Huynh ấy không yêu ta

CHƯƠNG 15

Ta biết được sự thật trong lòng càng hoang mang, phút chốc khoảng cách giữa ta và Diệp Tuệ xa thêm hàng vạn dặm, chúng ta gần như vậy nhưng xa đến thế!
Chàng là công tử Diệp gia quyền cao chức trọng, còn ta chỉ là một tiểu cô nương ngốc nghếch theo chàng đến tận Tô Châu suốt năm qua. Không cần biết chàng đã quên hay chưa, trong lòng ta tự rõ, chỉ cần ta vẫn nhớ chàng, đã đủ rồi!
Sải bước về phòng, ta thầm nghĩ, nhất định phải đột nhập Diệp phủ bằng được. Nếu đó đúng là Diệp Tuệ của ta, ta nhất định sẽ khiến chàng phải về bên ta. Còn nếu không phải chàng, cứ coi như chúng ta có duyên không phận, ta sẽ trở về Đinh phủ, sống cuộc sống yên bình cùng mẫu thân, không tìm kiếm nữa!
Bao nhiêu năm về sau, ta mới thấy suy nghĩ của mình lúc đó quá ư liều mạng, Diệp phủ danh gia vọng tộc, bố trí canh phòng đến con ruồi cũng không thể lọt qua, liệu có thể đến lượt một nữ nhân chút võ công còn chẳng biết như ta?
Chỉ tiếc là ngày tháng rong chơi của ta ở Hồ phủ chẳng được bao lâu, biểu tẩu ngày càng căm ghét ta, còn tên chó má Sở Minh nọ ngày nào cũng hẹn ta đến tửu lầu nói chuyện phong hoa nhân lúc vợ hắn ra ngoài mua nữ trang. Thật là phiền phức mà, kẻ hoang tưởng này vẫn nghĩ rằng ta một lòng một dạ với hắn, đúng là đồ điên! Nếu không nghĩ xa một chút, ta đã ra tay đẩy quách hắn xuống sông rồi.
Vì Diệp Tuệ tướng công, ta phải kiềm chế biết bao lần, Sở Minh kia đương nhiên không biết tài diễn kịch thần sầu của ta. Hắn thường xuyên dặn nhà bếp làm món ngon cho ta. Thôi thì như vậy cũng coi là bổ sung chất dinh dưỡng cho lão nương ta rồi.

Tiểu Ái ngày càng lạ lùng, kể từ khi ta nói sự thật Diệp Tuệ chính là con trai quan thái úy Tô Châu cho nó biết. Ta thấy ánh mắt nó nhìn ta độ này không còn trong vắt như trước kia nữa, dường như có chút phân vân, không đành lòng. Một hôm, nó thấy ta vui vẻ ăn thịt thỏ, bèn nói:
- Mẫn tỷ, muội cũng thích ăn thịt thỏ giống tỷ!
Ta đang nhồm nhoàm, ngẩng lên bắt gặp cái nhìn trầm ngâm của Tiểu Ái, không keo kiệt lấy hết phần thịt trong bát mình san sang phía nó. Tiểu Ái hỏi ta, đầy thâm ý:
- Mẫn tỷ, tỷ nhường uội sao?
Ta gần gật, lại liếc sang phần cơm để giành cho biểu tẩu, hôm nay tẩu ấy đi chùa khấn vái, giờ vẫn chưa trở về. Ôi dào, ta thầm nghĩ, đi chùa thì phải ăn chay niệm phật mới đúng đạo chứ. Vả lại thịt nướng trong bát ta còn quá ít, thôi vậy, đành đắc tội với tẩu tẩu. Mắm môi xẻ chỗ thịt thỏ trong bát tẩu tẩu sang bát mình, ta cười ngây ngô rồi ăn tiếp!
Tiểu Ái cũng đang nhai một miếng thịt, lo sợ mắng ta:
- Mẫn tỷ, sao tỷ lại ăn vụng đồ của Hồ phu nhân, lát nữa phu nhân về sẽ tức giận đó!
Ta vẫn bận nhai nuốt, đáp:
- Tẩu tẩu đâu có khoái ăn thịt thỏ, vả lại tên đần độn Hồ Sở Minh đã bảo tiêu ta rồi, muội đừng lo!
Nó chầm chậm ăn, ta nhanh chóng giải quyết xong thịt thỏ trong bát mình. Ta chẳng cần làm hài lòng kẻ nào hết, phải ăn thì mới có sức tìm Diệp Tuệ của ta chứ!
Một lát sau, khi ta đã chùi mép sạch sẽ, Tiểu Ái đã không thể nhịn được, khổ sở hỏi:
- Mẫn tỷ, sao tỷ không một chút lo lắng nào vậy, lát nữa...lát nữa...
Ta đáp:
- Muội còn nhớ lần ta lỡ tay làm hỏng chuỗi vòng ngọc trai của mẫu thân không, Tiểu Ái?

Tiểu Ái nghĩ một chút, mỉm cười lộ chiếc răng nhỏ đáng yêu:
- Nhớ, muội nhớ!
- Lần đó, ta đúng là rất sợ, đó là chuỗi vòng mà mẫu thân ta thích nhất, do phụ thân tặng người. Nhưng ta lại lén lấy nó đeo, chiếc vòng ấy đã lâu năm, hạt rất lỏng lẻo, vậy là đứt phựt, ngọc trai rơi lả tả, mỗi chỗ một hạt. Dù ta có nhặt chúng xâu lại tạm bợ đi nữa, mẫu thân chắc chắn vẫn không tha thứ!
Ta ngừng lại, nhấp một ngụm trà sen, Tiểu Ái nãy giờ mới lập bập lên tiếng:
- Em nhớ như in, tỷ phải chịu 10 roi mây của lão phu nhân, đau đớn suốt mấy ngày sau đó. Nhưng sao tỷ không khóc chút nào vậy, Mẫn Mẫn. Lẽ nào tỷ không biết đau?
Ta phì cười: “ Ta là người, lại là phận nữ nhi chân yếu tay mềm, có máu thịt sao lại không biết đau chứ. Chỉ là ta không hối hận với nhũng gì đã làm trước đó!”
Nó không hiểu, ta lại tiếp:
- Trước hôm mẫu thân biết chuỗi hạt bị hỏng, ta đã ăn uống thỏa thích không thiếu thứ gì, còn nữa, ta đã cùng muội cưỡi ngựa xem hội hoa đăng, rất vui vẻ, muội nhớ không? Đó chính là hạnh phúc, ta không hối hận!
Tiểu Ái chớp mắt, hỏi lại:
- Đó là hạnh phúc ư?

- Đúng, được làm những gì mình muốn, chẳng phải là hạnh phúc sao, cứ nơm nớp lo sợ, chẳng bằng sống vô tư, tự do tự tại. Chúng ta đâu có biết trước được chuyện gì, cũng chẳng thể thay đổi những điều ở quá khứ. Theo ta, tốt nhất cứ lấy khoảng thời gian ở hiện tại làm niềm hạnh phúc đi đã!
Tiểu Ái nghe xong bần thần hồi lâu, ta nghĩ chắc nó vẫn chưa hiểu, bèn chỉ vào đĩa thịt đã hết nhẵn trên bàn ăn:
- Cũng tương tự như thế, trước khi biểu tẩu về, chúng ta cứ vui vẻ mà ăn thịt thỏ đi. Hạnh phúc không phải đang ở trước mắt sao? Ta chẳng tiếc nuối điều gì cả, ăn thì cũng đã ăn rồi, còn muội?
Cơ mặt Tiểu Ái co giật liên hồi, lát sau nó mới bật cười, đôi mắt trở về vẻ trong veo như cũ, đáp lời ta:
- Muội cũng không tiếc, Mẫn tỷ!

Thế là chúng ta ra hoa viên, ngắt hoa cài lên tóc cho nhau, đùa nghịch vô cùng vui vẻ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui