19.
Thiếu niên đẹp trai kia tên là Arthur.
Cậu ta điều khiển tâm trí tôi một cách vô cùng tao nhã, tôi ngã khỏi người Trình Tuần, kéo về phía bên cạnh anh.
Trình Tuần kịp thời cắn được vạt áo tôi, tôi treo lơ lửng giữa không trung.
Arthur phất nhẹ tay một cái, nhìn thấy dấu ấn của người sói lờ mờ dưới cổ tôi.
“Thiếu lang chủ có vẻ không lừa ta.”
Trước tiên anh buông tôi ra.
Tôi nhếch nhác bò ra ngoài, lùi về phía sau Trình Tuần.
“Anna, hắn vì cô không bị tan thành tro bụi, ngược lại lợi dụng cơ hội đấy.”
Tôi quay đầu nhìn Trình Tuần, anh ấy không hề nhìn tôi, vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hiền lành nhưng lại tàn nhẫn của Arthur.
“Arthur, ngươi giúp đỡ kẻ ác, để ma cà rồng đầm lầy tới cướp địa bàn, *iế* hại lính canh của ta, gan của các ngươi to như vậy từ khi nào thế? Muốn thăm dò điểm mấu chốt của ta sao?”
Lời vừa buông xuống.
Tiếng thét chói tai vang lên.
Các hộ vệ ma cà rồng từ các phía bị sói xám hung hãn kéo vào trong rừng sâu, từng đợt tiếng dã thú gầm gừ cắn xé.
Rất nhanh chóng đầu của ma cà rồng được ném ra từ khu rừng, lăn đến giữa đầm lầy, sau đó từ từ chìm vào trong bùn lắng.
Tôi nhìn đến ngây người.
Từ đầu tới chân không kìm được cảm thấy ớn lạnh.
Đây mới thực sự là Trình Tuần.
“Một mạng đền một mạng, ta mới có thể coi là công bằng.”
Trình Tuần đưa ra tối hậu thư.
Biểu cảm của Arthur không dễ nhìn cho lắm.
Trình Tuần tiếp tục nói: “Ban đầu các ngươi thua cuộc, để lại nhánh tộc của Anna lại canh giữ Altay đề phòng bầy sói, các ngươi trốn trở về phương tây làm vương làm tướng, giờ thì lòng tham vô đáy muốn dần thôn tính địa bàn, tìm cớ xé rách hiệp ước liên minh.”
Bị nói trúng tim đen rồi.
Arthur không nói gì.
“Nhưng cũng phải xem mấy người có bản lĩnh lấy về không. Chúng ta không muốn chiến tranh, nhưng cũng không sợ chiến tranh.”
Tất nhiên là Arthur phủ nhận: “Thiếu lang chủ, chúng tôi không có ý như vậy.”
Trình Tuần cũng không phải không nói lý, ánh mắt từ từ liếc qua chủ đầm lầy và cô nàng xinh đẹp bên cạnh.
“Nhưng có một vài ân oán cá nhân, tất nhiên là cần tính toán rõ ràng.”
Arthur hiểu ý, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt: “Thiếu lang chủ, hy vọng sau này chúng ta không gặp lại.”
Hắn biến mất trong nháy mắt.
Hả?
Lẩn nhanh thế cơ à.
Lão già và cô nàng kiều diễm cũng chưa kịp phản ứng.
“Đi cứu cái tên đần kia đi.”
Trình Tuần ám chỉ Anker.
Một trận ác chiến.
Trình Tuần tới báo thù.
Tôi thấy Trình Tuần ngậm tên chủ đầm lầy tha lên, ném lên phía trên, bầy sói ngầm hiểu đứng phía sau tiếp ứng.
Cứ con này đến con kia, tuổi già rồi, di chuyển tức thời cũng chậm đi một nửa.
Cười ch*t mất, đứng từ xa nhìn vào không khác gì một bầy hải cẩu đang chơi bóng.
Còn cô nàng yêu cầu và Hùng Đại Hùng Nhị.
Tôi giao hết cho Anker.
Lần phá giới đầu tiên sau trăm năm lại vì sừng mọc đầy đầu.
Tim đau quá anh trai ơi.
20.
Có lúc, đàm phán từ xa giải quyết xung đột thích hợp hơn đổ máu.
Sau cuộc xung đột.
Tôi và Trình Tuần rơi vào trạng thái ngượng ngùng quái dị.
Ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.
Trình Tuần vác tôi ra khỏi đầm lầy.
Tôi không chịu nổi, tước vũ khí đầu hàng: “Này, thả em xuống, em tự đi.”
Trình Tuần biến trở về hình dáng con người, tôi rơi xuống khỏi người anh.
Anh cố ý không đỡ tôi.
“Lớn tuổi rồi, chân tay không linh hoạt nữa à?”
“Lớn tuổi rồi nên anh quên chữ thương hoa tiếc ngọc viết như nào rồi sao?”
Trời sắp sáng rồi.
Tôi vô ý trốn vào trong bóng tối.
Có một số việc nói rõ ràng vẫn tốt hơn.
Tôi có chút không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh phát hiện ra em giả chế* từ lúc nào?”
“Rất lâu rồi.”
“Rất lâu.”
“Em quên là anh có thể điều khiển động vật à? Mấy con dơi hút máu của em không biết giấu diếm, sau khi suy nghĩ thấu đáo, anh bắt hai con về hỏi.”
Cuối cùng tôi không nhịn được mắng chửi dữ dội:
“Đ*m! thế mà anh không thèm đi tìm em!”
Vậy khi tôi ở Syberia lấy quyền anh ra để giải quyết nỗi đau thất tình chẳng phải anh ấy biết hết sao?
Ôi cái đ*m mất mặt quá đi mất.
“Em nhát gan, em đâu có tin anh.”
Tôi che mặt, không nghe không nghe.
“Sau này anh nghĩ, cũng chẳng thể trách em được, vết xe đổ phía trước nhiều như thế, em sợ hãi cũng là bình thường, lúc đó anh cũng chưa trưởng thành, rất nhiều nhân tố thêm thắt lại với nhau, vậy trước tiên cứ để em đi, để em trải nghiệm xã hội hiểm ác, vậy cũng có thể coi là sự lựa chọn tốt.”
“Anh cảm thấy bản thân ổn rồi, cho nên anh tới tìm em.”
Tôi trợn trừng mắt nhìn anh.
Nhưng anh ấy thật sự thù - rất - dai!
Tôi ngồi xổm xuống vùi đầu mình vào đầu gối.
Một lúc lâu sau, chẳng hề nghe thấy giọng của anh.
Tôi không kìm được ngẩng đầu lên nhìn.
Con sói xám tiến gần đến trước mắt, anh nằm sấp xuống nhìn thẳng vào tôi.
Lại cụm cụm vào đầu tôi.
Ngứa quá.
“Có dấu ấn của vua sói, từ này về sau em không cần sợ ánh nắng mặt trời nữa, em cũng có thể tận hưởng ánh nắng, nhưng em vẫn sẽ mãi mãi là ma cà rồng.”
Nước mắt tôi rưng rưng.
“Đương nhiên, em cũng có thể giải trừ dấu ấn…”
Tôi nhào tới ôm lấy anh.
“Ai giải trừ người đấy là chó… gâu gâu!”
Tôi Anna, là người co được duỗi được!
21.
Ngoại truyện.
Việc trở thành cô dâu ma cà rồng, khiến bố tôi tức giận đến mức phải miễn cưỡng kết thúc giấc ngủ đông, mang cả nhà lớn bé từ trong hang bay tới tìm tôi tính sổ.
Nếu như không phải có Anker chặn đầu, e rằng tôi đã *hết chìm trong nước bọt.
Nhưng vì có dấu ấn, việc phạt tan thành tro bụi thực sự không thể thực hiện được.
Nhưng việc kỳ dị người sói và ma cà rồng trở thành bạn đời từ cổ chí kim đều không có.
“Tổn thọ, tổn thọ quá!” Bố tôi cầm tẩu thuốc trong tay đi tới đi lui, chấm lên đầu tôi rồi lại chấm lên Anker.
“Hai cái đứa vô tích sự chúng mày!”
Trình Tuần đứng chắn trước mặt tôi, bố tôi muốn đánh cũng chẳng thể, bố không thích sói, trời sinh dị ứng với sói.
Tôi khẽ tóm lấy tay áo anh: “Sao vẫn chưa tới thế?”
“Sắp rồi, sao mà anh biết được bọn họ đi đường lề mề như thế.”
“Ái chà, đây là ông thông gia đấy à!”
Một giọng nữ vang vọng lên từ sau lưng tôi.
Tôi quay người nhìn.
Woah, một anh đẹp trai tóc bạc và một chị gái xinh đẹp đi về phía tôi.
Phía sau còn một bầy sói hộ vệ trông như con la đi theo, trên lưng vác theo đồ.
Mắt tôi lấp lánh ánh sao.
Chị gái xinh đẹp thân thuộc bắt lấy tay bố tôi.
“Chào ông thông gia, ngại quá ngại quá, cũng tại bố Trình Tuần lớn tuổi rồi, chạy không nhanh nữa, từ núi Altun đến đây còn một đoạn đường.”
Bố Trình Tuần ngại ngùng, theo sau mẹ Trình Tuần nở nụ cười nhẹ thương hiệu.
Bố tôi bị động tác của mẹ Trình Tuần làm cho ngây người.
Đây là lão vua sói đưa vương hậu đích thân tới kết thân.
Bố tôi cũng chẳng thể nói những lời nặng nề: “Đây đây đây, đường sá xa xôi, vất vả rồi.”
Mẹ Trình Tuần cười hihi: “Không vất vả không vất vả, tiện thể luyện tập, à mau mang sính lễ lên đây.”
Một tải rồi lại một tải vàng.
Khéo phải tới vài trăm cân.
Vất vả rồi.
Mắt bố tôi thẳng đứng một đường.
“Nhà chúng tôi chẳng có gì đáng tiền, có cái mỏ vàng nhỏ, chút thành ý này xin ông cứ nhận cho.”
Mẹ Trình Tuần nhìn thấy tôi, vô cùng nhiệt tình kéo tay tôi.
Cứ như là nhìn thấy bảo vật quốc gia, còn miết miết tay tôi.
“Trong phim đúng là không lừa người, quả nhiên ma cà rồng cực kì xinh đẹp, cuối cùng cũng được gặp tận mắt rồi.”
“Thiếu lang chủ cũng rất trẻ tuổi nhiều hoài bão.”
Tôi khâm phục bản lĩnh hùa của bố.
Bố Trình Tuần nháy mắt ra hiệu với Trình Tuần.
Trình Tuần hiểu ý, kéo tôi rời đi trước.
Giọng nói từ tính của lão vua sói vang lên: “Ông thông gia, việc liên hôn này của chúng ta, đối với việc sửa đổi hiệp ước hòa bình giữa hai tộc cũng là bước tiến tốt đẹp cho phương diện phát triển...”
…
Sau khi rời khỏi, tôi vẫn nói ra lời cảm thán từ tận đáy lòng mình: “Trình Tuần, nói một câu thật lòng, anh thật sự không đẹp trai bằng bố anh đâu.”
Trình Tuần nắm lấy cằm tôi:
“Ồ? Nói lại lần nữa xem?”
Hi hi, không nói nữa.
Tóm lại thì, chúng tôi có thể mãi mãi bên nhau rồi.
[Toàn văn hoàn]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...