Lý Cần đảo mắt nhìn qua đám người Mộ Khiếu Thành rồi chợt dừng hẳn lại ở chỗ Cố Lưu Ly, ánh mắt láo lia nhìn từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên khiến Lưu Ly tức thiếu điều hộc cả máu, cô hấc mặt gào vào mặt hắn.
“ Tên bất lịch sự kia, ông còn nhìn nữa tôi móc mắt ông “
“ Tôi cũng muốn biết mỹ nhân như em móc mắt tôi bằng cách nào hay là em cho tôi xem thử khả năng của em được không? “
Cố Lưu Ly tính bước lên thì bị Mộ Khiếu Thành giữ tay lại kéo cô ra sau lưng mình, anh nghiến răng ken két e ra Lý Cần thật sự sắp bị móc mắt rồi nhưng không phải do Cố Lưu Ly móc mà sẽ do Mộ Khiếu Thành tặng cho hắn một đãi ngộ quý là tự tay mình móc lấy mắt hắn.
Lý Cần cũng tắt hẳn nụ cười thích thú trên gương mặt, hắn tỏ ra uy quyền hấc mặt ra hiệu cho đàn em xông đến nhưng còn chưa được hai phút đã bị Lang Tử xử gọn nằm bệt hết trên đất chỉ còn lại hắn là một tên đang cầm súng đứng ngay bên cạnh, thấy Mộ Khiếu Thành có thể một tay xử gọn người của mình bây giờ Lý Cần bắt đầu có sự e ngại nhưng hắn không sợ hãi cũng không hề có ý định xuống nước mà còn trở nên hống hách hơn, hắn giật khẩu súng từ tay đàn em mình nhắm thằng vào đâu Mộ Khiếu Thành bên này Lang Tử cũng đổi hướng nhắm về phía Lý Cần, cứ nghĩ sẽ phần nào khiến Mộ Khiếu Thành e dè nhưng hắn không ngờ anh còn chậm rãi tiến gần hơn về phía hắn, đến khi miệng súng cách ngực trái của Mộ Khiếu Thành vỏn vẹn hai mươi xen ti mét, lúc này Mộ Khiếu Thành mới thèm lên tiếng.
“ Tao cho mày một cơ hội nếu còn cản đường tao, tao sẽ lấy hai chân này của mày”
“ Mày nghĩ mày là ai, mày đang đứng ở đất của Lý Cần tao, tao muốn xem mày lấy chân của tôi bằng cách nào? “
Lý Cần cao ngạo, hống hách nói lớn, Lý Cần lần nữa ra lệnh cho đám vệ sĩ xông đến lần nữa nhưng lần này bọn họ không phải chỉ là bị đánh mà mỗi một người đều được Lang Tử ban cho một phát đạn chí mạng.
Lý Cần trố mắt nhìn một vũng máu lớn lênh láng chảy khắp căn phòng, hắn bước lên hai bước lần này còn cao giọng dõng dạc hơn.
“ Mày dám giết người của Lý gia, mày có biết tao là ai không, tao là chiến thần của Thái Sơn Vương mày nghe rõ chưa, mày giám động đến tao Thái Sơn Vương sẽ khiến mày sống không bằng chết “
Mộ Khiếu Thành cuối cùng cũng nghe được lời muốn nghe, ngay từ đầu anh đã biết Lý Cần chính là chiến thần dưới trướng của Sở Dao, lần này anh đích thân tham gia buổi đấu giá này cũng chính là muốn xử lí tên ếch ngồi đáy giếng này, hắn đã lợi dụng danh tiếng của Thái Sơn Vương làm không ít chuyện xấu, Lý Cần ý mình là chiến thần của Thái Sơn Vương bên ngoài nịnh hót kẻ giàu ức hiếp kẻ nghèo đây hoàn toàn là đi ngược lại với nguyên tắc làm việc của Thái Sơn Vương do Mộ Khiếu Thành đề ra.
“ Chiến thần của Thái Sơn Vương sao?, tao muốn xem bản lĩnh của chiến thần đến đâu “
“ Tên chó nhà mày đừng có mà thách ông đây “
Lý Cần dứt lời hắn bóp cò ba phát liền, ba viên đạn đồng thời bay thẳng về phía Mộ Khiếu Thành, anh lại có thể bình tĩnh mở to bàn tay mình một ánh sáng màu vàng kim phát ra ngăn lại sự chuyển động của ba viên đạn kia, bàn tay Mộ Khiếu Thành từ từ thu lại ba viên đạn cũng chịu sự ảnh hưởng từ công lực của anh mà bị bóp méo đến vỡ vụn rơi vãi trên đất.
Cố Lưu Ly theo Lý Cần ngơ người ra, hắn bất ngờ mười thì cô bất ngờ đến một trăm, cô ở bên cạnh Mộ Khiếu Thành không lâu nhưng cũng không tính là quá lâu nhưng cô không hề biết anh còn có nội công như vậy, Mộ Khiếu Thành quả là không đơn giản, vương chủ Thái Sơn Vương đúng là danh xứng với thực.
Lý Cần đã không còn một giọt máu, ông ta không nghĩ trong thời đại này còn có người biết nội công, hắn rõ là đang run rẩy nhưng vẫn không bỏ được thói hống hách, ngang ngược của mình, lúc này Mộ Khiếu Thành nhấc điện thoại, anh lạnh lùng gằng lớn giọng.
“ Sở Dao cô đến đây cho tôi, đến mà xem cô nhận thứ rác rưởi gì vào Thái Sơn Vương của tôi “
Lý Cần không biết Sở Dao anh nhắc đến là ai nhưng khi nghe thấy Mộ Khiếu Thành nói như vậy bất chợt trong đầu anh hiện ra hình ảnh của Long thần quân của Thái Sơn Vương_Sở Dao cũng chính là người đứng đầu của hắn nhưng có thế nào Lý Cần cũng không nghĩ đến chuyện Mộ Khiếu Thành chính là vương chủ của Thái Sơn Vương.
Còn chưa đến mười phút Sở Dao đã có mặt không chỉ một mình cô ta mà đến cả bốn người đứng đầu của bốn gia tộc lớn cũng tập trung đến bọn họ từng người một chắp tay cúi đầu.
“ Nhà họ Triệu của Thái Sơn Vương bái kiến Vương chủ “
“ Nhà họ Mạn của Thái Sơn Vương bái kiến Vương chủ “
“ Nhà họ Trương của Thái Sơn Vương bái kiến Vương chủ “
“ Nhà họ Ngô của Thái Sơn Vương bái kiến Vương chủ “
“ Long thần quân của Thái Sơn Vương bái kiến Vương chủ “
Sở Dao dứt lời liền quay qua giáng một cú tát thấu trời lên gương mặt xấu xí của Lý Cần, khiến ông ta ngã ngửa ra sau nằm bệt trên sàn đất, cả người dính đầy máu nằm bệt trên nền đất, Sở Dao quỳ rạp cúi gầm đầu Mộ Khiếu Thành đi đến tát liền hai phát lên hai bên mặt cô ta.
“ Là tôi không quản tốt người của mình mong vương chủ trị tội “
Lý Cần ngớ người ra, hắn vừa mới nghe thấy Sở Dao gọi Mộ Khiếu Thành là vương chủ mà ở Mộ Thành này người có thể có chức danh này chỉ có duy nhất vương chủ của Thái Sơn Vương mà thôi, Lý Cần ngáo ngơ chỉ ta về phía Mộ Khiếu Thành hỏi ngược.
“ Vương chủ sao?, sao tên này lại là vương chủ được “
“ Đương nhiên là phải trị tội rồi, một chiến thần nhỏ bé giám đe dọa đòi giết vương chủ, đây chính là thuộc hạ tốt của cô đó sao “.
Mạn Hương cũng lên tiếng mắng nhiết.
Sở Dao biết bản thân đã nuôi ong tay áo, chính cô còn không ngờ Lý Cần dưới sự che chắn của cô mà hống hách đến vậy, cô làm sao biết được Lý Cần đã tận mắt chứng kiến công lực của Mộ Khiếu Thành nhưng vẫn cứng đầu không chịu nhận sai.
“ Là tôi không biết nhìn người mong vương chủ trách phạt “
“ Lý Cần ông còn không mau cúi đầu chịu tội trước vương chủ “
***
Vote! Vote! Vote
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...