Huynh ấy không yêu ta

CHƯƠNG 25
Chẳng ngờ khi hắn vừa rời đi, ta lại ngã vật ra thập tử nhất sinh!
Sau trận cảm phong hàn từ thưở chờ sao băng hồi nhỏ, ta đâm ra mẫn cảm với những thứ lạnh giá, trông thấy bông tuyết mềm mại tựa xốp, ta không khỏi kinh hồn bạt vía, khi các đứa trẻ khác thích thú với thứ trắng tinh ấy, ta lại thu mình trong lớp chăn ấm áp. Ta sợ thân thể mình lại nóng hầm hập như hòn than, không ngừng vã mồ hôi, mồm miệng khô khốc trệu trạo nhai cháo mà không khác nhai sỏi vụn, mỗi lần cảm phong hàn, ta sẽ thiêm thiếp ba đêm là ít, ta lại mơ thấy phụ thân!
Thực ra chỉ là phụ thân trong tưởng tượng của ta, nghe mẫu thân kể rằng ta rất giống người, vậy là trong mơ ta trông thấy một người đàn ông dáng vẻ y hệt mình, chỉ là cao hơn ta, hiền từ hơn ta!
Đó là phụ thân của ta! Không phải tấm bài vị mà hằng năm mẫu thân lại cẩn thận lau chùi.
Nhớ một lần ta cũng muốn chơi tuyết cùng Tiểu Ái, len lén ra ngoài lúc trời đại hàn, dù đã mặc ba lớp áo dày, cái lạnh thấu qua da thịt không khỏi làm răng lợi ta va vào nhau lập cập!
Cái lạnh thấu xương sống ấy, ta không quên, đúng là sau đó ta liệt giường, vì cả gan ăn một nắm tuyết tan.
Tuyết không có vị, có những bông tuyết trong như những viên pha lê, ta cũng hiếu kỳ sờ thử, cảm giác tuyết tan trong miệng y hệt bỏ một nắm cát lên mu bàn chân, hơi tê tê rồi tan trong vòm miệng nhanh chóng. May mà Tiểu Ái đến kịp, nếu không lần đó chưa biết chừng ta đã đi hầu Diêm Vương rồi!
Ta sốt mê man, nói năng lộn xộn, chẳng nhớ được gì, chỉ mơ thấy một người đàn ông rất mực lo lắng cho ta, phụ thân!
Cổ họng đau rát suốt mấy ngày sau đó, ta gần như chỉ có thể ú ớ nổi mấy câu.
Ta rất lạnh, rất sợ lạnh!

Lần này, không rõ ta sẽ ốm bao lâu nữa!
Gân cốt ngày càng trở nên chây lì, mỗi lần ho xong chân tay run lẩy bẩy, mũi đỏ ửng lên như nhiễm lạnh ,ấy vậy mà ta vẫn cứ hôn mê không biết gì trong từng ấy ngày!
Phụ thân lại xuất hiện trong giấc mơ của ta, nhưng lần này, người gần lắm, gần như thể chỉ cần vươn tay ra là sẽ chạm vào vạt áo đen tuyền ấy!
Trường bào đen tuyền, bên trong tay áo thêu chìm một chữ “ Cảnh”!
Là chàng....Diệp Tuệ!
Phụ thân ta khi còn sống chỉ mặc độc một kiểu áo, áo vạt chéo từ thời Bắc Tống!
Chàng đứng nghiêm trang, từ từ xoay người về phía ta, đôi môi nhạt màu khẽ hé mở:
- Nàng! Lấy ta!
Ngay cả trong mơ chàng cũng không quên trêu chọc ta, chàng có thê tử của mình, ta có Đinh phủ của ta.
Hai chúng ta vốn dĩ là hai con người không liên quan đến nhau!
Lúc sắp chết, con người ai cũng tỉnh táo hơn thường ngày.
Ta cứ đứng bất động nhìn chàng như vậy, quả thật trong mơ, chàng mới dịu dàng với ta như thế, nếu là hiện thực, sẽ chẳng bao giờ chàng thèm nói chuyện với ta, chàng rất ghét ta, muốn ta rời khỏi Tô Châu này, càng xa càng tốt!
Nhưng ta vẫn chưa chết, lúc nửa mê nửa tỉnh, ta thấy một vài bóng người lởn vởn trước mắt. Tuy không thể gượng dậy nhưng ta lờ mờ nghe họ trao đổi gì đó về bệnh tình của mình.
Đại khái là Tiểu Ái cứ sụt sùi mãi!
Một đêm, bụng dạ cồn cào rất khó chịu, ta bèn khe khẽ gọi Tiểu Ái:
- Tiểu Ái...mứt quả...thuốc đắng...
Ta chỉ nói rời rạc mà Tiểu Ái cũng hiểu, mứt quảlà món quả tươi ngân đường Tiểu Ái hay làm nhất, hồi ở Đinh phủ, mỗi lần ta bệnh nặng, thuốc lại đắng nghét, nếu không nhờ mứt quả e là khó sống đến hôm nay.
Một miếng mứt nhỏ được đưa sát mép ta, tay Tiểu Ái rất to, rất ấm, rất vững chãi.

