CHƯƠNG 31
Ta chạy như bay ra khỏi biệt viện. Người phu xe ban nãy thấy đám người Diệp Tuệ hùng hùng hổ hổ kéo vào đã rong xe chạy mất dạng từ khi nào!
Tô Châu rộng lớn, con phố nào cũng trải dài tít tắp, sầm uất náo nhiệt, bốn phương tám hướng, chạy đến rã rời tay chân. Không hề thấy bóng dáng Tiểu Ái. Nhìn thấy người nào khả nghi, ta cũng chạy đến xem mặt, ai nấy đều ra chiều khó chịu, không thèm nghe ta hỏi han.
Đi hết một dãy phố dài, không tìm được tung tích của Tiểu Ái, ta lại càng hoang mang, đột nhiên nảy sinh thứ cảm giác không lành.
Tiểu Ái, nó sẽ không bỏ ta mà đi, chúng ta đã ngoắc tay với nhau rồi cơ mà!
Đúng lúc ta lo đến phát khóc, một tiếng la thất thanh xé gió vụt đến bên tai:
- Có người chết đuối! Có người chết đuối rồi!
Ta không cần biết đến thứ gì nữa, vội vã xô ngã những người chung quanh, chạy một mạch đến nơi phát ra tiếng kêu lúc trước.
Ta sợ! Ta rất sợ!
Đó là một thủy các, phía dưới là hồ nước giữa mùa đông lạnh cắt da cắt thịt không có nổi một cụm sen nào bung nở, lại thêm mưa phùn ẩm ướt, thành ra nước trong hồ buốt giá như thể đóng băng được tất cả sinh vật dưới đó!
Vậy mà lại có người chết đuối!
Tiểu Ái nằm thoi thóp dưới mái hiên, nước hồ nhỏ từng giọt trên y phục mỏng manh, làn da nó trắng bệch, nhăn nheo. Ngón tay đã héo quắt lại, đôi môi đã cắt không còn một giọt máu, người Tiểu Ái lạnh lắm, lạnh hơn cả mùa đông. Ta nhào tới ôm chặt lấy thân thể cứng đờ đó.
Lão lái đò đứng trên mui thuyền cách thủy các tầm mấy trượng, liếc qua phía Tiểu Ái, day dứt nói:
- Lão đây tuổi già sức yếu, thứ cho lão, lúc vớt được cô nương này lên bờ, cô ấy đã ngấm nước một canh giờ rồi, e là...
Ta run lẩy bẩy cầu xin ông ấy:
- Ông mau tìm đại phu giúp ta ! muội ấy nhất định sẽ tỉnh lại, cầu xin ông!
Ta vừa van xin vừa cởi áo choàng khoác cho Tiểu Ái, dùng chút hơi ấm còn sót lại ủ ấm cho nó. Nhưng ông lão kia lại bất lực lắc đầu:
- Nếu cứu được cô ấy sớm hơn, ép sạch nước ra khỏi bụng thì còn có cơ may sống sót, phen này nước đã tràn vào phế, lục phủ tổn thương nặng. Cô cũng đừng quá đau lòng!
Ta run rẩy vuốt mái tóc đã xổ tung của Tiểu Ái, ôm chặt nó trong lòng, thân thể nó đã tím tái, một hơi thở cũng chẳng còn, nước mắt ta tuôn rơi ướt đẫm cả khuôn mặt nó!
Đám người bên trên xì xào bàn tán:
- Nghe nói ả ta xông vào lễ thành thân của Diệp công tử, dùng hung khí rạch mặt của Sảnh Tiểu Liên, máu tuôn xối xả!
- Đúng là lòng dạ đàn bà, chắc chắn không thoát nổi tội chết nên ả mới trẫm mình xuống hồ tự vẫn!
- Ây dà! Đàn ông sao tránh nổi chuyện năm thê bảy thiếp, lần này Diệp Tuệ đó thiệt là cái chắc, mất đi một cô nương rồi!
Ta khóc đỏ cả mặt mũi,Tiểu Ái của ta, rõ ràng là nó còn sống!
- Các vị huynh đệ, mau giúp ta cõng muội ấy tìm đại phu, muội ấy không thể chết!
Mặc cho ta thống thiết cầu khẩn, đám người ấy vẫn dần dần tản đi hết, không ai chịu giúp chúng ta.
Một tên dáng dấp có học vấn còn thương hại nói:
- Cô nương này, ta khuyên cô hãy từ bỏ việc tìm đại phu đi, xem tiểu muội của cô kìa, ai mà muốn cõng một người đã chết lạnh cóng trên lưng chứ!
Quả nhiên bọn họ sợ liên lụy đến bản thân, ở Tô Châu xa xôi này, tính mạng những người nghèo hèn như chúng ta còn rẻ mạt hơn cả cỏ rác!
Tàn nhẫn, ích kỷ!
Ta ra sức xốc người Tiểu Ái lên, không ai chịu giúp chúng ta, vậy ta tự mình tìm đại phu!
Nhưng sức ta không khỏe, chỉ dìu được hai bước đã ngã vật ra, lại thêm Tiểu Ái đầy một bụng nước, việc đi lại khó khăn hơn rất nhiều!
Bước đi rời rạc, Tiểu Ái vẫn nằm trên lưng ta, từng cơn gió rét buốt cứ vô ý luồn vào cơ thể lạnh lẽo của nó. Ta sít chặt răng vào nhau. Vừa cố tiến về phía trước vừa lay vai nó mãi không thôi.
- Tiểu Ái, gắng gượng một chút!
Nói xong ta không gìm nổi ho khằng khặc lên một tiếng!
Tiểu Ái vẫn không thèm nói chuyện với ta!
Con nha đầu đáng ghét, đợi tìm thấy đại phu chữa trị cho nó xong, ta sẽ lập tức gả phắt cho lão già họ Cao!
Cứ như vậy, trượt rồi ngã, ngã rồi lại đứng lên!
Ta đến được một y quán.
Đại phu nhìn gan bàn chân tím tái của Tiểu Ái, lắc đầu rồi thu dọn đồ nghề. Ta nước mắt giàn giụa:
- Đại phu, xin hãy cứu Tiểu Ái của ta!
Ông ấy vuốt nhẹ đôi mắt của Tiểu Ái, không trả lời ta.
- Các người nói láo! Nó chỉ ngủ một chút, sẽ dậy ngay!
Ta vừa cười vừa lao đến cái thân thể cứng đờ như khúc gỗ kia, lồng ngực của Tiểu Ái giờ lạnh băng, trái tim không còn đập những nhịp yếu ớt nữa,tắt lịm!
Tiểu Ái, Tiểu Ái của ta!
Ta thật vô dụng!
- Tiểu Ái, dậy ngay cho ta! Ngươi rất sợ tiểu thư đánh vào mông ngươi cơ mà!
Ta vừa đánh vào mông nó vừa thét lên như người điên, nó vẫn im bặt. Chỉ còn khuôn mặt bợt bạt ẩn sau lớp vải tang tóc đối diện với ta.
Ta ôm chặt ngực, tưởng như không thở nổi!
Tiểu Ái, rốt cuộc nó cũng bỏ mặc lại ta rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...