Xe ngựa một đường chạy tới trước phủ thì ngừng. Nhưng qua một hồi lâu vẫn không thấy cô nương xuống. Ngọc Châu đứng ngoài cửa xe nghi ngờ nói:
"Cô nương?"
Ban đầu cả người Tống Oản đang bất lực, tinh thần hoảng hốt lúc này mới tỉnh táo lại. Nàng mở cửa xe để Ngọc Châu đỡ xuống.
Sắc trời đã mờ dần, sau khi Tống Oản vào phủ liền nói với hạ nhân đốt đèn chiếu đường cho mình: "Không được đi theo qua đây."
Bọn hạ nhân nghe vậy thì không dám tiến đến. Ngoại trừ đại nhân, trong Tống phủ lớn như này, cô nương nói một thì không ai dám nói hai. Chỉ là nàng họ lười tên nhác, luôn không biểu lộ ra thôi, cũng không biết là do ai nuông chiều mà ra.
Cơ thể Tống Oản mềm mại, sắc mặt đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Sao nàng có thể để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ này của mình chứ, huống chi thần trí nàng đã dần mơ hồ rồi.
Ngủ một giấc là sẽ ổn thôi. Nàng lầm bầm tự nói như vậy với bản thân.
Cuối cùng cũng tới trong viện, nàng đẩy của đi vào trong phòng, quăng giày ra trèo lên giường, lăn vào trong đống chăn mềm, ngửi mùi gỗ thông quen thuộc, cảm thấy an định hơn, cuối cùng mơ mà ngủ thiếp đi. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.
Đại Lý Tự.
Lúc Tống Hoài đi ra từ trong lao ngục của Đại Lý Tự đã nhìn thấy một thị vệ đứng ngoài chờ hắn. Vẻ mặt hắn không có biểu cảm gì nhưng trong lòng thì lại thấp thỏm. Sợ là bên A Oản đã xảy ra chuyện gì, mỗi người được phái đi bên cạnh nàng, hắn đều nhớ rõ.
Thị vệ tiến đến, nhỏ giọng thì thầm bên tai đại nhân.
Sắc mặt Tống Hoài vẫn bình tĩnh, nhưng tay trong ống tay áo đã nắm chặt. Hắn ra hiệu cho thị vệ về trước chờ lệnh, sau đó bước nhanh trở về quan nha, bàn giao lại chỉ mệnh còn lại của ngày hôm nay rồi lệnh cho xe người lái xe tới đón về.
Bóng đêm càng lúc càng tối. Hạ nhân kéo cửa lớn phát ra âm thanh kèn kẹt. Tống Hoài nhanh chân đi vào. Khi đến tiểu viện của Tống Oản, tiến vào nhưng lại không trông thấy người, Ngọc Châu thì vẫn đang ở đây chờ. Hắn lạnh lùng hỏi:
"Cô nương của các người đâu?"
"Sau khi trở về, cô nương không cho chúng tôi đi theo... Nô tỳ không biết..."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Ngọc Châu cũng bắt đầu run lên, nỗi sợ lan tràn đến không kiềm chế được. Nàng cảm thấy e là mình không có kết quả tốt gì.
Tống Hoài hít sâu một hơi. Đây không phải là lúc tức giận, huống chi những người này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà A Oản của hắn bây giờ đang ở đâu?
Hắn nhớ tới gì đó, nhanh chân bước đi. Đến Tu Thận Đường, hắn dặn dò người phía sau lui ra. Thần thái của huynh muội bọn họ trong một vài cấp độ đúng là quá giống nhau. Hắn đi vào trong phòng, tiểu cô nương của hắn đang nằm trên giường. Quần áo chỉnh tề, có điều trâm cài tóc tán loạn, chăn mền cũng bị nàng vò đến không còn hình dáng, chỉ còn một góc đắp lên bụng nàng. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.
Nỗi lo lắng trên đường đi, còn cả ý định lên tiếng trách cứ đột nhiên tan thành mây khói. Hắn sợ nàng bị thương, lại sợ nàng khổ sở, rồi trốn đến một nơi mà hắn không nhìn thấy, không quan tâm được khóc thút thít, rồi làm ra chuyện tổn thương mình. Nàng ổn thì hắn yên tâm rồi.
Đêm còn lạnh, hắn tiến tới đắp kín chăn cho nàng, lại phát hiện gương mặt cô nương đỏ ửng, trên trán rịn mồ hôi. Hắn duỗi tay lần mò, phát hiện trán đã nóng hổi.
Bị giày vò như vậy, cô nương cũng từ từ tỉnh. Cảnh tượng quanh mình cho nàng cảm giác an toàn quen thuộc. Trước đây lâu lắm rồi, nàng ở lại đây, huynh trưởng sẽ dỗ cho nàng ngủ. Bây giờ mặc dù ý thức nàng không rõ, nhưng cảm giác tin cậy vẫn tồn tại như cũ.
Cơ thể của tiểu cô nương khô nóng đến khó chịu, hai tay mơ màng bám víu lên người huynh trưởng, mặt cũng cọ lung tung trên người nam nhân, trong miệng phát ra tiếng thở hổn hển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...