Cảnh quay là ở bên trong một căn nhà trọ.
Nghe nói nơi này buổi sáng vẫn là nơi ở chung của Tường cùng A Lập, hiện tại thay đổi bày biện trang trí một chút, lập tức biến hóa nhanh chóng thành tổ nhỏ hạnh phúc của Từ Triết Ấp cùng Ruka.
Sau khi trang điểm xong, Từ Triết Ấp đi đến ban công không người, xem lại kịch bản một lần.
Lịch trình hôm nay chỉ có phỏng vấn y và Ruka cùng với cuộc sống hằng ngày, vì ngăn ngừa phạm sai lầm giống lần trước, Từ Triết Ấp quả thực hận không thể chép tất cả lời thoại lên tay.
Cửa sổ sát đất của ban công bị đẩy ra, Từ Triết Ấp quay đầu lại nhìn thoáng qua, cơ thể theo phản xạ bắt đầu siết chặt.
Là Ruka.
“Hi.” Từ Triết Ấp cứng ngắc cười cười.
Ruka liếc y một cái, hờ hững gật đầu tỏ ý, chỉ đi đến một bên hút thuốc.
Từ Triết Ấp cố gắng kéo lực chú ý quay về kịch bản, nhưng ánh mắt lại vẫn không thể khống chế bay tới trên người Ruka. Y rất muốn biểu hiện bình thường một chút, nhưng trong đầu cũng không ngừng hiện ra hình ảnh trần trụi của Ruka, y bắt đầu hối hận bản thân không nên xem bộ phim kia.
“Anh muốn hút không?”
Phát hiện ánh mắt Từ Triết Ấp ném qua, Ruka nhướng mi, hiểu lầm y cũng nghiện thuốc, Từ Triết Ấp đành phải kiên trì đến gần, nói một tiếng cám ơn.
Hai người dựa vào thật sự gần, Ruka cúi đầu giúp Từ Triết Ấp mồi thuốc.Ở khoảng cách gần như thế, hơi thở Ruka kề mặt, khiến cho lông tơ Từ Triết Ấp dựng thẳng, y ngược lại vì vậy có chút an tâm, hoàn hảo, ông mày vẫn là thẳng.
“Có thể bây giờ tự giới thiệu có hơi muộn, nhưng vẫn muốn nói một chút.” Từ Triết Ấp cố gắng toàn lực bày ra khuôn mặt tươi cười thân thiết nhất cuộc đời này, “Xin chào, tôi là A Triết.”
Nhưng Ruka lại không chút nào cảm kích, nhạt nhẽo đáp lại: “Tôi biết, trên kịch bản có ghi.”
Từ Triết Ấp bị sự không thức thời của cậu khiến cho bộ mặt có chút co giật, “Bình thường lúc này cậu hẳn là cũng phải tự giới thiệu chứ?”
“Vì sao?”
. . . . . . Bởi vì đây là lễ nghi cơ bản đó?
Từ Triết Ấp trầm mặc một chút, không chút do dự quyết định nhảy tới trọng tâm câu chuyện.
“Tôi muốn giải thích về diễn xuất thất thường lần trước,” Từ Triết Ấp nói, “Tôi rất không quen bị đàn ông đụng chạm, cho nên nếu có thể, tôi hy vọng ngoại trừ kịch bản yêu cầu, chúng ta đừng có tiếp xúc thân thể quá mức.”
“Ác.”
Từ Triết Ấp nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ruka một cái, tổng cảm thấy tiếng “ác” của y nghe qua vô cùng nhỏ bé, nhưng sau đó người này vẫn là biểu tình mặt than cứng đờ như thế.
Hai người không vừa ý, sóng vai lặng im hút thuốc. Đang lúc Từ Triết Ấp muốn tùy tiện tìm lý do rời đi, chế tác điều hành vừa vặn lại đây mời bọn họ đến sô pha chuẩn bị.
Hiện trường quay đã chuẩn bị đâu vào đó, đạo diễn làm xong điều chỉnh cuối cùng vị trí ngọn đèn cùng ống kính, bèn ra hiệu chế tác điều hành bắt đầu.
Đối mặt ống kính, Từ Triết Ấp duy trì mỉm cười, cố nén giữ xúc động nhíu mày.