Ta bị sặc, nước miếng văng tung tóe vào tay Tiểu Ái, bàn tay ấy nhẹ nhàng lau mép cho ta
Không sợ bẩn!
Tay nó được chăm sóc tốt thật, độ này không cảm nhận thấy vết chai sần nữa!
Ta trệu trạo nhai xong miếng mứt, bụng cũng bớt âm ỉ, thuốc đã ngấm, ta vững dạ ngủ một giấc.
Đêm hôm đó, ta không mơ thấy phụ thân nữa!
Nhờ miếng mứt ngòn ngọt dẻo tựa mạch nha, ý chí phải sống của ta dâng cao ngút trời!
Tới sáng hôm sau, lồng ngực ta không còn căng tức như những hôm trước đó, cổ họng cũng bớt bỏng rát, mặt mũi có chút khí sắc.
Đại khái là không hôn mê bất tỉnh nữa!
Vừa mở mắt đã thấy hai vị cô mẫu và Tiểu Ái đương túc trực bên cạnh, ai nấy đều nhìn ta với vẻ xót xa, ta nhoẻn cười:
- Ta đã chết đâu nào? Mấy người sao cứ ủ dột thế?
Tiểu Ái nắm chắc tay ta, thật kỳ cục, tay nó hôm nay sao lại thô sần rồi, chắc chắn mấy đêm chăm ta bệnh, không chịu ăn uống đầy đủ đây mà!
Hai vị cô mẫu nước mắt ngắn dài, một người chắp tay cầu trời khấn phật:
- Ơn trời, may mà có....

Chưa đợi vị cô mẫu nói xong, Tiểu Ái đã ra hiệu im lặng, vị cô mẫu vừa tự vả miệng vừa tự lẩm bẩm câu gì đó, ta không rõ!
Họ trật tự cũng tốt, vừa mới hồi phục sức khỏe đã nghe mấy câu than thở khóc mếu, ta thật phiền đến chết mất!
Được hai ngày tiếp thì ta đã cuồng chân không chịu nổi, nửa thánh ốm liệt giường thật là khoảng thời gian sầu thảm nhất đời ta.
Tình yêu đã đổ nát, nay cuộc sống tự do tự tại bị kìm kẹp, quả là không còn gì uất hận hơn nữa!
Tiểu Ái trông nom ta rất chặt, ta chẳng thể trốn những bát thuốc đắng như hoàng liên của nó, may mà còn có mứt quả ăn chơi, nó nói nếu ta còn đổ thuốc đại phu cho đi, sẽ không bao giờ được nếm mùi vị mứt quả nữa. Nó thật biết cách trị ta, đã không ăn thì thôi, giờ nhâm nhi đã quen, thành ra ngày nào không có mứt quả là ta không chịu uống thuốc. Có mấy dạo quả tươi quá đắt, thế Lf Tiểu Ái đành hái tạm một chút dâu rừng làm mứt cho ta, mùi vị cũng không tồi, chỉ là hơi chua một chút.
Ta biết nó sợ ta không biết lo cho sức khỏe của chính mình, sợ ta sẽ bỏ mặc lại nó ở Tô Châu xa xôi này, nhưng ta biết chắc, nhất định ta sẽ trở về Đinh phủ của mình, đó mới là nhà của ta. Cho nên, những ngày ốm yếu ta cố gắng ăn thật nhiều đặc sản Tô Châu. Tính ta từ nhỏ đã vậy, càng có chuyện càng ăn uống trâu bò, Tô Châu sầm uất, ta sẽ mãi mãi không trở lại nơi đây nữa, chi bằng cứ thực hiện bằng hết những gì mình thích!
Ta nhất định sẽ lấy lại sức khỏe, thành thân với một nam nhân tốt hơn Diệp Tuệ, có điều, ta chưa nghĩ sẽ lấy ai, ngoài chàng!
Giá như chàng chết đi, hoặc chưa từng tồn tại! Thì vui vẻ biết bao!

Sức khỏe đã ổn, ta định nói với Tiểu Ái ý định rời khỏi Tô Châu đầy rẫy đau khổ này thì một việc không may xảy ra, Hồ Sở Minh cùng vợ hắn đến biệt viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui