“Hà, không đi quán bar gì đó thì không đi, làm gì mà trốn sớm thế chứ.”
Liên
hoan xong, một mình Đường Vũ Tân đi trên đường trở về nhà. Đối với yêu
cầu của cô đi chỗ khác uống tiếp, câu trả lời của công tố Min là ‘tôi
không thoải mái, về trước…’ hại các thành viên trong tổ cũng phải chấm
dứt buổi liên hoan sớm.
“Có
điều, kết thúc sớm cũng tốt. Tối thiểu công tố Min cũng không bị đói,
còn như ông chủ Ra… xem ra phải dựa vào sức mình tự đi tìm thôi…” Đường
Vũ Tân tiếc nuối than thở, hơi hối hận vì mình để lộ năng lực quá sớm.
Có điều trong tình huống đó nếu không làm vậy, cô làm sao mới khiến công tố Min không uống máu mà vẫn giúp bọn họ hoàn thành vụ án chứ?
Đường Vũ Tân bất lực cười cười, hất hất đầu. Cô quyết định không nghĩ tới vấn đề đau đầu này nữa. Tóm lại, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cái gì mà
ông chủ Ra, mẫu máu gì đó cuối cùng cũng sẽ nghĩ được biện pháp thỏa
đáng.
Đang suy nghĩ đột nhiên cảm thấy có người lướt qua bên cạnh, theo bản năng cô
ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người giấu mặt dưới mũ trùm đầu lướt qua
bên cạnh mình, nhanh chóng bước đi… Đường Vũ Tân kinh ngạc trợn mắt,
“Đây đây đây… đại boss?”
Đường Vũ Tân lập tức quay đầu về phía trước, làm như không có việc gì tiếp tục
bước đi nhưng tim lại đập thình thịch. Đúng là đại boss! Cái áo mưa màu
đen đặc biệt đó không có người thứ hai… Trời ạ, cô lại dễ dàng chạm phải đại boss như thế… khoan khoan… khéo như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Đường Vũ Tân đột ngột quay đầu nhìn, chỉ thấy con phố dài hun hút
không thấy điểm dừng đã không còn bóng người mặc áo mưa đen nữa. Dường
như chỉ có mình cô đứng trên con đường nhỏ này, cách hai ngã rẽ một
khoảng thật xa mà thôi…
Ha ha,
Đường Vũ Tân tự cười mình. Xem ra tối nay đại boss đi qua nơi này tuyệt
đối không phải trùng hợp. Đại boss đã bắt đầu để ý nhân tố không xác
định được là mình rồi ư? Nói như vậy, không chừng đến một lúc nào đó đại boss Jang sẽ bắt mình đem cho Lee Yoon Ji ăn lắm…
“Chờ chút! Đã như vậy…” Nghĩ đến đó mắt Đường Vũ Tân sáng lên, khóe miệng tràn ra một nụ cười xảo quyệt.
*********************************
“Hả,
thật sao, mới có mấy ngày?! Tỷ lệ phạm tội ở chỗ chúng ta cao vậy á? Lần này là cái gì? Vụ án giết người ở biệt thự tư nhân?” Cảnh sát Hwang vừa đẩy cửa vào đã bắt đầu phàn nàn, mới sáng sớm đã bị người ta lôi dậy,
giờ là mấy giờ?!
“Sớm há!” Dong Man hiển nhiên cũng chưa tỉnh ngủ, vừa ngáp vừa bước vào.
“Không
có cách nào khác, chỉ mong vụ án này không cần phức tạp quá…” Yoo Jung
In xoa xoa bả vai đau nhức, chẳng lẽ mình còn trẻ mà đã mắc hội chứng
đau vai gáy (2) rồi sao?
Đường Vũ Tân không nói gì. Có vụ án là đương nhiên, cô còn tưởng là sẽ đụng phải vụ án sắp đặt kịch bản giết người nữa kia…
“Đến
hiện trường thôi.” Công tố Min cầm thẻ công vụ ra khỏi phòng làm việc.
Anh đặc biệt liếc Đường Vũ Tân một cái, quyết định lần này sẽ một mình
tìm bác sĩ Sok lấy mẫu máu, miễn cho người nào đó lần nữa chen vào làm
khó dễ.
Ngay lúc mọi người ra cửa, trưởng phòng Jang đột nhiên từ ngoài bước vào.
“Đi tra
án?” Trưởng phòng Jang đảo mắt một vòng nhìn mọi người đã nai nịt gọn
gàng, “Vũ Tân, vụ án này cô không cần đi đâu, lát nữa đến phòng làm việc của tôi một chút.”
“Gì?”
Đường Vũ Tân ngẩn ra, kế đó bắt đầu căng thẳng, chẳng lẽ tối đó… không
đúng nha, cô thấy phản ứng của mình hôm đó rất bình thường mà. Vả lại
sau khi phát giác sự thật thì đã khống chế hành vi của mình rất tốt,
không lẽ đại boss tính tóm mình cho Lee Yoon Ji ăn bây giờ?
“Sao vậy?” Trưởng phòng Jang thu hết phản ứng của Đường Vũ Tân vào mắt, cô gái này quả nhiên…
“Ặc… không có gì! Tôi định nói là được thôi!”
Kết quả, tổ tập hợp công tố đi ra ngoài tra án trong cảnh Đường Vũ Tân nhìn lom
lom, nước mắt lưng tròng. Dong Man lúc đi còn thâm tình nói với Đường Vũ Tân: “Yên tâm, lúc bọn tôi về sẽ đem vụ án một điểm cũng không được
tiết lộ tường thuật lại cho cô. Đến chừng đó còn phải nhờ đặc phái viên
Đường động não, tiếp tục giúp chúng tôi tìm manh mối nha!”
Nha cái
gì mà nha… giờ cô chỉ cầu đại boss tìm cô không có chuyện gì đặc biệt,
bằng không có được toàn thây hay không còn chưa biết đây…
“Anh, em vẫn chưa hỏi, vì sao hôm đó lại muốn em đi liên hoan?” Trên đường, công tố Min và cảnh sát Hwang ngồi chung một xe. Công tố Min không kịp chờ
đã hỏi thẳng Hwang Soon Bum vì sao hôm đó lại không cho anh đi quán bar, muốn biết vì sao cảnh sát Hwang lại biết anh định đến quán bar ăn cơm.
“Cậu
không thấy cô ta có vấn đề à,” Hwang Soon Bum thấy Min Tae Yun gật đầu,
lại nói: “Cậu không hoài nghi cô ta cũng là ma cà rồng sao, ăn cơm chẳng qua vừa vặn là cơ hội tốt để cô ta quan sát à?”
“… Cô ta không phải ma cà rồng.” Im lặng một lúc Min Tae Yun tiếp lời, ánh mắt lộ vẻ bất lực.
“Cái gì?”
“Hôm đó
cô ta không ăn sáng, thuận tiện mang bánh quy ra ăn, còn hỏi em có muốn
ăn không nữa…” Không biết vì sao, đột nhiên Min Tae Yun sinh ra cảm giác chán ghét bánh quy…
“…Phì!”
Hwang Soon Bum không nhịn được nữa, “Tae Yun à, có phải cậu đa tâm quá
rồi không?” Có lẽ Đường Vũ Tân đơn thuần chỉ là một cô gái thông minh
tài giỏi mà thôi…
“Hi vọng là vậy!” Hai tay Min Tae Yun nắm chặt vô-lăng, mắt lại nhìn thẳng phía trước đến xuất thần…
“Trưởng
phòng Jang tìm tôi có chuyện gì sao?” Đợi mọi người trong tổ đi hết rồi, một mình Đường Vũ Tân ỏ trong phòng mài mực nửa ngày, cuối cùng quyết
tâm đánh cược một phen, đằng nào sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cứ để
bão táp mãnh liệt thêm chút đi!!
“Đến rồi à, ngồi đi!” Trưởng phòng Jang rất tốt bụng pha hai tách café, một đặt trước mặt Đường Vũ Tân, một để trước mặt mình.
“Ách.. vâng!” Đường Vũ Tân ngơ ngác nhìn hai tách café, vì sao cô có cảm giác muốn khóc kỳ cục?
“Đang
trách tôi không cho cô đi tra án hả?” Trưởng phòng Jang cầm tách lên
nhấp một ngụm, mà tầm mắt của Đường Vũ Tân cứ nhấp nhô lên xuống theo
tách café.
“Không
có…” Đường Vũ Tân bồn chồn đáp, ánh mắt cứ lén lút nhìn tách café trong
tay đại boss, rầu rĩ phát hiện, chỉ nhấp một ngụm café quả nhiên không
phát hiện được đến tột cùng là có hay không có…
“Ha ha,
tôi không có hạ độc trong café đâu, công tố viên Đường Vũ Tân!” Trưởng
phòng Jang nhìn động tác của Đường Vũ Tân có hơi buồn cười, đồng thời
trong lòng bắt đầu có chút cảnh giác. Chẳng lẽ con bé này đang nghi ngờ
mình cái gì sao? Nếu Đường Vũ Tân mà biết vì cô đơn thuần là tò mò mà
bắt đầu nghi ngờ, không hiểu cô sẽ có cảm tưởng gì đây?
“Ách… không… khoan khoan, vừa rồi ngài kêu tôi là gì?” Thình lình Đường Vũ Tân mở to mắt.
“Công tố viên Đường Vũ Tân, sao thế? Không đúng à?”
“Tôi được phê chuẩn rồi?!” Đường Vũ Tân ngồi không yên, nhấp nhổm đứng dậy.
“Đúng thế, đơn của cô đã được phê chuẩn rồi, hiện tại chính thức điều đến Tổ tập hợp công tố đảm nhiệm chức công tố viên.”
“Thật à… tốt quá!! Tôi… cảm ơn đại… á… cảm ơn trưởng phòng Jang!” Đường Vũ Tân cao hưng thiếu chút nữa thì gọi luôn đại boss…
“Không
cần cám ơn tôi gì hết. Tôi chỉ báo cáo vụ án lần trước lên cấp trên đúng sự thật thôi. Cấp trên thừa nhận năng lực của cô, đặc biệt phê chuẩn
cho cô vào Tổ tập hợp công tố.”
“Vẫn
phải cảm ơn ngài, tôi biết xin được lệnh điều động rất khó khăn.” Từ lúc được điều đến Tổ tập hợp công tố Đường Vũ Tân đã muốn làm công tố viên
chính thức, thế nên ngày đầu tiên đi làm, cô đã làm đơn xin thuyên
chuyển đến vị trí công tố viên. Nhưng cô biết, trừ phi biểu hiện của cô
đặc biệt nổi trội, bằng không cơ hội rất khó xuất hiện. Cô biết lần này
trưởng phòng Jang thật sự cố gắng rất lớn.
“Mới rồi cô định gọi tôi là gì?” Trưởng phòng Jang nheo mắt cười ngắt mạch suy tưởng của Đường Vũ Tân.
“Ặc, cái này…” Đường Vũ Tân xấu hổ cười trừ nhìn trưởng phòng Jang.
“Ha ha, nói đi, là gì thế? Đặt biệt hiệu cho cấp trên là chuyện bình thương mà, đúng không?”
“Cái đó… tôi nói ngài đừng để bụng…”
“Nói đi, tôi tò mò lắm rồi.”
“Được
rồi, lúc nãy là tôi thuận miệng kêu ngài là đại thúc…” Hai chữ “đại
thúc” vừa ra khỏi miệng, gương mặt đang tươi cười của trưởng phòng Jang
cứng đờ, đại thúc, xưng hô kiểu này chỉ có Yoon Ji thôi.
“Ách,
tôi sẽ không gọi vậy nữa…” Đường Vũ Tân có chút đắc ý, cô cố tình gọi
“đại thúc” là muốn xem phản ứng của trưởng phòng Jang.
“Không
sao…” Jang Chul Oh miễn cưỡng cười nói, “Vậy đi, thuyên chuyển chức vụ
còn phải bổ sung hồ sơ cá nhân, cô đi sắp xếp xong rồi đưa tôi để tôi
chuyển cho phòng ban liên quan. Giờ cô đi làm đi.”
“Vâng!” Đường Vũ Tân cúi chào trưởng phòng Jang rồi quay người bước đi.
“Đại thúc…” Nhìn bóng lưng Đường Vũ Tân, Jang Chul Oh lẩm bẩm trong miệng.
Rốt cuộc là trùng hợp… hay là… Jang Chul Oh nheo hai mắt.
*******************************
“Ô…
không khí trong lành đã rời bỏ nơi cảnh sắc không tệ này.” Tại hiện
trường vụ án, cảnh sát Hwang nhìn thi thể nằm ngửa trong hồ bơi, cảm
thán, “Cha Yeon Soo, đạo diễn ra mắt lần này tại Jang Pyung. Ở nhà viết
kịch bản mất 10 năm, còn tưởng rằng chỉ một lần có thể gặp vận may,
không dè thoáng cái đã rời bỏ cuộc đời. Dự đoán thời gian tử vong ước
chừng từ 1 đến 2 giờ sáng. Nói hôm nay có cảnh quay quan trọng muốn tự
mình ở lại hiện trường quay phim, nói là có chuyện gì đó muốn suy nghĩ.”
“Tình
trạng thông thường là bị siết cổ, hoặc có lẽ là đâm trúng tim.” Cảnh sát Hwang nhìn công tố Min dùng năng lực của ma cà rồng quan sát hiện
trường lại nói tiếp: “Nhưng vụ án này lại là đâm vào phổi, phổi bị tổn
thương dẫn tới tử vong. Một dao giải quyết vấn đề, không giống thủ pháp
thông thường.”
“Có thể là hành vi của xã hội đen không?” Công tố Min quan sát thi thể đã được vớt lên.
“Trong
nháy mắt đã đâm trúng phổi dẫn tới tử vong, không giống với tác phong
của xã hội đen. Nếu đặc phái viên Đường có ở đây thì hay rồi. Tôi nghe
Dong Bang nói, lần trước vụ án Shi Hye Min cũng nhờ cô ta gợi ý ra manh
mối quan trọng, lúc này nếu cô ta ở đây sẽ nói gì nhỉ?”
“Anh trông mong cô ta có thể nhìn ra điều gì từ một cái xác bị ngâm nước tới trương phình lên hả?”
“Tìm ra
rồi!” Yoo Jung In đột nhiên la to, hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát Hwang
và công tố Min. Chỉ thấy Yoo Jung In lôi một con dao dính máu từ trong
chậu cây trang trí ra.
“Cũng còn làm được chút chuyện.” Công tố Min mỉm cười hài lòng.
“Tôi đi trước đây.” Công tố Min nói với cảnh sát Hwang.
“Đi tìm hiểu tình hình đi.”
“Đi nghe ngóng xem có tình huống gì không.” Công tố Min đeo kính mát, đi ra ngoài.
“Công tố viên, tôi tìm thấy hung khí rồi.” Yoo Jung In giống như đứa bé tò mò
mới phát hiện được món đồ chơi mới, cầm hung khí chạy về phía công tố
Min cao giọng nói.
Kết quả công tố Min tiếp tục lờ Yoo Jung In đi, vẻ mặt lãnh đạm đi mất.
“Tôi… lại đắc tội anh ta chỗ nào nữa rồi?” Yoo Jung In nhìn bóng lưng công tố Min, làm cái mặt quỷ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...