Y cảm giác chàng trai bên người không ngừng dựa vào, quả thực muốn đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể ở trên người y, y đành phải cố sức hành động tự nhiên đem khuỷu tay phải vắt ngang ở giữa y cùng Ruka, nỗ lực kéo ra một chút khoảng cách giữa bọn họ.“Hai người đã quen nhau bao lâu?” Đạo diễn hỏi vấn đề đầu tiên.
“Chúng tôi đã quen nhau sắp tròn một năm, là quen biết ở trong buổi party của một người bạn. . . . . .”
Từ Triết Ấp cười nói ra lời thoại, bỗng nhiên cảm giác không bình thường, có một bàn tay chậm rãi vuốt ve một đường từ lưng y đi xuống, mò mẫm đến nỗi y theo phản xạ thẳng lưng, toàn bộ da gà nổi lên, trên mặt lại còn phải mạnh mẽ tươi cười chống đỡ.
Oa kháo, thằng nhóc này lại ngấm ngầm!
Từ Triết Ấp không khỏi dưới đáy lòng dựng lên ngón giữa đối với Ruka.
“Ruka, cậu thích nhất điểm nào của Triết?” Đạo diễn hỏi.
Ống kính máy quay nhắm ngay Ruka.
Từ Triết Ấp nắm chắc cơ hội, lập tức giả vờ ngọt ngào nghiêng người xoay sang, ra vẻ như chăm chú nghe Ruka trả lời, trên thực tế lại thầm muốn mượn lộn xộn này bỏ cái tay kinh hoàng như bóng với hình trên lưng.
Nhưng động tác xoay người này lại càng thuận tiện Ruka.
Cậu câu khóe môi một chút, bàn tay to dùng sức ấn lưng Từ Triết Ấp, thuận thế ôm cả người y vào trong lồng ngực, nhưng thoạt nhìn qua ống kính, trái lại càng giống ôm ấp yêu thương Từ Triết Ấp.
“Y rất thích làm nũng.” Ruka dùng giọng điệu vô cùng cưng chiều trả lời khiến y không có biện pháp.
Từ Triết Ấp phải chịu thiệt chết được.
Y ở Ruka trong lồng ngực quả thực toàn thân phát cáu muốn bùng nổ, hận không thể vung một quyền vào mặt Ruka để bày tỏ trong sạch.
“Chỉ cần thích làm nũng là có thể sao?” Đạo diễn viết xong trêu chọc, “Vậy có rất nhiều người cả trai lẫn gái cũng rất phù hợp điều kiện này của cậu a.”“Cảm giác này không giống.” Ruka mỉm cười trả lời.
Từ Triết Ấp chăm chú nhìn ống kính một cái, đoán hình ảnh hiện tại hẳn là đang đặc tả nửa người trên của Ruka, thế là thừa cơ đưa tay, làm ra động tác chống đùi Ruka ngồi thẳng dậy, trên thực tế tay lại trả thù véo bên trong đùi của Ruka, tiếp theo cứ dùng sức ngắt ──
“Tôi cũng thích nhiệt tình của Triết.”
Ruka nhanh nhẹn chuẩn xác bắt lấy bàn tay chuẩn bị muốn thi hành bạo ngược của Từ Triết Ấp, nhanh chóng kìm giữ giữa hai chân mình, tiếp theo hơi xấu hổ nhìn thoáng qua hạ thân.
Quay phim biết lắng nghe, theo ánh mắt cậu kéo ống kính xuống.
Ác ──
Mọi người ở hiện trường tức khắc hiểu rõ ý nghĩa phía sau cái gọi là nhiệt tình, tầm mắt nhìn về phía Từ Triết Ấp lập tức bắt đầu mờ ám.
“Nhưng có đôi khi tôi cũng phải có chút cố hết sức ứng phó nhiệt tình của y.” Trong biểu tình ngượng ngùng của Ruka lộ ra một chút lo lắng, “Tôi hy vọng y đừng vì vậy mà ghét bỏ tôi.”
Người có mặt đâu từng xem Ruka biểu lộ chân tình như thế, tâm đều mềm mại phân nửa, lập tức cùng nhau dán mắt quét qua Từ Triết Ấp.
Bỗng chốc bị nhiều người như thế theo dõi, gân xanh trên trán Từ Triết Ấp đều nhảy dựng lên. Y cố gắng thu hồi bàn tay còn bị đặt ở bộ phận quan trọng của người nào đó, khóe miệng giật giật, một lát sau mới biểu cảm thẫn thờ nói ra câu trả lời tiêu chuẩn mà mọi người mong đợi: “Dĩ nhiên sẽ không.”
“Xảy ra chuyện gì tốt sao?”
Nhân viên trang điểm quen vừa giúp Ruka trang điểm, vừa cười hỏi.
“. . . . . . Có ý gì?”
“Tâm tình của cậu hôm nay thoạt nhìn tốt lắm.”Nhân viên trang điểm chỉ chỉ khóe miệng, Ruka nhìn vào gương một chút, lập tức hơi đè nén buông khóe môi đang giương lên. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Chị nhìn lầm rồi.” Cậu hờ hững nói.
Quen tính tình ngoan cố của Ruka, tuy cảm thấy cậu miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo rất đáng yêu, nhưng nhân viên trang điểm cũng rất thức thời không nói một câu.
Trang điểm xong rồi, Ruka chậm rì rì lắc lư đi ra ngoài, hai mắt ra vẻ lơ đãng nhìn trái phải, thoáng cái tìm được thân ảnh tản ra áp suất thấp ở góc kia.
“Ruka, đạo diễn mời cậu qua chỗ đó.” Chế tác điều hành lại tới thông báo.
Ruka dừng bước chân, nhìn thấy thân ảnh ở góc khuất tâm không cam tình không nguyện đi qua, khóe môi cậu nhịn không được lại nâng lên.
“Đã biết.” Cậu nói.
Cảnh diễn này chủ yếu quay tình huống chung sống hằng ngày của đôi tình nhân Ruka và Triết. Triết vì bạn trai yêu dấu làm soup, mà Ruka cũng săn sóc chủ động giúp xắt rau cùng rửa thức ăn. Hai người sau khi nấu thức ăn xong, ngọt ngào đút lẫn nhau, giống như một khắc cũng không thể rời đối phương.
Thật sự là khiến da đầu người khác phát run. Từ Triết Ấp thầm nghĩ.
“Ruka, chờ một chút cậu từ chỗ này đi vào ôm thắt lưng Triết, máy quay phim sẽ ở chỗ này.”
Đạo diễn ra dấu vị trí máy quay phim, Ruka gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Từ Triết Ấp thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng nghĩ, thằng nhóc chết tiệt, chờ một chút xem ông mày không chỉnh chết cậu.
Y nghĩ như vậy, trong lòng lại cảm thấy được có phần thoải mái, thấy Ruka nhìn qua, cũng có thể đủ bình tĩnh đáp lại một nụ cười giả dối với cậu.
Mí mắt Ruka giật giật một chút.Trong phòng bếp gọn gàn sạch sẽ xinh xắn bốc hương cơm thơm ngát, chàng trai mặc tạp dề đang bận rộn làm việc ở bàn bếp. Ruka đứng ở cửa nhìn một hồi, chậm rãi đi vào ôm thắt lưng chàng trai, cảm giác trong nháy mắt cơ bắp toàn thân của y cứng ngắc, nhịn không được tâm tình rất tốt.
Giương cao khóe môi, cậu hỏi: “Cần giúp không?”
Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nháy mắt bị ôm kia, Từ Triết Ấp vẫn còn kinh hách đến thiếu chút nữa cắt vào tay. Y khắc chế suy nghĩ xúc động đẩy người ra, cố gắng duy trì nụ cười ở trước máy quay phim.
“Vậy phiền anh xắt đậu hủ.”
Ruka ừ một tiếng, nghiêng đầu hôn hai má Từ Triết Ấp một cái, tiếp theo liền ngoan ngoãn đứng ở trước thớt gỗ, khó được không có tự mình diễn thêm.
Từ Triết Ấp giả vờ mượn động tác lau mồ hôi cố sức lau chỗ Ruka vừa hôn qua, xoay người bật lửa.
Tuy trên kịch bản viết Từ Triết Ấp muốn động thủ xuống bếp, nhưng vì tiết kiệm thời gian cùng ngăn ngừa Từ Triết Ấp bày ra tài nghệ nấu ăn thất bại, chế tác điều hành đã sớm chuẩn bị tốt một bàn thức ăn ngon đẹp mua bên ngoài, Từ Triết Ấp cùng Ruka chỉ phụ trách xào một dĩa cải xanh cùng xắt mấy khối đậu hủ bỏ thêm vào món súp miso đã được nêm nếm tốt.
Nồi hơi nóng một chút, Từ Triết Ấp cho vào phân lượng thích hợp dầu hướng dương, để ý nhìn Ruka một cái, chỉ thấy chàng trai kia vốn cũng không để ý mọi việc giống như đối diện cường địch, cằm dao dùng động tác vô cùng thong thả cắt miếng đậu hủ trắng nõn, nhưng mặc kệ động tác của cậu cẩn thận ra sao nữa, khoảnh khắc dao dừng ở trên thớt gỗ, đậu hủ tức khắc tứ tán thành một đống nát vụt.
khóe môi Từ Triết Ấp không nhịn được cong lên, đem món ăn Triều Tiên đã xử lý tốt bỏ vào trong nồi.
“Như vậy có thể sao?” Ruka mặt không chút thay đổi quay đầu hỏi Từ Triết Ấp.
Nhìn vụn đậu hủ đầy thớt gỗ, thì ngay cả quay phim cùng trợ lý quay phim cũng nhịn không được nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Từ Triết Ấp có cảm giác lợi thế trước mặt Ruka, thật sự có chút cảm giác thắng lợi, nhưng trong miệng của y vẫn theo lời thoại, buông xuống lời cổ vũ chàng trai trước mặt.“Làm rất tốt a, tiếp theo có thể giúp em bỏ đậu hủ vào bên trong canh không?”
Ruka dường như đang chờ đợi câu này, cậu lập tức mở nắp, đem toàn bộ vụn đổ vào trong nồi canh như hủy thi diệt tích.
Từ Triết Ấp nhanh chóng nhìn quay phim một cái, thừa dịp hắn đang bận rộn quay Ruka, lập tức như không có việc gì đem hơn phân nửa bao muối rất gọn gang đổ vào trong nồi, tiếp theo bày ra vẻ chuyên nghiệp dùng vá đảo vài cái, trộn lẫn món ăn Triều Tiên cùng muối.
“Anh thử xem hương vị có quá nhạt hay không.”
Từ Triết Ấp cười vặn cằm Ruka, đem miếng món ăn Triều Tiên nhét vào trong miệng của cậu.
Ngay từ đầu biểu tình Ruka vẫn chưa thay đổi, thẳng đến qua vài giây, mới ẩn ẩn có chút vặn vẹo.
“Có phải hương vị rất nhạt không?” Từ Triết Ấp lo lắng hỏi, “Em cho thêm chút muối nữa.”
“Không cần.” Ruka nháy mắt nắm bàn tay đang muốn lấy muối của Từ Triết Ấp, nghĩ một đằng nói một nẻo nhớ kỹ lời thoại, “Hương vị như vậy vừa rồi, ăn ngon lắm.”
“Phải không?” Từ Triết Ấp cười đến ánh mắt cũng cong lên, lại gắp vài miếng rau xanh, “Nến anh thích ăn nhiều thêm một chút.”
Ruka trầm mặc nhìn một khối muối ăn lớn trên món ăn Triều Tiên mà Từ Triết Ấp đưa tới, không nói gì mở miệng.
Đang lúc Từ Triết Ấp cho rằng lần này mình lại thực hiện thành công, cằm đột nhiên bị dùng sức nắm lấy nâng lên, y phản ứng không kịp, chỉ thấy mặt Ruka càng ép càng gần, giây tiếp theo, bờ môi của y bị cạy mở, có thứ gì đó được nhét vào, qua vài giây, khoang miệng y chợt mặn đến thảm thiết.
“Ăn ngon chứ?” Ruka ác ý dán ở môi y hỏi.
Từ Triết Ấp một trận bực bội hết sức.
Ngay tại thời khắc kẻ khác bực tức như thế, y nghe đạo diễn dùng thanh âm vang dội kêu cắt một tiếng, cười to nói: “Ruka, nụ hôn thật sự rất đẹp.”. . . . . . Xinh đẹp mẹ anh.
Từ Triết Ấp quả thực ứ đọng đến mức cũng không thèm nói nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...