Một lúc sau, Lưu Tích đã áp đảo hoàn toàn lũ quái thú kia.
Hắn nghe theo lời Ma Hầu nói, bắt đầu linh hoạt hơn trong cách dùng gậy.
Không gian rừng rậm này có rất nhiều khoảng hẹp giữa các gốc cây, Lưu Tích có thể lợi dụng nó để vắt Kim Bổng ngang qua và bẩy mạnh một cú, hất tung con quái.
Nghĩ lại, Ma Hầu quả thực là bậc thầy trong việc lợi dụng địa hình, hắn chuyền cành, nhảy nhún, con quái thú khổng lồ bậc S kia ngay cả một cơ hội để được chạm lên cơ thể hắn cũng không có.
Nếu như vẫn cứng nhắc mà đứng trên mặt đất, e rằng Ma Hầu cũng phải chịu vài cú dẫm thẳng đầu.
Cái tư duy trên chiến trường nó khác cái lý thuyết nhiều lắm.
Minh Đa cấp D, trải qua một cuộc tử chiến với quân Thạch Tộc, thậm chí đã quay ra đánh thắng chủ nhiệm khoa Lôi Huyết.
Cái linh hoạt và kinh nghiệm chiến trường không bao giờ là thứ có thể lĩnh hội qua sách vở, chỉ có đánh mới học được.
Lũ quái thú kia dần lâm vào bối rối, chưa bao giờ lớp phòng thủ đáng tự hào của chúng lại bị phá hoại dễ dàng đến vậy.
Nhìn sang đại ca đầu đàn, nó cũng đã bị hạ rồi, lũ thú con này gần như không còn chiến ý để tiếp tục đánh với Lưu Tích.
Nếu là người, người còn có chí lớn để bất chấp tính mạng, liều mình đánh với kẻ tử thù.
Còn là thú, thú chỉ có cái mạng đội lên đầu, nếu thấy mình sắp chết chỉ có chạy, thấy chỗ chống lưng gặp vấn đề cũng chạy, không có ý chí.
Đó cũng là khác biệt giữa kẻ hèn nhát và người dũng cảm, một bên có chết cũng chết vinh quang, một bên dù sống cũng sống nhục nhã.
Đúng như dự đoán, lũ quái kia quay đầu bỏ chạy, cun cút như loài súc vật, à mà đúng chúng là súc vật không sai.
Lưu Tích thở dốc, hai tay hơi đau và tê, tuy rằng hắn có thể đối mặt với lũ quái thú ấy nhưng bản thân cũng hao tổn thể lực rất nhiều, mỗi lần đập lại là một lần tay rung lên.
Ngay cả Kim Bổng cũng cảm thấy quá sức, ngay lập tức biến lại thành một cây gậy nhỏ chui trong túi áo hắn.
“Ha, làm tốt lắm, vậy giờ ta cũng phải giao cho ngươi thứ ấy.” Ma Hầu nhảy từ cành cây xuống, đập bôm bốp vào vai Lưu Tích mà nói.
Quả thực, hắn cảm thấy tiềm năng từ Lưu Tích này.
Và hắn tin tưởng để giao đồ vào tay Lưu Tích, coi như một ủng hộ của hắn.
Ma Hầu nhún chân, nhảy vút về phía căn phòng trong cùng của mê cung, Lưu Tích cũng bay theo ngay lập tức, Huyết Dực sau lưng cũng đập thật mạnh.
Hai người bọn hắn nhanh chóng đáp vào bên trong, lại ở chung một nơi với người đang tập kia, với cái cây kia.
Lưu Tích lúc này mới có dịp hỏi:
“Hắn là ai?”
Dĩ nhiên, ngoài Lưu Tích, Ma Hầu, không gian này chỉ còn kẻ mặc đồ kì lạ đang tập liên tục giữa không trung kia.
Hắn mắt nhắm nghiền, không hề có dấu hiệu sẽ quan tâm đến xung quanh.
“Đó là một Bán Thần, hắn đã tới mê cung Tru Tiên Ma Trận của ta hơn hai trăm năm về trước.” Ma Hầu đáp lại, hơi nghiêm mặt lại.
Có thể nói, trong đời dài của minh, Ma Hầu cũng chẳng mấy khi gặp kẻ nào như tên đang tập liên tục kia.
Một kẻ kì dị, bị ám ảnh bởi một ý nghĩ hoang đường, một mực tuân theo ý nghĩ ấy.
“Hắn lơ lửng bằng gì?” Lưu Tích hỏi, một mực tỏ ra rất nghi ngờ.
“Bằng kĩ năng của Thuần Huyết, ngươi có thể khai mở nó khi đạt đến cấp A.
Không như Dị Huyết, càng tiến, ngươi sẽ càng đi xa bản chất của Huyết Tộc, tiến đến các trạng thái siêu việt hơn, Thuần Huyết càng tiến sẽ càng gần về nguồn cội, dần khai mở các kĩ năng bản nguyên mà một Dracula có, mà Huyết Thần từng có.”
Ma Hầu nói, càng lúc càng nhỏ giọng, độ nghiêm trọng tỏ rõ qua từng nhịp phát âm.
Nó không hề muốn nói về kẻ Thuần Huyết đang tập kia chút nào.
“Thuần Huyết có thể thao túng không gian? Mà tên kia là một Thuần Huyết?” Lưu Tích ngỡ ngàng hỏi.
“Dracula có một sức mạnh liên quan đến thao túng đồ vật, có thể bay mà không cần cánh, thậm chí còn có thể hóa hình thành loài dơi.
Đó hầu như đều là sức mạnh của chủng tộc ấy khi vạn giới chưa được phân chia.
Còn về tên kia, hắn đúng là một Thuần Huyết.”
Còn nhớ, Ma Hầu từng vô tình hỏi Lưu Tích có bay được không rồi lại tự phủ nhận, đó là vì hắn đang nhầm Lưu Tích có thể tự do di chuyển trong không gian này như kẻ đang tập kia.
Thực sự rằng khi về sau, Huyết Tộc Thuần Huyết rất mạnh, nhưng con đường đến với mức độ ấy lại không hề dễ.
Cứ nghĩ đi, quân đội thì cấp A đã là đại đô đốc, đô đốc là cấp B, phần lính từ dưới đều dưới cấp C.
Mà ở dưới cấp C, có mấy Thuần Huyết mạnh hơn Dị Huyết đâu?
Đối với Hỗn Tộc cũng như vậy, khi xưa xâm lăng, quân chúng tuy ngang cấp nhưng sức chiến đấu lại mạnh hơn, dẫu cho Huyết Giới có vài vị đại năng Thuần Huyết có khả năng khống chế đồ vật, đó cũng là quá ít để gánh lại một tập thể lớn.
Vì vậy, ở đời sống binh thường, Thuần Huyết luôn yếu hơn Dị Huyết, dẫn đến việc các thời kì Tân Huyết Hội đã tận diệt hầu như toàn bộ Thuần Huyết, trước cấp A và khai mở khả năng điều khiển đồ vật, Thuần Huyết thua Dị Huyết.
Nhưng nhắc đến hai trăm năm Thuần Huyết, Lưu Tích đột nhiên cảm thấy thứ gì đó…
Dường như, chuyện này có liên quan đến tên sát nhân trên Thiết Điện Xa.
“Hắn hiện tại là cấp bậc gì? Đã bao giờ hắn già đi chưa?” Lưu Tích ngay lập tức hỏi Ma Hầu.
“Suốt hai trăm năm qua, hắn vẫn liên tục tập và hấp thu những sợi Thuần Huyết từ Huyết Đại Thụ bên cạnh, cơ thể đã được rèn dũa đến cực hạn, khả năng điều khiển hơi thở và huyết mạch cũng cực kì điêu luyện.
Hắn hiện tại là một Bán Thần, suốt từ ngày hắn đặt chân vào đây tới giờ, hắn chưa từng già đi hay mưu cầu sức mạnh.
Khi ta hỏi hắn muốn gì, hắn chỉ đáp lại, hắn muốn “vĩnh sinh”.
Huyết Đại Thụ bên cạnh hắn vốn là một cái cây để hỗ trợ truyền máu cho những người gặp nạn, nó được đích thân Huyết Thần tạo ra và gieo ở đây.
Ta đã xây Tru Tiên Ma Trận bao quanh lấy nó, lấy nó là trung tâm, mục đích cốt yếu là để ngăn Dị Huyết phá hoại gốc cây luôn tạo ra Thuần Huyết này.”
Ma Hầu lắc đầu ngao ngán, tên kia ám ảnh với vĩnh sinh một cách thái quá, đến mức là con khỉ đen chưa từng thấy đối phương nghĩ gì khác ngoài truy cầu vĩnh sinh.
Thật kì dị và kì lạ.
Về phần Huyết Đại Thụ, nó liên tục sản sinh máu đỏ, tiết ra vào hoa hoặc quả, hơi bốc lên từ nó cũng là hơi máu.
Nhưng tên Thuần Huyết đang tập kia liên tục thu lấy những hạt máu li ti trong không gian, liên tục tập, hình thành một vòng tròn khép kín về dinh dưỡng và hoạt động.
“Ngươi với hắn, nếu đánh tay đôi, liệu ai là người thắng?” Lưu Tích hỏi, bất giác muốn hỏi thôi chứ không hề có chủ đích gì.
“Hắn có khả năng sẽ thua ta, nhưng ta chắc chắn sẽ trọng thương, không sống được thêm bao lâu nữa.” Ma Hầu đáp lại.
Đối diện với một kẻ gần như sinh ra để tập luyện và đạt đến cực hạn, chinh con khỉ đen này cũng sợ hãi trước khả năng tiến bộ và học tập ấy.
Nhưng may mắn thay, thứ tên kia truy cầu không phải là sức mạnh đỉnh cao mà là vĩnh sinh, vì vậy, hắn không phải thứ gì đó quá mạnh so với những Bán Thần khác.
Nhưng hắn không hề yếu, nói trước là vậy.
- - - - - - -
Ờm, xin lỗi vì hôm nay chỉ có một chương nha, cuối năm rồi, muôn đường muôn việc bận.
Mai là 30 Tết rồi, cũng sẽ chỉ có một chương hoặc thậm chí là không có, tôi cũng không cố được trong việc sắp xếp thời gian.
Thôi thì, đọc tạm vậy.
Chúc mọi người có một cái Tết thật vui vẻ và thoải mái, may mắn.
Quan trọng nhất vẫn là thoải mái, vì thoải mái tinh thần thì mới có động lực để tiến lên trong cuộc sống, tiếp tục cố gắng những điều mình còn dang dở và làm lại những sai lầm trong quá khứ.
Bên cạnh đó, mong mọi người tiếp tục đồng hành cùng tôi và Lưu Tích trên con đường Huyết Thần Lộ này.
Thân ái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...