Mặc dù Yến Thập Tam gan dạ, cũng bị dọa cho đến đổ mồ hôi hột, chỉ riêng khúc xương sườn đã khổng lồ như vậy, thì tưởng tượng mà xem, nếu là khi còn sống, thì cái vật này còn to lớn đến bao nhiêu, chỉ sợ là so với một ngọn núi còn muốn to lớn hơn, đây tuyệt đối là một đầu Hồng Hoang cự thú!
Nơi đây là một sa mạc hoang vu rộng lớn không thấy bờ bến,nhìn xung quanh chỉ thấy bốn phía đều là cát vàng, chân trời thì một mảnh tối tăm mờ mịt, căn bản là không xác định được đâu là Đông Nam Tây Bắc!
Ở kiếp trước khi hắn bị Linh Lung Cổ Triều giam lỏng, bắt phiên dịch văn tự cổ thời Hồng Hoang, hắn đã cùng đi theo cường giả nghịch thiên của Linh Lung Cổ Triều qua rất nhiều hiểm địa, đã được chứng kiến rất nhiều sự tình hung hiểm, điều đó giúp cho Yến Thập Tam gan lớn hơn so với những phổ thông tu sĩ.
Yến Thập Tam mặc dù bị bộ xương của Hồng Hoang cổ thú làm giật nảy mình, hắn vẫn nhanh chóng chấn tĩnh mà hít thở sâu một cái. Nhắm mắt lại và tùy tiện chọn một phương hướng mà đi.
Trên đường đi, dưới chân hắn thỉnh thoảng vang lên từng đạo thanh âm "Răng rắc, răng rắc", của những mảnh xương cốt bị vỡ vụn khi hắn đạp lên chúng, đi không được bao xa thì Yến Thập Tam đến một chỗ vô số xương cốt nằm trên mặt đất, dày và nhiều đến độ trải ra thành một con đường.
Vô số bạch cốt, có xương người, có xương thú, cũng có một chút không biết là hài cốt gì, đi lại ở nơi như thế này, chỉ cần người hơi chút nhát gan, tuyệt đối sẽ bị dọa sợ mất mật!
Đi tiếp không được bao xa, Yến Thập Tam lại gặp được một bộ xương cốt Hồng Hoang vô cùng to lớn! Bộ Hồng Hoang xương thú này so với cái hắn vừa rồi gặp còn muốn to lớn hơn, cả bộ xương thú dài trăm dặm, dạng cự thú này, khi còn sống, tuyệt đối là một tồn tại vô địch!
Cũng không biết là trải qua bao nhiêu năm, đống xương thú này đã bắt đầu bong ra từng mảnh, khí tức vô địch năm đó cũng đã tiêu tán, trải qua nhiều tuế nguyệt, thì cho dù có là đồ vật nghịch thiên như thế nào chăng nưa, cũng khó mà lưu lại chút dấu tích gì.
"Hoang mạc, bầu trời âm u, xương thú thời Hồng Hoang!" Yến Thập Tam nhìn qua bộ xương thú to lớn trước mắt rồi lẩm bẩm, thoáng chút sau đó, một ý nghĩa lóe lên lướt qua trong đầu của hắn, khiến hắn giật nảy mình!"Mai Cốt Lĩnh, ta hiện tại đang ở Mai Cốt Lĩnh!" Yến Thập Tam ngay lập tức bị dọa hoảng sợ, Mai Cốt Lĩnh, đây chả khác gì một tồn tại ma quỷ, đừng nói một tiểu nhân vật như hắn, coi như Cổ Tông Bí Phái lừng lẫy hay Chưởng giáo Thánh Môn Hoàng Đình, thời điểm đối mặt Mai Cốt Lĩnh, cũng khó mà tránh khỏi biến sắc!Đây tuyệt đối là mai cốt chi địa, đừng nói là chưởng giáo, có là tồn tại vô địch, Thiên tôn giá lâm cũng đều sẽ mất mạng ở chỗ này, không có bất cứ ai biết bên trong Mai Cốt Lĩnh có gì.
Yến Thập Tam trước đây chưa từng tới Mai Cốt Lĩnh nhưng hắn lại biết về nó. Bởi vì kiếp trước, ở thời đại thượng cổ, hắn từng bị Linh Lung Cổ Triều giam lỏng, và cũng tại trong khoảng thời gian đó, Linh Lung Cổ Triều đã từng tiến đánh qua một lần Mai Cốt Lĩnh, lúc ấy tiến đánh đội ngũ là một vị Bất Hủ Thiên Tôn dẫn đầu, phải biết rằng Bất Hủ Thiên Tôn chính là vô địch tồn tại! Có thể hái trăng bắt sao, xé rách tinh vũ.
Thế mà cuối cùng một đội quân hùng hậu có thể xem như là vô địch này của Linh Lung Cổ Triều, cuối cùng đều an táng bên trong Mai Cốt Lĩnh! Ở kiếp trước của Yến Thập Tam, hắn còn nghe nói qua, trước Linh Lung Cổ Triều, từng có không ít cường giả vô địch tiến nhập qua Mai Cốt Lĩnh, cuối cùng đều là bỏ thân ở tại đây, người có thế sống sót đi ra, lác đác không có mấy, nghe nói thậm chí có cả Bán Tổ cũng đã bỏ mình ở cái địa phương này!
Yến Thập Tam đã từng nghe một nhân vật nghịch thiên của Linh Lung Cổ Triều nói qua, mặc dù nơi đây tên là Mai Cốt Lĩnh, nhưng trên thực tế nó cực kì rộng lớn, tự thành một phương thiên địa, tại bên trong Mai Cốt Lĩnh, trong đó vùng sa mạc hoang vu vô cùng rộng lớn này, chẳng qua chỉ là một phần nhỏ của Mai Cốt Lĩnh, bởi Mai Cốt Lĩnh còn có các địa phương khác càng hung hiểm hơn.
Yến Thập Tam liều mạng nhớ lại, moi hết chất xám, liều mạng mà nhớ lại khoảng thời gian mình bị Linh Lung Cổ Triều giam giữ, hi vọng có thể từ bên trong những đoạn đối thoại của mấy gã cường giả nghịch thiên của Linh Lung Cổ Triều tìm kiếm được phương pháp thoát ra nơi này.
Mặc cho Yến Thập Tam nhớ lại thì đều không có lấy một chút thông tin liên quan tới phương pháp chạy ra khỏi Mai Cốt Lĩnh! Điều này khiến cho Yến Thập Tam đặt mông ngồi dưới đất, không khỏi có chút nhụt chí.
Lần này là chết chắc rồi, ngay cả Nhân Hoàng, Thiên tôn cũng không thể đi ra địa phương này, thì một tiểu nhân vật như hắn chỉ sợ thật là không có biện pháp đi ra ngoài.
Yến Thập Tam cười chua xót, không vì đó không cam lòng chịu đựng. Ở kiếp trước, tại thời điểm thượng cổ, hắn là một đứa cô nhi, đi theo một lão học giả lớn lên, sau khi lão học giả chết, hắn một mình chiếm núi làm vua, nằm mộng thành lập một môn phái, thu nhận con nuôi, nhưng mà nằm mộng còn chưa có kịp tỉnh lại, liền bị Linh Lung Cổ Triêu chộp tới làm phiên dịch, mặc dù Linh Lung Cổ Triều không để cho hắn chịu khổ, nhưng hắn lại mất đi sự tự do.
Rồi cho đến một ngày khó hiểu, hắn đã xuyên qua tới kiếp này, rời xa thời đại Thượng Cổ, rời xa Linh Lung Cổ Triều, không những thế lão thiên còn cho hắn một nghĩa phụ hết lòng chăm lo cho hắn! Nhưng mà, thời gian đó cũng không có kéo dài được bao lâu thì nghĩa phụ lại đột nhiên mất tích! Thậm chí, hiện tại hắn còn rơi vào Mai Cốt Lĩnh! Lão thiên ơi, sao lại đùa giỡn ta đến mức thế cơ chứ.
Yến Thập Tam nhớ rõ ràng mình đã chết tại Yến Trang dưới núi, hắn không rõ tại sao mình lại đi vào Mai Cốt Lĩnh! Nhưng, hiện tại hắn biết muốn đi ra Mai Cốt Lĩnh, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Yến Thập Tam hít lấy một hơi thật sâu, từ trong tuyệt vọng lấy lại tinh thần, trong nội tâm lại một lần nữa dấy lên dục vọng muốn sống. Bất luận nguy hiểm ra sao đi chăng nữa, hắn cần phải tiếp tục tiến lên. Dù sao hắn là người đã chết qua hai lần, thêm lần nữa cũng không hề gì!
Nghĩ tới điểm này, Yến Thập Tam lần nữa phấn khởi, đứng lên, sửa sang lại một chút đồ vật của mình, đồng thời kiểm kê lại đồ vật mang bên trong túi càn khôn, và cũng may là thần may mắn còn mỉm cười với hắn khi trong túi càn khôn của hắn còn có không ít lương khô, nước uống, cùng với mấy bình Giải Cơ Đan!
Giải Cơ Đan, là loại đan dược thường được dùng bởi các tu sĩ, khi ăn loại đan dược này vào, sẽ không cảm thấy đói khát.
Túi Càn Khôn của Yến Thập Tam cũng không lớn, không gian có hạn, đây dù gì cũng là loại mặt hàng phổ thông dành cho tu sĩ thông thường như hắn, loại Túi Càn Khôn này đương nhiên là không có cách nào đánh đồng với con hàng mà các đại nhân vật sử dụng, nhưng chỉ để chứa nhu yếu phẩm thì loại hàng này vẫn còn đủ xài.
Yến Thập Tam lại hít một hơi sâu, lắc đầu qua lại để giũ bỏ đi những tạp niệm không cần thiết, rồi lại tiếp tục lên đường.
