Huyết Trùng Tiên Khung

Nếu như nói một người tu sĩ có 300 tuổi thọ, thì khoảng 200 tuổi đầu chính là thời điểm hoàng kim để tu luyện, 100 tuổi còn lại khí huyết suy tàn!

Chu Ngân Tuyết có yêu cầu như thế, cũng không phải cố ý làm khó dễ đối phương, dù sao, 8 đại tâm pháp của Vãn Vân Tông đều là tâm pháp nền móng cực kì thâm ảo, nói như thế cũng không quá, bởi vì những tâm pháp đó, đa phần đều chỉ có đường chủ trở lên mới tu luyện.

Đối với đám tán tu này, thì Vãn Vân Tông cũng không sợ bọn họ phản nghịch lại, nếu như có, thì cũng không cần phải đi tu luyện lại, vì làm thế rất tốn thời gian.

Vị tán tu này nghe thế không khỏi trầm ngâm, sau đó lắc đầu nói:" Nếu là thế, thì thôi vậy." Nói xong, đạp không mà bay đi, rời khỏi Vãn Vân Tông.

Vị này tán tu dù sao cũng là Thiên Lộ Cảnh, thế nên hắn đều có quyền đặt ra điều kiện khi gia nhập, nếu như hắn gia nhập môn phái nhị lưu, điều kiện của hắn sẽ dễ được chấp thuận hơn, vì lẽ đó, khi nghe không được tu luyện một trong 8 đại tâm pháp Vãn Vân Tông thì hắn liền bỏ đi.

Cuộc tuyển chọn vẫn tiếp tục, có người thì bị loại, có người trúng tuyển, kẻ trúng tuyển thì cao hứng không thôi, kẻ bị loại thì thương tâm không dứt. Đương nhiên, cũng có không ít tán tu phù hợp điều kiện đề ra, bất quá, cũng có không ít tán tu không được bên Vãn Vân Tông chấp nhận điều kiện, nên bất mãn rời đi.

Đương nhiên, những tán tu ra điều kiện, đều là Thiên Lộ Cảnh, bọn họ đã đến cảnh giới như thế rồi, nên ra điều kiện cũng không có gì làm lạ.

-"Người kế tiếp!" Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng đến lượt Yến Thâp Tam.

Yến Thập Tam tiến lên, lấy máu thử, một lát sau trên tấm bia hiện lên Mệnh Hồn, Tâm Điền.

-"Nguyên Thủy Huyết Thống, Nguyên Thủy Tâm Điền, Mệnh Hồn —— ạch, Cáp Mô Mệnh Hồn ( Cóc ghẻ mắc bệnh)!" Sau đó, vị đệ tử thử máu đó cũng không khỏi vì đó mà cười, vừa liếc nhìn Yến Thập Tam, vừa cười.


-"Ha ——" Vừa nghe thấy thế, đám người có mặt tại đây cũng không nhịn được mà cười lên.

Vị đệ tử phụ trách thử máu này không khỏi lắc đầu nói: "Ngươi từ nơi khỉ ho còn gáy nào đến thế, chẳng lẽ tổ tiên của ngươi đều chưa từng tu luyện qua sao? Nguyên Thủy Tâm Điền cũng thôi đi, ngay cả Huyết Thống cũng Nguyên Thủy thì đúng là cực phẩm trong cực phẩm bần hèn mà, mệnh hồn lại là Cáp Mô ( Cóc ghẻ) nữa chứ, người như thế, quả thật đúng là hiếm thấy đấy!".

Đừng nói đám đệ tử hay tán tu báo danh, mà ngay cả phàm nhân có mặt tại đây cũng không nhịn cười được. Cứ cho là đám người đến báo danh không phải là phàm nhân, thì chí ít cũng là con dân trong Vãn Vân Tông, mà cho dù không phải là con dân trong Vãn Vân Tông thì cũng là con dân thuộc bàn chi khác, cho dù tổ tiên của họ không phải là đại nhân vật gì, cho dù đời đời kiếp kiếp đều là con dân, thì cũng sẽ có 1 đời có thành tựu thôi, ít nhiều gì đời sau cũng sẽ sở hữu Huyết Thống cấp thấp, dạng như Huyền Môn Huyết Thống chẳng hạn!

Thế mà Yến Thập Tam không chỉ có Nguyên Thủy Huyết Thống, mà Tâm Điền cũng Nguyên Thủy nốt, đây đúng là cực phẩm trong cực phẩm nghèo nàn mà, người như thế, tổ tiên chắc chắn là một người cực kì nghèo, phải nói là người thời tiền sử luôn ấy!

-"Với huyết thống, mệnh hồn như thế, mà cũng còn mặt mũi để chạy đến nơi này để bái sư sao, có cho vào tiểu môn phái cũng chưa chắc bọn họ nhận ngươi nữa." Có một vị tán tu lắc đầu nói.

-"Bỏ đi... Tên nghèo nàn này từ đâu chui ra ấy, chúng ta cũng là phàm nhân, nhưng cũng không đến mức phải đến tình trạng như thế, đúng là dã nhân có khác, người như thế mà cũng có mặt mũi đến đây bái môn sao?!" Có tên phàm nhân nhà giàu cười lạnh nói.

Rất nhiều người nhìn Yến Thập Tam mà cười nhạo, có người lắc đầu nói:"Tốn nhiều máu để nghiệm ra dạng như thế, người này tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm rồi, Nguyên Thủy Huyết Thống, Nguyên Thủy Tâm Điền, Mệnh Hồn thì là Lại Cáp Mô ( Cóc ghẻ), có cho hắn một bộ Tiên Kinh, thì hắn cũng chưa chắc tu luyện được, người như vậy, vô phương cứu chữa rồi!".

Yến Thập Tam cực kì bình tĩnh, Nguyên Thủy Huyết Thống, Nguyên Thủy Tâm Điền, chuyện này hắn rõ hơn ai khác, bởi vì hắn từ thời Thượng Cổ mà xuyên việt đến đây, huyết thống và tâm điền mà không phải Nguyên Thủy mới gọi là kì quái ấy. Mà mệnh hồn của hắn đương nhiên hắn sẽ không hơi đâu đi khai ra nó chính là Tiên Thai cho bọn họ biết!

Yến Thập Tam không quan tâm đến những lời cười nhạo xung quanh, hắn bình tĩnh nhìn chủ thẩm, Chu Ngân Tuyết quan sát cẩn thận rồi đánh giá Yến Thập Tam.


Đạo hạnh Chu Ngân Tuyết rất sâu, tuy nhiên nàng cũng không nhìn được đạo hạnh của Yến Thập Tam, nhưng với tư cách là một đại cao thủ, nàng có thể cảm nhận được huyết khí cực mạnh của Yến Thập Tam.

-"Ngươi không phù hợp điều kiện." Chu Ngân Tuyết còn chưa nói thì người đệ tử phụ trách thử máu lắc đầu nói, hắn là xuất phát từ lòng hảo tâm mà nói: "Lĩnh mười lượng Hoàng Kim, xuống núi đi, tìm môn phái nhỏ, xin người ta cả đời làm con dân thì đời sau của ngươi ít nhiều gì cũng có cơ hội tích lũy được huyết khí."

-"Ha Ha, Nguyên Thủy Huyết Thống, Nguyên Thủy Tâm Điền, ít nhất phải tích hơn 10 đời mới có được chút thành tựu, con cháu thứ 11 của hắn nhất định sẽ kế thừa được Huyền Môn Huyết Thống." Có người cười nhạo Yến Thập Tam nói.

-"Chậm đã." Chu Ngân Tuyết cắt lời vị đệ tử ấy, nhìn Yến Thập Tam nói: "Ngươi tu luyện đã lâu rồi đúng không, tâm pháp nền móng mà ngươi tu luyện là gì?"

Chu Ngân Tuyết quả nhiên là Chu Ngân Tuyết, không hổ là đệ nhất thiên tài Vãn Vân Tông, khác với những con mắt phàm tục kia.

-"Đúng, đã tu luyện hơn 10 năm rồi, về phần tâm pháp tu luyện thì ta cũng không biết, chỉ nhặt đại một bản ghi chép cũ, rồi tự tu thôi." Yến Thập Tam bình tĩnh nói. Đệ nhất thiên tài Vãn Vân Tông có khác, đúng là tuệ nhãn như đuốc, khó trách được phân làm chủ thẩm.

Yến Thập Tam đương nhiên sẽ không nói bản thân mình tu luyện Huyền Vũ Tâm Pháp, nói ra khác gì đem họa sát thân vào mình!

-"Được, ngươi phù hợp điều kiện!" Chu Ngân Tuyết gật đầu nói, cho phép Yến Thập Tam gia nhập Vãn Vân Tông. Nàng không cần hỏi đạo hạnh Yến Thập Tam thế nào, riêng cảm nhận thấy huyết khí cực mạnh, tràn đầy sinh lực của Yến Thập Tam là biết hết rồi.

Chu Ngân Tuyết nói thế không khỏi khiến đám người ở đây trợn mắt há mồm, không ai nghĩ tới Chu Ngân Tuyết sẽ đồng ý để một tên Nguyên Thủy Huyêt Thống, Nguyên Thủy Tâm Điền, thậm chí là Mệnh Hồn thấp kém như thế gia nhập Vãn Vân Tông, nhưng do Chu Ngân Tuyết là chủ thẩm, có quyền quyết định tất cả, thế nên không ai dám lên tiếng ý kiến dị nghị.


Yến Thập Tam thở dài một hơi, mục đích cuối cùng của hắn cũng thành công!

-"Sư muội, không ổn đâu, người này tuy tu luyện đã lâu, nhưng huyết thống và mệnh hồn thấp kém như thế, cho dù hắn tu luyện cả đời, đạo hạnh cũng có hạn mà thôi, để người tu chất kém như thế gia nhập Vãn Vân Tông, rất khó để người khác phục." Dương Bảo Sinh ngồi bên cạnh không khỏi nhíu mày nói.

Dương Bảo Sinh có thiên phú rất cao, bất luận là xét về huyết thống hay mệnh hồn, thì thế hệ đệ tử trẻ tuổi trong Vãn Vân Tông hiếm có ai có thể so sánh với hắn. Bất quá so với Chu Ngân Tuyết, thì hắn cũng không cách xa mấy, nhưng so về tuệ nhãn thì kém xa Chu Ngân Tuyết rất nhiều.

-"Ta tự có đạo lý." Chu Ngân Tuyết nói, nàng nhìn Yến Thập Tam không khỏi có chút kì quái, từ nãy đến giờ, Yến Thập Tam đều rất bình tĩnh, khí chất ấy, so với số tuổi hắn quả thật không hợp tí nào.

Dương Bảo Sinh hết cách, Chu Ngân Tuyết mới là người có quyền quyết định, không ai có quyền can thiệp vào.

-"Với huyết thống, mệnh hồn như thế, ngươi có 2 sự lựa chọn, 1 là ở ngọn núi chính làm dược sư, 2 là trở thành đệ tử ngoại môn, đày đi biên cương, làm chủ một thành trì. Ngươi chọn cái nào?"

Ở đây rất nhiều người đố kị, ghen ghét Yến Thập Tam có vận khí tốt đến thế, đây quả thật là vận khí cứt chó gì rồi.

-"Khẳng định là đệ tử ngoại môn." Nghe Chu Ngân Tuyết nói thế, có không ít người nói.

Hai sự lựa chọn này đều có chỗ tốt cả, ở lại ngọn núi chính, mặc dù gần tổ địa, nhưng lại làm dược sư, cuối cùng cũng chẳng có tiền đồ gì, địa vị dược sự so với con dân không kém mấy, chẳng qua là đãi ngộ cao hơn một chút thôi.

Mà đệ tử ngoại môn thì lại khác, tuy xa ở núi chính, nhưng chỉ cần nằm trong địa phận Vãn Vân Tông, chỉ cần có con dân thì có thể sử dụng Bảo Tàng Huyết Khí thoải mái, chỉ có điều không bằng ngọn núi chính mà thôi, quan trọng hơn, là ở ngoài được tự phép chủ trì, có thể lấy được rất nhiều chỗ tốt, so với làm dược sư thì tốt hơn nhiều.

-"Ai, dược sư đi, ở nơi nào mà chả giống nhau, dược sư an nhàn hơn." Yến Thập Tam làm bộ do dự một chút, sau đó đưa ra lựa chọn của mình.


Không cần nghĩ chi nhiều, hắn lựa chọn ở lại ngọn núi chính, hắn giả bộ khó chịu đáp ứng, miễn để người khác nghi ngờ, để người khác lại hiểu lầm hắn là lười biếng, ham an nhàn.

Thật ra thì Yến Thập Tam là vì "Ưng Nhãn" mà đến, hiện "Ưng Nhãn" đang nằm ngay tại Vãn Vân Tông, hắn làm sao nguyện ý mà đi nơi khác chứ!

-"Ngốc đến thế vô phương cứu chữa, chắc hắn muốn ăn rồi ngủ, không muốn làm! Cơ mà lựa chọn như thế cũng quá ngu xuẩn đi!" Thấy Yến Thập Tam lựa chọn như thế, có không ít người khinh thường nói.

Rất nhiều người liếc Yến Thập Tam, tên như thế, cả đời đều là phế vật, huyết thống, mệnh hồn đều rác rưởi, nhưng lại không muốn cầu tiến, lại thích ham nhàn rỗi, người như thế, có Tiên Nhân hạ phàm cũng vô phương cứu!

-"Đại đạo dài đằng đẵng, đạo căn mới là chính, thiên phú không quan trọng, nhưng quan trọng nhất chính là đạo tâm, không có đạo tâm vững vàng thì cho dù mệnh hồn, huyết thống có tốt ra sao, đều không tu luyện tới nơi tới chốn!" Khi nghe Yến Thập Tam lựa chọn như thế, Chu Ngân Tuyêt không khỏi nhíu mày, dù sao trở đi, Yến Thập Tam cũng là đệ tử Vãn Vân Tông rồi, thế nên nàng động viên vài câu khích lệ: "Năm đó Nhân Hoàng cũng là từ huyết thống bình thường, mệnh hồn bình thường, nhưng nhờ vào đạo tâm kiên định, mà cuối cùng cũng đột phá, đạt thành tựu mà không ai có thể chạm tới. Ngươi nên học tập tiên hiền đi!"

Nhân Hoàng, người đã từng vô địch thiên hạ, một nhân vật nghịch thiên vào bốn ngàn năm trước, hắn là từ mệnh hồn bình thường, huyết thống bình thường, mà có thể đạt được thành tựu khó ai bì được, càn quét thiên hạ. Nhờ vào đạo tâm kiên định của hắn, một đời thảo phạt, vào sinh ra tử, cuối cùng cũng đã tạo ra một đoạn trường kỳ! Trở thành tấm gương của vô số tu sĩ!

Không được, thì ta càng làm nghịch lại, trảm mệnh hồn của chính mình, phá rồi lại lập lại, đây là chuyện cực kì nguy hiểm, một khi thất bại, cả đời sẽ bị hủy đi. Nhưng cả đời Nhân Hoàng lại không ngừng phá mệnh, cuối cùng lại từ tư chất bình thường nhất để leo lên, trở thành vô địch thiên hạ, để làm được điều này, cần đạo tâm phải cực kì kiên định!

-"Hừ, người như thế, sao có thể cùng Bất Hủ Nhân Hoàng so sánh, phế vật như thế, làm sao có thể giống Nhân Hoàng, có được đạo tâm kiên định!" Có người khinh thường, thấp giọng nói.

-"Sư muội, muội tâm địa thiện lương, bất quá, chuyện này cũng cần phải nhìn người mà nói, loại người này, ham nhàn rỗi, muội đừng nhiều lời với hắn làm gì." Dương Bảo Sinh lắc đầu, cười nói.

Nghe nói như thế, Yến Thập Tam liếc nhìn Dương Bảo Sinh, mỉm cười nói: "Đa tạ tiên tử, ta nhất định sẽ cố gắng để trở thành Nhân Hoàng thứ 2!" Yến Thập Tam đơn thuần chỉ muốn trêu chọc Dương Bảo Sinh.

Dương Bảo Sinh thấy Yến Thập Tam ngây ngốc, trong nội tâm không khỏi chán ghét, hừ nhẹ một tiếng, hắn có địa vị rất cao, vì thế hắn khinh thường, không muốn cùng một con kiến so đo làm gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui