng vẫn luôn có ấn tượng tốt với đôi huynh muội song sinh này.
Tôn Lan Thấm và Cố Thanh Ninh có quan hệ tốt, ít nhất nhân phẩm cũng không hèn mọn.
Nhưng mà cuối cùng nàng cũng không thể nào quyết định được, chỉ có thể bảo Tiêu Hằng về trước đi.
Chưa đến một ngày, toàn bộ tư liệu của Tôn Lan Thấm đều được đặt lên án đài của Trần hoàng hậu.
Bỏ qua thanh danh bên ngoài thì Tôn Lan Thấm này cũng không tệ, hào phóng đoan trang không kiêu ngạo không tự ti, lại thêu tốt, là người trầm tĩnh.
Mà lý do lúc trước mang thanh danh đó cũng vì phụ thân tạo nghiệt, một tiểu cô nương như nàng thật sự vô tội.
Cán cân trong lòng Trần hoàng hậu cũng đã nghiêng một chút, nhưng mà cũng hơi khó quyết định.
Vừa lúc hôm đó Tiêu Trạm nghỉ ở cung Khôn Ninh, thấy vẻ mặt nàng buồn rầu thì mới hỏi: “Nàng đang lo lắng chuyện gì?”
Trần hoàng hậu bất đắc dĩ kể chuyện xảy ra cho Tiêu Trạm nghe.
Tiêu Trạm cười nói: “Ta từng nghe qua một câu, nói là hoàng gia quan trọng nhất là thanh danh, nhưng cũng không xem trọng nhất là thanh danh.
Nói sơ qua thì cũng rất có lý.
Đối với giới tri thức mà nói thì thanh danh là đồ vật để yên thân gửi phận, nhưng với chúng ta mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm mà thối.
Nàng ngại thanh danh lại để con nhà mình uất ức, đây chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn sao?”
Trần hoàng hậu nghe Tiêu Trạm nói thế, lập tức hơi ngượng ngùng: “Vẫn là bệ hạ nhìn thấu, là thần thiếp đi vào ngõ cụt.”
Tiêu Trạm vỗ vỗ bờ vai của nàng: “Cũng không trách nàng, nàng cũng lo cho Hằng Nhi quá mà thôi.”
Trần hoàng hậu thở dài: “Đây cũng là sự buồn phiền của việc làm nương, luôn hi vọng đem thứ tốt nhất cho nhi tử.
Cuối cùng cũng không nhịn được mà kén chọn, sợ chỗ nào làm không tốt cuối cùng hại hài tử.”
Tiêu Trạm nhân tiện nói: “Nếu như thế thì nàng gọi Nguyên Gia tiến cung hỏi một chút đi.
Muội ấy ở ngoài cung, chắc hẳn có nhiều cơ hội gặp đứa bé kia hơn.”
Trần hoàng hậu gật gật đầu: “Thần thiếp cũng nghĩ thế.”
Ngày hôm sau, Trần hoàng hậu phái người mời Nguyên Gia vào cung.
Sau khi hàn huyên một phen, lại thăm dò hỏi han: “Nguyên Gia, muội biết trưởng nữ nhà Công bộ Thượng thư Tôn đại nhân chứ?”
Nguyên Gia sững sờ, phản ứng đầu tiên là chẳng lẽ Trần hoàng hậu cũng biết mình thay Tiêu Diễn Chi xem mặt Tôn Lan Thấm sao?”
Trần hoàng hậu lại thúc giục một câu, Nguyên Gia cũng không suy nghĩ nhiều, nói thẳng tình huống của Tôn Lan Thấm ra.
Trần hoàng hậu cũng không nghĩ Nguyên Gia lại hiểu rõ Tôn Lan Thấm như thế, nàng chỉ muốn bảo sau khi Nguyên Gia xuất cung thì hãy để ý giúp nàng.
Ai ngờ lần này lại tìm đúng người, liên tục hỏi Nguyên Gia chuyện liên quan đến Tôn Lan Thấm.
Nguyên Gia càng nghe càng cảm thấy không bình thường, sao hoàng tẩu càng hỏi càng kỹ thế chứ? Chuyện này không giống như tùy tiện hỏi một chút chút nào!
Trần hoàng hậu càng hỏi càng thấy không bình thường, Nguyên Gia và Tôn gia không quen nhau, sao muội ấy lại hiểu rõ tiểu cô nương kia rõ ràng thế?
Cuối cùng, Nguyên Gia không nhịn được mà nói: “Hoàng tẩu, tẩu hỏi Tôn Lan Thấm này rốt cuộc có ý gì?”
Lúc này Trần hoàng hậu mới nói chuyện trong yến hội ra, Nguyên Gia nghe xong thì trợn mắt hốc mồm.
Lúc này, Trần hoàng hậu mới kịp phản ứng: “Chắc là muội…”
Nguyên Gia dở khóc dở cười: “Thần muội cũng muốn kết thân cho Diễn Chi với tiểu thư Tôn gia này.”
Cô tẩu hai người nhìn nhau, vốn dĩ Trần hoàng hậu vẫn hơi không hài lòng về Tôn Lan Thấm nhưng sau khi thấy Nguyên Gia xem trọng đối phương thì lập tức hạ chủ ý: “Từ trước đến nay Hằng Nhi cố chấp, ta vì chuyện hôn sự của thằng bé mà suy nghĩ rất nhiều.
Hiếm khi Hằng Nhi chủ động nói muốn cưới ai, ta làm nương đương nhiên phải theo ý hài tử mới đúng.”
Trần hoàng hậu đã dùng luôn khổ nhục kế, Nguyên Gia còn có cách nào nữa chứ.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng dâu mình yêu thích bay đến trong chén người khác.
Nhưng nàng lại không biết vì nàng nên không biết sao Trần hoàng hậu lại có cảm giác cấp bách.
Sau khi Trần hoàng hậu bàn bạc với Tiêu Trạm thì lập tức để Khâm Thiên Giám so bát tự của hai người, lại để cho Lễ bộ bắt đầu chuẩn bị vật phẩm cho Thái tử đại hôn.
Người sáng suốt nhìn qua đã biết đã chọn được Thái tử phi, nhưng mà tin tức trong cung quá nghiêm nên rốt cuộc không biết hoa rơi đến nhà vị tiểu thư nào.
Trái lại những kẻ đầu cơ trục lợi đã bắt đầu nịnh bợ phủ Khánh Dương Hầu và Vương gia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...