Yến Thập Tam tiếp tục đi tới, đi qua vô số bạch cốt, thậm chí có nhiều chỗ, bạch cốt chất thành núi, tại bên trong số bạch cốt lâu cũng tản ra không ít khí tức vật phẩm, đều là những loại vật phẩm kinh thiên, nhưng dù vậy những vật tại nơi này địa phương, không có được tu sĩ tẩm bố khí huyết cũng đều đã hóa thành sắt vụn hay bụi phấn.
Nhưng thứ này đều đã là phế binh cả rồi, nhìn các binh khí này, Yến Thập Tam có thể tưởng tượng được những người đa từng đi vào nơi đây, không ai không phải cường giả tuyệt thế, nhưng bất luận là có mạnh mẽ cỡ nào cũng đều ở lại đây chôn xương.
Yến Thập Tam không thèm quan tâm mà tiếp tục đi tới, may mắn số lương khô, nước uống cùng Giải Cơ Đan hắn mang theo đủ để duy trì hai ba năm.
Tại nơi hoang mạc hoang vu này, tựa hồ là không có ngày đêm, Yến Thập Tam một đường đi tới, cũng không biết mình đã đi được bao xa, bao lâu, hắn chỉ cứ thế mà tiến tới, gặp đủ loại hài cốt. Đến cuối cùng, Yến Thập Tam chết lặng khi hắn thấy lại hình bóng quen thuộc của bộ xương thú to lớn ngay trước mặt hắn.
May mắn một điều, trên đường đi hắn không có gặp nguy hiểm gì, đây cũng là trong cái rủi có cái may.
Tại bên trong hoang vu vô tận này, là một thế giới hoàn toàn tĩnh mịch, Yến Thập Tam đi lâu như vậy, nhưng hắn không có thấy bất luận một con vật sống nào, thậm chí là một con kiến cũng không có, chỗ này thật sự là quá quỷ dị.
Cũng không biết đã đi được bao xa, bao lâu đi được bao lâu, Yến Thập Tam rốt cục gặp được vật sống, nhưng thời điểm Yến Thập Tam nhìn thấy nó, thì hắn sợ đến ngây người.
"Răng rắc, răng rắc, răng rắc..." Từng đợt tiếng động vang lên ở giữa phiến thiên địa này, đó là thanh âm của xương cốt va chạm.
Và vật sống mà Yến Thập Tam nhìn thấy là từng cỗ bạch cốt, có người xương cốt, có cổ thú xương cốt, cũng có xương cốt Yến Thập Tam không biết là gì.
Từng cỗ xương cốt từ mặt đất bò lên, tiếp tục hướng phía trước mà đi, những xương cốt này tựa hồ là có sinh mệnh. Từ mặt đất bò lên, thi nhau hướng về một phía đi tới tựa hồ nơi đó có gì thu hút chúng vậy.
Nhìn từng cổ xương cốt chậm rãi đứng lên tiến về một phía, Yến Thập Tam liền minh bạch, phía trước hẳn là có loại đồ vật gì đó thu hút chúng, khiến cho cả xương cốt ở tại vùng hoang mạc này đều tiến tới.
Gặp quá nhiều chuyện hung hiểm, Yến Thập Tam cũng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiến tới, đi theo những xương cốt này. Hắn cũng muốn đến nhìn một chút, ở phía trước đến tột cùng có đồ vật gì có thể để cho những này xương cốt thu hút bọn chúng như thế!
Lúc này, Yến Thập Tam chẳng màng đến sinh tử gì nữa, cùng lắm thì lại chết một lần nữa thôi.
Đi thật lâu, Yến Thập Tam rốt cục tới được đích đến của đám xương cốt, mặc dù là đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng là khi Yến Thập Tam chứng kiến thứ trước mắt cũng không thể tránh khỏi lấy làm kinh hãi.
Trước mắt là một tòa núi xương to lớn vô cùng, cái này một tòa núi xương rộng hơn nghìn dặm, cao hơn mấy vạn trượng, tất cả đều từ bạch cốt mà làm thành, cơ mà kích cỡ đó vẫn không có ngừng tăng lên, những xương cốt đến sau đó thay phiên nhau bò lên bồi đắp thêm vào.
Chuyện quỷ dị như vậy Yến Thập Tam chưa bao giờ nghe thấy.
"Hắc, hắc, hắc, lại còn có người sống!" Ngay tại thời điểm Yến Thập Tam ngẩn người, một âm thanh đầy rùng mình từ đỉnh núi xương truyền xuống dưới.
Cái này khiến Yến Thập Tam một giật mình, nhưng, trong chốc lát, núi xương phía trên nhô ra một con móng vuốt tạo từ xương kéo dài ngàn dặm.
Yến Thập Tam không hề suy nghĩ lấy một chút, liền ngay lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng mà tại dưới móng vuốt dài ngàn dặm, Yến Thập Tam còn chưa kịp bước đi bước thứ hai, đã ngay lập tức bị bắt lại, bị cái móng vuốt xương khổng lồ nắm lại Yến Thập Tam chẳng khác gì một con kiến, dù dùng hết sức lực bú sữa mẹ cũng không khiến nó lỏng ra.
Và Yến Thập Tam bị móng vuốt từ từ giơ lên đỉnh núi xương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...