Huynh muội tống thị

Sau khi Liễu nữ quan rời đi, một lúc lâu sau mới thấy huynh trưởng đi tới, nàng ngồi trên ghế, ánh mắt ươn ướt nhìn huynh trưởng của mình, không nhúc nhích. Hức, thật sự là nàng rất muốn nhảy xuống bổ nhào vào trong vòng tay của huynh trưởng, nhưng chân nàng rất tê, sợ té, vừa rồi nữ quan còn ở đây, nàng không dám cử động, sợ bị nhìn ra gì đó.

 
“Buồn ngủ à?” Hắn đứng phía trước nàng, sờ lên mặt nàng.

 
A Oản dụi mặt vào trong lòng bàn tay của huynh trưởng, rướn người tới ôm lấy eo hắn, hít một hơi mùi thơm của gỗ tùng, ngáp một cái rồi gật đầu.

 
Nàng rất buồn ngủ, lẩm bẩm nói: "A huynh thơm quá..."

 
Đầu óc nàng như kẹt trong một đống hồ dán, nàng chỉ biết mình thích mùi hương trên người của huynh trưởng, cọ cọ vào người hắn giống như một chú chó nhỏ, quyến luyến không nỡ rời.

 
Hắn bật cười, tiểu ngốc nghếch, có ai nói nam nhân thơm đâu chứ.

 
"Thích mùi này sao? Sau này mang y phục của muội đến đây để có mùi hương giống như của ta." Nếu như nàng thích mùi hương này.


 
Thế gia đại tộc có rất nhiều phép tắc, mặc dù bây giờ nhân số dòng chính của họ rất ít, nhưng vẫn ổn định. Y phục giặt xong đều có người đặc biệt xông hương, chủ tử khác nhau, hương thơm đương nhiên cũng khác, hắn cúi đầu xuống ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, có điều không biết là mùi gì.

 
“Không cần.” Nàng ngáp, rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay của huynh trưởng.

 


 
Chăm nàng mấy ngày, khoảng thời gian này huynh trưởng đặc biệt yêu thương nàng.

 
Cũng đã lâu nàng không ra ngoài, ngay cả cô nương của Cố gia đến tìm nàng, huynh trưởng cũng từ chối người ta, nói là nàng bệnh rồi.

 
Nhưng chiều nay, huynh trưởng lại chỉnh lý lại y phục của nàng, đeo khăn choàng cổ cho nàng, dẫn nàng ra ngoài, lên xe ngựa, đi bơi ở sông. Tống Oản thấy hơi kỳ lạ, dạo này huynh trưởng hình như rất rảnh, có nhiều thời gian ở cùng nàng, trước đây thì rất hiếm khi thấy bóng dáng hắn. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé. Có view mới có động lực hoàn thêm nhiều bộ khác nữa á.

 
Nàng hỏi.

 
“Bệ hạ thánh tâm độc đoán, án sớ đương nhiên cũng ít đi.” Gần đây, tinh lực của bệ hạ dường như tốt lên đôi chút, mấy chuyện chính sự quyết đoán cũng vô cùng nhanh, cũng không khiến cho người ngoài nghi ngờ thay đổi gì. Bầu không khí trên triều cũng khác đi, hắn vẫn yên lặng theo dõi kỳ biến, còn những quan viên trái ý với bệ hạ đều bị cắt chức, cũng phải tới mười người rồi.

 
“Ừ, cũng đổi thành năm ngày thượng triều một lần.” Quyết định tùy tiện của bệ hạ vẫn có chỗ tốt, hắn khẽ mỉm cười nhìn người đang nắm tay mình.

 
Tống Oản cảm thấy chán ngán, nếu như không cần thiết, nàng thật sự không cảm thấy hứng thú với chính trị.

 



 
Lâm Thanh Lâu nằm ở ven sông của Đông thị, là nơi đặc biệt của kinh thành, có phong cảnh đẹp, nhưng có tiền chưa chắc có thể lên lầu được.

 
Chưởng quỹ của Lâm Thanh Lâu đã đợi từ rất sớm, nhìn đại nhân quyền thế uy nghiêm từ trên xe ngựa bước xuống, vội vàng chạy tới chào hỏi, nhưng lại thấy vị đại nhân này quay người dìu một nữ tử đeo khăn choàng cổ xuống xe ngựa, trông dáng vẻ nàng cực kỳ nhỏ nhắn.

 
Vẻ mặt hắn lạnh lùng gật đầu với thân vệ đã đổi trang phục đến trước, sau đó dưới sự khom mình dẫn dắt của chưởng quỹ, dẫn theo tiểu cô nương lên lầu.

 
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, rất là yên tĩnh.

 
A Oản ăn không ngon miệng, hắn nhớ các món ăn ở đây không tệ nên đưa nàng đến ăn thử, đặc sắc nhất của Lâm Thanh Lâu chính là ngân ngư, chỉ tháng bảy tháng tám mỗi năm mới có, cung không đủ cầu, gai ít, chỉ có một cái gai thẳng ở giữa, hấp lên mùi vị cũng rất ngon. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé. Có view mới có động lực hoàn thêm nhiều bộ khác nữa á.

 
Hắn gỡ chiếc gai ở giữa ngân ngư ra, rồi đặt vào đĩa của nàng, như thế tiểu cô nương chỉ việc ăn thôi.

 
Nhưng nàng cũng chẳng ăn được bao nhiêu thì đã chạy đến bên cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh, còn ghét nóng, lấy khăn choàng của mình xuống làm quạt gió, nằm trườn ra cửa nhìn những người bên dưới đi qua đi lại.

 
Hắn cầm tách trà lên, mỉm cười nhìn nàng.


 
Nhìn chán rồi, nàng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy huynh trưởng cũng đang nhìn mình. Nam tử đoan phương thanh chính, y phục chỉnh tề, cho dù bát đũa đã ăn xong cũng xếp lại một cách ngay ngắn gọn gàng, nam nhân trước giờ luôn nghiêm cẩn kiềm chế lại nhìn nàng, mà tất cả dáng vẻ của hắn, nàng đều thích.

 
Tiểu cô nương mỉm cười, đứng thẳng, muốn chạy vào lòng hắn, nhưng mạn cửa đụng đến chỗ nào đó trên người nàng, thế là trầm giọng kêu đau một tiếng.

 
"A..."

 
“Sao thế?” Tống Hoài đặt tách trà xuống, đi tới vài bước, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, kiểm tra tình trạng của nàng.

 
“Ngực hơi đau.” Ánh mắt nàng ươn ướt ngẩng đầu nhìn hắn.

 
Chỗ đó hình như chạm vào một cái là thấy hơi đau.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui