Gió lồng lộng từ đâu thổi đến, cây cối run rẩy mình trong cơn gió đêm, mặt hồ không ngừng nổi sống lăn tăn.
"Zebric, cuối cùng anh cũng trở về" Zebra mĩm cười yếu ớt, đôi chân cậu chậm trãi tiến về mặt hồ như thể cậu sợ rằng chỉ cần mình cử động mạnh, người anh trai mà cậu yêu quý nhất sẽ biến mất vĩnh viễn vậy.
Tâm trí Zebra mờ mịt, cậu không màn người trước mặt là ảo ảnh hay chân thật, cậu chỉ biết, đó là anh trai cậu. Từ nhỏ, sinh ra mang trong mình dòng màu cao quý, ai ai cũng đều hầu hạ tôn thờ cậu như một đấng toàn năng, nhưng cậu biết, thứ họ tôn thờ không phải là bản thân cậu, mà là dòng máu thuần chủng quý giá trong con người cậu kìa. Chỉ có Zebric, chỉ có duy nhất một mình anh ấy là yêu thương con người thật sự của cậu. Cậu thích điều gì, anh ấy cũng cho. Cậu làm sai, anh ấy sẽ mắng cậu thật nặng. Trong thế giới của những con quỷ vô tình, chỉ có duy nhất anh Zebric yêu thương cậu.
Ngày đó, lẽ ra cậu không nên đòi kết tinh băng đó để được mạnh hơn, không nên cố chấp như thế: "Anh, em sai rồi, em sai rồi".
Lin lập tức lao đến chỗ Zebra, nhưng còn chưa chạm đến người cậu nhóc đã bị Zebra dùng băng đánh ra xa. Nhỏ ngã lăn lộn trên đất, từ dưới chân, băng đang tụ lại như muốn đóng băng nhỏ.
"Zebra, dừng lại đi, đó không phải là anh cậu đâu" Lin thét lên, đồng thời nhỏ cố dùng sức thoát ra khỏi tảng băng.
Jupiter lúc này cũng không khác gì Zebra, tâm trí anh hoàn toàn bị cảm giác tội lỗi năm đó bủa vây. Chính cái sức mạnh nguyền rủa trong cơ thể anh đã giết chết họ, là lỗi của anh..
Trước mặt Jupiter là vườn hồng trong cung điện, nơi mà năm xưa họ vẫn cùng uống trà cùng nhau, cùng chơi đùa vui vẻ. Anh thậm chí còn có thể thấy được Dì Anne và Alice đang vẫy tay gọi anh tới.
Dù rằng đầu óc anh vẫn đủ nhận thức được họ đã chết, nhưng như vậy thì sao? Cảnh tượng trước mặt là thứ anh luôn mong mỏi có thể nhìn thấy dù là trong giấc mơ, bây giờ nó đang ở trước mặt anh. Một lần thôi, hãy để anh nhìn thấy họ. Nguy hiểm cũng được, anh không quan tâm, vì từ khi sinh ra, mang trong mình sức mạnh này, anh đã không còn cảm giác sợ sệt hay bận tâm sống chết nữa rồi.
"Dì Anne, Alice, Zue ở đây" Jupiter khẽ nói, đôi mắt anh bi thương nhìn về phía mặt hồ trống rỗng. Như sợ nó biến mất. anh nhanh chóng lao tới hồ, nháy mắt đã vượt qua cả Zebra.
Hai nữa trái tim trong Lin đập mạnh, nhỏ biết phải làm gì đây? Đáng lý ra loại máy móc dưới hồ đó không thể ảnh hưởng được đến dòng thuần. Nhưng Jupiter và Zebra là tự nguyện bị vùi trong ảo giác thì nhỏ còn có thể đánh thức sao?
Nước thanh tẩy không giết được dòng thuần, nhưng không có nghĩa là không làm họ đau.
Mặt nước hồ dềnh dàng, quá nhiều nước, lại đều là nước thanh tẩy, với 2 phần sức mạnh hiện tại, nhỏ không thể đóng băng được thẩy. Cũng không thể giải phóng sức mạnh, lại càng không thể tấn công trực diện vào hai kẻ mang sức mạnh có thể đe dọa sự tồn vong của nhân loại kia.
Nếu là một vampire thông minh, chắc chắn sẽ bỏ đi và mặc kệ. Lin khẽ cắn môi, được rồi, dù sao trước giờ nhỏ cũng chẳng được thông mình mà, suốt 100 cuộc đời luôn bị Ceref lợi dụng, bây giờ có ngốc thêm lần nữa chắc cũng không sao.
Hít một hơi thật mạnh, Lin dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống hồ.
Thân thể vừa tiếp nước, cơn đau nhói bao phủ lấy từng tấc thân thể nhỏ tựa như lửa thiêu và điện giật. Lin cắn răng, nhỏ biết nhỏ có thể chịu được, ít nhất nhỏ cũng không hẳn là 100% vampire, nhỏ có thể chịu đựng được lâu hơn vampire bình thường.
Không biết bơi, nên hết lần này đến lần khác, Lin phải cố gắng đóng một mặt băng nhỏ dưới chân để làm đệm cho nhỏ lặn người xuống sâu. Tiêu tốn sức lực lại còn đau đớn chẳng khác gì bị tra tấn, nhưng nhỏ vẫn nén đau lặn sâu xuống, đưa mắt tìm cái máy chệt tiệt đó.
Nhỏ nợ Zebric quá nhiều, bây giờ, tất cả những gì người muốn bảo vệ, nhỏ sẽ thay người gánh vác tất cả.
Hết cảm giác đau này lại đến cảm giác đau khác, dần dần cơ thể Lin dường như mất đi cảm giác. Đầu óc nhỏ mờ mị đi, tầm nhìn phía trước cũng nhạt nhòa hẳn. Nhỏ thật sự rất muốn ngủ, nhưng nghĩ đến việc Jupiter và Zebra sẽ đau đớn thế nào, nhỏ lại ép mình tỉnh lại.
Không biết bao lâu sau, khi mà Lin có thể cảm nhận được lớp da bên ngoài của mình sắp bị ăn mòn sạch sẽ, thì một thứ ánh sáng nho nhỏ hiện ta khiến nhỏ dù đang rất đau đớn nhưng cũng mĩm cười.
Ép chút sức tàn để tạo lớp băng, bàn chân chạm vào mặt băng mát, nhỏ cố gắng bậc thật mạnh về phía đó.
Một vật thể hình cầu nhỏ bằng một nắm tay chớp tắt chớp tắt, Lin nhìn sơ qua cấu tạo của nó, liền biết loại này không thể trực tiếp phá hủy, nếu không một quả bom thuốc mê trong nó sẽ phát tán.
Cũng may nhỏ đã từng họ quá kĩ năng của thợ săn, nên chỉ hơn vài mươi giây Lin đã cắt thành công dây dẫn của nó. Ảo ảnh cùng với chất thanh tẩy trong hồ biến mất.
Cầm khối vật thể trong tay,Lin dùng thuật Băng Hủy lên nó, trong phút chốc khối vật thể đóng băng hoàn toàn, tiếp đó tảng băng tan thành nước theo dòng chảy của hồ trôi đi, hoàn toàn phi tang vật chứng.
Lin gượng mình ngoi lên mặt hồ, nhỏ muốn vươn tới ánh sáng trước mặt nhưng lại quá mờ mịt, khung cảnh cứ thế tắt dần, tắt dần. Đôi mắt Lin từ từ khép lại, cảnh thật trước mặt hoàn toàn tan biến.
Trong mơ màng, cảnh tượng trước mặt nhỏ hoàn toàn biến mất, một không gian khác đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Đó là tại một nơi có rất nhiều hoa hồng, hoa hồng đỏ mọc đầy dưới đất như trải thảm, giữa biển hoa đó, có hai người đang đứng. Họ dường như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Lin không nhìn rõ người phụ nữ đó, chỉ biết cô ấy dường như là tuyệt đẹp, mái tóc vàng óng ả như ánh nắng mặt trời buổi ban mai, đôi mắt mang một màu xanh đến sắc trời mùa thu cũng phải thẹn, toàn thân vận chiếc váy trắng hoàng tộc trung cổ dài quét đất đang nhìn người đàn ông với đôi mắt đong đầy yêu thương.
Người đàn ông mĩm cười, trong mắt anh dường như chỉ vĩnh viễn có duy nhất một người phụ nữ trước mặt. Bàn tay họ đưa ra, chuẩn bị siết chặt lấy, hòa làm một với nhau. Nhưng lúc đó, trời bỗng nhiên nỗi gió lớn, hoa hồng héo rũ rượi chết chóc, đôi tay hai người còn chưa kịp chạm đã bị tách ra vĩnh viên. Xa xa phía chân trời vọng lại tiếng nói yêu mị của người đàn ông bí ẩn nào đó: "Ta vẫn luôn ở nơi sâu thẳm nhất trong chốn âm ty đợi nàng đấy".
Lin đưa tay ra trước, nhỏ không hiểu sao cảm giác đau đớn tiếc nuối lại bao bây lấy tâm hồn nhỏ: "Đừng chia cắt họ...".
Bàn tay trước Lin bỗng nhiên như bị ai nắm lấy, rồi không gian từ từ tan vỡ, tiếng cười yêu dị cũng từ từ biến mất khỏi tai nhỏ. Ánh sáng dìu dịu khiến Lin mở mắt, khuôn mặt Jupiter có chút khinh thường đang nhìn nhỏ, bàn tay lạnh ngắt của anh siết chặt lấy cổ tay nhỏ không chút nâng niu dịu dàng.
Lin nhìn bộ dạng nhếch nhát của Jupiter có chút buồn cười, nhỏ chợt nhếch mép: "Đừng có sống mãi trong quá khứ như thế chứ, hai tên ngốc".
Lin gục xuống ngất đi, cơ thể nhỏ vẫn ngập trong nước, Jupiter cũng không định tiến lại đỡ nhỏ, anh chỉ đơn giản đứng một chỗ cầm lấy cổ phải của Lin, mặc nhỏ ngồi ngất dưới vũng nước.
Zebra đứng trên bờ nhìn xuống, khuôn mặt cậu vừa có chút bi thương lại có chút mặc cảm tội lỗi cùng sự lo lắng. Cậu biết Jupiter sẽ không thèm quan tâm đến Lin, nên nhanh chóng bước lại, định rằng sẽ bế Lin về, chăm sóc thay lời xin lỗi với nhỏ.
"Về trước đi Zebra" đột nhiên Jupiter lên tiếng, anh không quay mặt lại, nhưng Zebra vẫn có thể cảm nhận được sự nghiêm tùc của anh.
Zebra trước giờ luôn xem Jupiter như anh trai, nên lời nói của Jupiter cậu dường như rất hiếm khi phản bác, huống gì hiện tại với tình hình này dĩ nhiên có khá nhiều việc đợi cậu giải quyết. Nhẹ gật đầu, cậu quay lưng, một cơn gió thoáng qua đã không thấy dạng.
Xung quanh yên ắng như tờ, một áng mây nhẹ trôi đến che lấp đi ánh trăng. Cỏ xanh khẽ rung trong gió, một chiếc lá từ cành cây rơi xuống.
Jupiter nhìn xuống Lin, nhỏ lúc này chỉ còn lộ ra vài sợi tóc dưới trên mặt nước, toàn thân đều chìm ngập trong nước như xác trôi sông, Đột nhiên, gió ngừng thổi, không khí xung quanh bắt đầu tụ lại như đang bao bọc cho cái gì đó. Jupiter lúc này một phát kéo thốc Lin lên, để nhỏ gục cơ thể vào người anh. Bàn tay anh chạm vào cơ thể nhỏ hơi phản ứng, đằng sau lớp tóc vàng ướt sũng đang bám bê bết là chiếc cổ trắng nõn.
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, đôi mắt màu xanh ngọc biển ánh lên một màu đỏ máu quỷ dị trong đêm.
Bóng hai người chưa đến một cái nháy mắt đã biến mất hoàn toàn trong màn đêm, chiếc lá lìa cành bao lâu bấy giờ mới nhẹ nhàng chạm đất.
Mùi hương thơm tho ngọt ngào chết người cùng sự mềm mại ấm áp chết người chỉ có duy nhất ở nơi họ đứng cũng hoàn toàn biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...