Không đành lòng nhìn thấy Diệp Trăn Trăn thất vọng, Hứa Du Ninh liền mỉm cười nói với Diệp Tế Muội: "Nương, người để cho Trăn Trăn cùng đi theo người lên trấn đi. Người yên tâm, giống như con ở nhà một mình có thể tự chăm sóc tốt cho mình."
Hứa Hưng Xương cũng phụ họa theo: "Hiếm khi có một lần đi lên trên trấn, ngươi tiện thể mang theo Trăn Trăn đi nhìn xem một chút cũng tốt. A Ninh ngươi có thể yên tâm. Hắn lớn hơn, có thể tự chăm sóc tốt cho hắn. Hơn nữa giữa trưa ta cũng phải trở về, ta nấu cơm cho hắn ăn."
Hưa Hưng Xương cũng không biết sinh thần của Hứa Du Ninh là ngày nào, dù sao cái ngày nhặt được hắn là mùng mười tháng mười một âm lịch liền đem ngày hôm đó coi là sinh thần của Hứa Du Ninh.
Hơn nữa lúc ấy nhìn Hứa Du Ninh cũng vừa mới hơn một tuổi chút ít liền tính toán coi hắn là một tuổi. Nói như vậy, hôm nay chính là sinh thần mười sáu tuổi của Hứa Du Ninh.
Diệp Tế Muội cũng biết rõ điều này cho nên mới muốn đi lên trên trấn cắt hai cân thịt heo đem về, buổi tối làm chút món ngon cho Hứa Du Ninh.
Bây giờ nghe thấy lời nói của Hứa Du Ninh và Hứa Hưng Xương, nàng suy nghĩ một chút liền gật nhẹ đầu: "Được. Thế thì ta sẽ mang theo Trăn Trăn cùng đi lên trấn."
Trong lòng Diệp Trăn Trăn vui mừng, mỉm cười mặt mày cong cong cảm tạ với ba người Hứa Hưng Xương: "Cảm ơn cha, cảm ơn ca ca, cám ơn nương."
Ba người nghe xong đều mỉm cười.
Cười xong Diệp Tế Muội lại nói với Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh: "Cơm trưa hôm nay ta đã để lại một phần, hai người các ngươi cũng không cần phải nấu. Là cái hũ sành nấu cơm, đã đặt vào trong lòng bếp. Đến lúc ăn cơm trưa thì hai người các ngươi lấy cái hũ sành ấy ra là được. Đồ ăn cũng có chỉ có điều là dưa muối. Buổi trưa hai cha con các ngươi liền ăn tạm một bữa này đi, chờ đến buổi tối ta trở về lại làm món ngon cho các ngươi ăn."
Tiết trời lạnh lẽo chính là thời điểm tốt để muối dưa cải. Đun một nồi nước lớn, cho nhiều muối vào, đợi đến lúc nguội đi thì có thể cho đậu giác non mềm, củ cải trắng tươi ngon mọng nước vào trong bình, rót nước muối để nguội vào rồi lại dùng mấy viên đá trơn nhẫn sạch sẽ đè ép xuống. Chờ đến lúc ăn liền từ trong cái bình muối dưa cải lấy ra một ít rửa sạch sẽ rồi thả vào trong nồi xào qua xào lại là xong.
Buổi sáng hôm nay Diệp Tế Muội liền lấy ra mấy củ cải trắng muối chua rửa sạch sẽ cắt hạt lựu, cho thêm hoa tiêu vào xào cùng. Bây giờ thì đặt ở trên bếp lò.
Lý do lúc ăn bữa sáng không lấy ra đây cho mọi người ăn là vì nàng cảm thấy củ cải trắng muối chua vừa mới xào xong sẽ ăn không ngon, cần phải chờ đến lúc nguội đi, gắp một đũa cắn một cái, chua chua, giòn giòn lại mang theo một chút vị tê cay của hoa tiêu. Vì thế mới bào là ăn với cơm.
Mặc dù ở trong mắt Diệp Tế Muội nhìn xem ăn một bữa trưa như vậy chỉ có thể coi là tạm chấp nhận được nhưng mà với Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh nhìn thấy, cái kia đã rất thịnh soạn rồi.
Phải biết rằng trước kia lúc chỉ có hai cha con bọn hắn sống với nhau, thì cứ một bàn củ cải trắng muối như vậy là có thể ứng phó được một hai ngày. Lại càng không cần phải nói bây giờ còn có cái hũ nấu cơm.
Bọn hắn đã ăn qua vài lần Diệp Tế Muội nấu cơm bằng hũ sành, hai người đều rất thích ăn. Cũng đều cảm thấy, giữa trưa hôm nay coi như là không có củ cải trắng muối mà chỉ có cơm nấu bằng hũ sành thì hai người bọn họ đều có thể ăn được mấy chén.
Ngay lập tức hai người đều đồng ý. Diệp Tế Muội liền thu dọn bát đũa cầm đến phòng bếp tẩy rửa.
Diệp Trăn Trăn thì bận rộn cho lá trà vụn vào trong ấm trà trên bàn rồi rót nước nóng cầm lấy chén trà. Tất cả đều được vào trong phòng Hứa Du Ninh, đặt ở trên thư án của hắn.
Như vậy nếu lát nữa Hứa Du Ninh muốn uống nước chỉ cần đưa tay là có thể uống được, cũng không cần phải lăn xe lăn đến nhà chính nữa.
Hứa Du Ninh nhìn thấy nàng bận rộn giống như một con ong mật nhỏ, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười.
Nhìn nàng đem ấm trà chén trà đặt lên trên bàn sau đó lại không hiểu nghĩ tới chuyện gì, chân mày chau lại, ánh mắt cũng chỉ nhìn chằm chằm ấm trà liền mỉm cười ôn hòa hỏi nàng: "Muội đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Diệp Trăn Trăn trả lời: "Nước trong ấm trà này mặc dù bây giờ là nóng đấy nhưng một lát nữa sẽ lạnh. Thế thì ca ca huynh không phải là uống nước lạnh sao?"
Nàng ở kiếp trước có bình nước ấm, bình trà, chén giữ nhiệt, đế làm nóng chén nước. Cho dù có rất nhiều cách làm có thể giữ cho nước trà vẫn luôn ấm nóng nhưng mà đặt vào triều đại này lại không có mấy thứ này.
Ngược lại Diệp Trăn Trăn biết được người xưa đã sử dụng những thứ như thùng trà để giữ nhiệt nước trong ấm trà, nhưng mà rõ ràng nơi này cũng không có cái đó.
Liền suy nghĩ muốn làm một cái. Dù sao nếu như Hứa Du Ninh đã có thể điêu khắc gỗ thì chắc huynh ấy cũng có thể làm chút việc đơn giản nhất của thợ mộc. Đến lúc đó nói cho hắn biết hình dáng của thùng trà là vật gì thì chắc chắn hắn có thể làm ra một cái giống y như đúc.
Hứa Du Ninh không biết được trong lòng nàng đang suy nghĩ về chuyện thùng trà, nhìn thấy nàng vẫn còn chau mày như cũ, chỉ cho là vẫn còn đang lo lắng chuyện một lát nữa hắn phải uống nước trà nguội.
Trong lòng ấm áp, ý cười trong mắt càng nồng đậm, giọng nói cũng càng thêm nhẹ nhàng.
"Không có vấn đề gì, " hắn cười nói, "Bây giờ cũng không phải rất lạnh."
Lời hắn nói là sự thật. Ở Giang Nam này sau khi trải qua những ngày tam phục (1) còn có nắng gắt cuối thu, vẫn phải nóng thêm một khoảng thời gian nữa. Sau đó tiết trời mới dễ chịu đi, coi như là thật sự bước vào mùa thu. Sau đó vẫn phải chờ tới khoảng tiết sương giáng (2) tiết trời mới có thể từ từ lạnh xuống.
Nhưng thật sự đợi đến lúc khí trời lạnh xuống cũng phải đến tiết tiểu hàn đại hàn. Cũng chính là câu nói Diệp Tế Muội thường xuyên nói trong miệng, nhất cửu nhị cửu bất xuất thủ, tam cửu tứ cửu băng thượng tẩu (3).
Mà bây giờ còn chưa tới tiết đông chí, nhất cửu cũng còn chưa có đến đâu.
Diệp Trăn Trăn cũng ngẫm lại một chút liền gật nhẹ đầu, sau đó xoay người muốn ra khỏi phòng.
Lại bị Hứa Du Ninh gọi lại.
Diệp Trăn Trăn cho là hắn có chuyện gì đó muốn nàng làm, vội vàng quay đầu lại nhìn hắn.
Chỉ thấy Hứa Du Ninh từ trong tay áo rút ra một túi tiền nhỏ đưa qua, cười nói: "Đây là tiền mấy ngày trước chép xong kinh thư đưa đến miếu thì trong miếu đưa cho ta. Ta muốn đưa cho nương nhưng nương nhất định muốn ta tự mình giữ lấy. Ta giữ ở bên người cũng vô dụng, bây giờ cho muội đi. Muội lên trên trấn nhìn thấy có bánh ngọt mứt hoa quả nào mình thích ăn hoặc là đồ chơi nhỏ nào đó thì lấy tiền này mua."
Diệp Trăn Trăn không chịu nhận, từ chối lấy: "Muội là muốn đi theo nương lên trên trấn nhìn xem một chút mà thôi, muội không muốn mua gì cả."
Lại bị Hứa Du Ninh cầm lấy tay nàng, kiên quyết đem túi tiền này dúi vào trong tay nàng. Khuôn mặt tuấn tú còn cố tình sa sầm lại, nói: "Hôm nay số tiền này muội phải tiêu hết. Nếu như trở về để cho ta nhìn thấy bên trong túi tiền còn có một văn tiền, ta sẽ tức giận."
Diệp Trăn Trăn đã rất quen thuộc với Hứa Du Ninh, cũng rất thân thiết. Biết Hứa Du Ninh đối xử tốt với nàng, lúc nào cũng rất ôn hòa với nàng, vì vậy cho dù Hứa Du Ninh nói như vậy, nàng cũng không để ý một chút nào.
Hơn nữa trong lòng còn đang suy nghĩ, cho dù huynh ấy tức giận thật nàng cũng không sợ huynh ấy.
Nhưng trên mặt không có biểu hiện gì ra ngoài, cũng không tiếp tục từ chối nữa, cầm lấy túi tiền trong tay, ồ một tiếng.
Mặc dù không biết được trong túi tiền có bao nhiêu tiền nhưng lúc cầm ở trong tay vẫn còn có chút sức nặng.
Đối với vật giá ở thời đại này nàng không rõ ràng cho lắm, cũng không biết với số tiền này thì có thể mua được cái gì. Có điều đây chính là tiền Hứa Du Ninh chép xong mấy quyển kinh Phật mới đổi lấy được cho nên vẫn rất trân trọng bỏ vào trong ngực.
Thật ra phía trên đầu túi tiền này có sợi dây, là có thể đeo lên phía trước đai lưng được. Nhưng mà thứ nhất trước thắt lưng của nàng đã treo cái hồ lô nhỏ kia rồi, thứ hai nếu như đem túi tiền này đeo lên trước đai lưng vậy chẳng phải sẽ giống như đang công khai nói cho người khác biết ta đây có tiền sao? Nếu như bị người không có ý tốt nhìn thấy, nói không chừng sẽ trộm túi tiền đi hoặc là cướp đoạt đây. Cho nên vẫn cứ bỏ vào trong ngực thì yên tâm hơn một chút.
Hứa Du Ninh nhìn thấy nàng coi trọng túi tiền hắn cho như vậy, khóe môi không khỏi bắt đầu cong lên.
Lại nhìn thấy phía trên một bên vạt áo choàng ngắn của nàng không biết từ nơi nào dính vào một chút bụi liền gọi nàng đến gần, đưa tay phủi bụi cho nàng.
Vừa phủi nhẹ qua còn vừa nhẹ nhàng dặn dò nàng: " Trên trấn nhiều người, muội không nên chạy loạn một mình, phải đi theo sau nương. Nếu như có người lạ nói chuyện với muội, muội không cần để ý đến bọn họ. Cho dù là cho muội ăn thứ gì ngon, muội cũng không được phép nhận. Muốn ăn cái gì thì tự mình mua lấy."
Nói ra nói vào là coi Diệp Trăn Trăn giống như tiểu hài nhi mà đối xử.
Nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn rất thích loại cảm giác được người khác quan tâm này liền rất ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, ừ một tiếng.
Hứa Du Ninh lại cẩn thận dặn dò nàng vài câu chuyện khác, lúc này mới mỉm cười gọi nàng: "Được rồi, đi chơi với nương đi."
Diệp Trăn Trăn lại gật đầu một cái, xoay người đi ra khỏi phòng.
Đi ra phòng được hai bước đột nhiên lại quay người trở lại, nói với Hứa Du Ninh: "Ca ca, muội trở về sẽ mang theo bánh ngọt đường trắng cho huynh ăn nha."
Chỉ kém chưa nói những lời như huynh ở nhà ngoan nha.
Hứa Du Ninh vẫy tay không ngừng, cười ra tiếng. Trong lòng cảm thấy tiểu muội muội này thật sự đáng yêu vô cùng.
. . .
Chờ Diệp Trăn Trăn đi đến trong sân, Diệp Tế Muội đã rửa xong bát đũa đang từ trong phòng bếp đi ra phía trước.
Nàng vừa đưa tay gỡ tạp dề quấn quanh ngang hông vừa gọi Diệp Trăn Trăn: "Con ở chỗ này chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại."
Nói xong liền đi vào trong phòng ngủ, thay một bộ quần áo đi ngoài. Mở ngăn tủ ra cầm lấy chiếc hộp đựng tiền ra ngoài rồi lấy một ít tiền cất ở trên người.
Hứa Hưng Xương còn bảo nàng mang theo nhiều tiền một chút, đi lên trấn nhìn thấy thứ gì mình thích thì mua, đừng không nỡ tiêu tiền.
Từ lúc Diệp Tế Muội gả cho hắn cũng chưa từng mua sắm cho bản thân cái gì, trong lòng Hứa Hưng Xương thường xuyên cảm thấy có lỗi với nàng. Nếu không phải hôm nay còn phải cho học sinh lên lớp, hắn cũng muốn cùng đi theo lên trấn, mua cho Diệp Tế Muội hai bộ quần áo mới thật tốt.
Diệp Tế Muội mỉm cười đồng ý. Cũng dặn dò hắn mấy câu, lúc này mới đi ra khỏi phòng, gọi Diệp Trăn Trăn, hai người cùng nhau đi qua nhà Diệp Ngọc Trân.
Chờ đến nhà Diệp Ngọc Trân, Diệp Ngọc Trân và trượng phu của nàng cũng đã chuẩn bị xong. Vừa nhìn thấy Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn cùng nhau tới đây liền cười nói: "Hôm nay Trăn Trăn cũng đi theo sao?"
Diệp Tế Muội mỉm cười gật đầu, sau đó còn bảo Diệp Trăn Trăn: " Mau gọi Trân di đi."
Lại để cho Diệp Trăn Trăn gọi trương phụ Diệp Ngọc Trân là thúc.
Diệp Trăn Trăn đều rất nghe lời gọi theo. Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại giống như bánh trôi bọc nhân đậu.
Chỉ có Diệp Ngọc Trân vui vẻ trả lời ngay lập tức. Sau đó dùng ánh mắt quan sát nàng hơi đánh giá một chút liền cười nói với Diệp Tế Muội: "Mới mấy ngày không gặp, sao ta thấy hình như Trăn Trăn lớn lên không ít nha? Nhìn dáng vẻ trổ mã này cũng càng ngày càng xinh, mặt mày cũng trong sáng hơn."
Lại nhỏ giọng hỏi Diệp Tế Muội: "Bệnh kia của nàng đã hết rồi sao? Sẽ không tái phát nữa chứ?"
Diệp Tế Muội biết nàng đang hỏi về bệnh ngốc của Diệp Trăn Trăn liền mỉm cười trả lời: "Dĩ nhiên là tốt rồi. Hơn nữa ta thấy so với mấy hài tử khác trong thôn nàng còn muốn thông minh hơn."
Nhìn thấy dáng vẻ lúc nói ra lời này rất là tự hào.
Diệp Ngọc Trân nghe xong cũng đi lên mừng thay cho nàng: " Ngươi đây cũng xem là thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh (4) đi. Nếu như chân kế tử kia của ngươi lại tốt lên, sau này khảo thi công danh, làm quan. Đến lúc đó phúc khí của ngươi mới hiện ra đây."
Diệp Tế Muội nghe xong liền mỉm cười. Sau khi cười xong thì nói: "Ta và cha hắn đều bàn xong rồi. Bây giờ tích lũy ít tiền dư ra, chờ đầu xuân năm sau tiết trời ấm áp rồi liền bảo cha hắn mang hắn vào trong thành cho đại phu nhìn xem một chút. Không chừng có thể gặp được vị đại phu cao minh đem chân của hắn chữa khỏi đây. Ta cũng không mong đợi hắn sau này thi đậu cái công danh gì, làm quan gì, chỉ cần hắn có thể khỏe mạnh cường tráng, bình an thì tốt hơn bất cứ điều gì khác."
Thế thì đến lúc đó cả nhà bọn họ đều có phúc khí.
(1) tam phục: mùa nóng (chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu)
(2) tiết sương giáng: là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch khi kết thúc tiết hàn lộ và kết thúc vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 11 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết lập đông bắt đầu.
(3) Nằm trong bài đồng dao “Đông Cửu Cửu ca” để đánh dấu mỗi khi các ngày cửu đi qua, người dân Trung Quốc thường cho họa một bức tranh hình cây đào với 9 bông hoa để trắng, rồi treo lên tường, mỗi cửu đi qua, một bông hoa được tô màu đỏ, phong tục này được gọi là “họa cửu”, còn tranh có tên gọi là “mai hoa tiêu hàn đồ”. Khi mùa xuân đến, bức tranh sẽ rực rỡ sắc màu kịp lúc đón xuân về, muôn hoa đua nở.
Nhất cửu nhị cửu bất xuất thủ,
Tam cửu tứ cửu băng thượng tẩu,
Ngũ cửu lục cửu duyên hà vọng liễu,
Thất cửu hà khai, bát cửu nhạn lai,
Cửu cửu gia nhất cửu, canh ngưu biến địa tẩu
(4) thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: có nghĩa là nếu cứ chờ đợi cho đến khi mây tan hết, ta sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng ở phía sau. Câu thành ngữ đề cập đến sự kiên trì, vĩnh viễn không buông bỏ, nếu luôn lạc quan và cố gắng thì chắc chắn ta sẽ được đền đáp xứng đáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...