Gian phòng thật rộng.
Trong gian phòng rộng đó chỉ có một cửa sổ thật nhỏ, thật cao.
Cửa sổ đóng lại không thấy cảnh vật bên ngoài.
Cửa cái cũng rất nhỏ, người có vai rộng bước vào tất phải hơi nghiêng.
Cửa cái đang mở hoát.
Tường sơn màu trắng, hình như gia chủ không muốn cho ai nhìn ra tường ấy là đá, là đất hay là sắt, vì thế cho nên lớp sơn khá dày.
Trong góc có hai cái giường, giường cây.
Trên gường mền nệm đều rất lạnh nhưng là một thứ vải thô.
Ngoài những thứ ấy ra, trong phòng chỉ còn một cái bàn khá lớn.
Trên bàn la liệt giấy tờ, một người sát nơi bàn xem xét. Thỉnh thoảng dùng bút son khuyên, sổ lại vài đường.
Cửa miệng người ấy thỉnh thoảng hé nụ cười kín đáo.
Hắn đứng mà làm việc vì trong phòng có bàn chứ không có ghế.
Hình như người này cho rằng nếu phải ngồi xuống thì tinh thần sẽ trì đốn, dễ bắt con người lười biếng, dễ dàng hư việc.
Chỉ cần sai đi một một điểm nhỏ thì đại sự cũng theo đó mà hư luôn, cũng giống như bờ đê, chỉ cần hỏng một lỗ nhỏ thì toàn đê, dù lớn cách mấy cũng sẽ vỡ ngay.
Hắn không bao giờ để cho tinh thần trì đốn.
Không bao giờ hắn để cho sai chạy một chuyện nào.
Hắn chưa bao giờ thất bại.
Một người nữa đứng sát sau lưng người đang xem xét giấy tờ.
Hắn đứng thật thẳng, thật ngay, y như một cây côn chôn sâu dưới đất.
Hắn đứng như thế không biết đã bao lâu rồi, một ngón tay của hắn cũng không may động.
Không biết từ đâu bay tới một con muỗi, chậm lại và quay quanh mặt hắn.
Mắt hắn không hề nháy.
Con muỗi đậu ngay vào mũi hắn và bắt đầu hút máu, hắn vẫn đứng êm rơ.
Toàn thân hắn y như cây đá, hắn không biết ngứa cũng không biết vui buồn, thậm chí hắn cũng biết tại sao mình lại sống.
Người đứng làm việc là Thượng Quan Kim Hồng, người đứng sau là Kinh Vô Mạng.
Họ là con người như thế ấy, trên đời có lẽ không tìm ra được người thứ ba giống họ.
Là người danh dội giang hồ, thế lực rất mạnh, tiền của thật nhiều, là một Bang chủ Kim Tiền bang thế như chỗ ở của hắn là như thế ấy, sinh hoạt thật giản đơn.
Đó là chuyện mà không ai tin được.
Bởi vì dưới mắt họ, tiền bạc chỉ là công cụ mà gái đẹp cũng chỉ là công cụ.
Tất cả những gì để hưởng thụ trên đời cũng chỉ là công cụ.
Cái mà họ đam mê nhất là quyền lực.
Quyền lực, trừ quyền lực ra, họ không cần gì cả.
Họ vì quyền lực mà sống, thậm chí sẽ vì quyền lực mà chết.
Ngoài tiếng lào xào của giấy, không còn nghe thấy tiếng gì.
Đèn đã lên rồi, trong gian phòng vẫn một màu ảm đạm.
Họ ở trong ấy không biết đã bao lâu, không biết họ đứng như thế đã bao lâu chỉ biết bóng cửa sổ từ tối đến sáng rồi lại từ sáng chuyển sang tối, hình như họ không biết mệt, cũng không biết đói.
Cộc!
Một tiếng gõ cửa, thật nhẹ.
Thượng Quan Kim Hồng không ngưng tay, không ngửng mặt.
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Ai?
Ngoài cửa đáp :
- Một trăm bảy mươi chín.
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Chuyện gì?
Ngoài cửa đáp :
- Có người cầu kiến Bang chủ.
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Người nào?
Ngoài cửa đáp :
- Hắn không chịu xưng danh tính.
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Cầu kiến bởi chuyện gì?
Ngoài cửa đáp :
- Hắn chờ gặp Bang chủ mới nói.
Kinh Vô Mạng làm thinh.
Họ làm việc hình như không có cái lối trình đi thưa lại.
Quả nhiên, Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Người ở tại đâu?
Ngoài cửa đáp :
- Ở tiền viện.
Thượng Quan Kim Hồng tay hơi chậm lại, mặt khẽ ngẩng lên :
- Giết.
Ngoài cửa đáp :
- Vâng!
Thượng Quan Kim Hồng vụt hỏi :
- Ai đưa hắn đến?
Ngoài cửa đáp :
- Đệ bát Đà chủ Hướng Tòng.
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Giết nốt.
Ngoài cửa đáp :
- Vâng!
Kinh Vô Mạng nói :
- Tôi đi.
Hai tiếng vừa dứt thì thân ảnh hắn đã mất hút ngoài xa.
Cần giết người thì không bao giờ Kinh Vô Mạng chịu ở không, nhất là đối với Hướng Tòng, người có danh hiệu Phong Vũ Lưu Tinh, cặp Lưu Tinh Chùy của hắn trong Binh Khí Phổ liệt vào hàng thứ chín, muốn giết hắn không phải chuyện dễ.
Đến cầu kiến Thượng Quan Kim Hồng là ai?
Cầu kiến hắn có chuyện gì?
Thượng Quan Kim Hồng hoàn toàn không lưu ý, hắn không có một chút hiếu kỳ.
Đúng là một con người không có tính người.
Tay hắn vẫn không ngừng, mắt hắn vẫn không ngẩng lên.
Cửa mở, Kinh Vô Mạng bước vào.
Thượng Quan Kim Hồng không hỏi “Đã giết rồi à?” vì hắn biết chuyện giết người của Kinh Vô Mạng không bao giờ thất thủ.
Hắn chỉ nói :
- Hướng Tòng nếu không đánh trả thì cho gia đình hắn một vạn lượng, còn nếu hắn có đánh trả thì diệt cả nhà.
Kinh Vô Mạng nói :
- Tôi không có giết hắn.
Thượng Quan Kim Hồng bây giờ mới ngẩng mặt lên, mắt hắn như đao xoáy vào Kinh Vô Mạng.
Mắt của Kinh Vô Mạng vẫn như mắt cá chết :
- Bởi vì người hắn mang đến tôi không thể giết.
Thượng Quan Kim Hồng rút giọng :
- Ai cũng giết.
Kinh Vô Mạng nói :
- Tôi thì tôi không thể giết một đứa bé.
Thượng Quan Kim Hồng hơi khựng lại, hắn buông bút :
- Một đứa bé?
Kinh Vô Mạng nói :
- Đúng.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Đứa bé như thế nào?
Kinh Vô Mạng nói :
- Một đứa bé bị phế võ công.
Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng lóe hào quang, hắn trầm giọng :
- Mang hắn vào đây
Một đứa bé đến gặp Thượng Quan Kim Hồng, một chuyện mà chính Kinh Vô Mạng không bao giờ tin được.
Đứa bé ấy nếu không có cái gan lớn hơn mình thì nhất định phải là điên.
Nhưng quả thật đúng là đứa bé.
Một đứa bé da mặt trắng nhợt như dưới lớp da không có máu.
Mắt hắn không sánh như những đứa trẻ khác, mắt hắn ngưng trệ, trầm trầm.
Hắn đi thật chậm, lưng hắn hơi cong.
Mới nhìn qua, sau lưng người ta có thể tưởng là một lão già.
Hắn là Long Thiếu Vân.
Bất luận là ai khi gặp một đứa trẻ như Long Thiếu Vân cũng không bao giờ chỉ ngó một lần, Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng cũng không ngoài lệ ấy.
Tia mắt của Thượng Quan Kim Hồng khi nhìn vào bất cứ ai, nhất là đối với những người mà hắn định giết thì tia mắt lại càng như có một cái dùi.
Cái dùi bén nhọn ấy đang soi vào mặt cậu bé Long Thiếu Vân.
Hắn tuy có dáng đi cú rũ nhưng mặt hắn rất tự nhiên, hắn chầm chậm bước vào cúi mình trước Thượng Quan Kim Hồng :
- Vãn bối là Long Thiếu Vân xin bái kiến Bang chủ.
Tia mắt của Thượng Quan Kim Hồng lóe ngời ngời :
- Long Thiếu Vân? Thế Long Tiêu Vân là gì?
Long Thiếu Vân đáp :
- Gia phụ.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Phụ thân sai ngươi đến đây phải không?
Long Thiếu Vân đáp :
- Vâng.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Tại sao chính hắn không đến?
Long Thiếu Vân đáp :
- Nếu gia phụ đến đây cầu kiến, chẳng những Bang chủ không tiếp mà sẽ lại giết đi.
Thượng Quan Kim Hồng rít giọng :
- Ngươi cho rằng ta sẽ chẳng giết ngươi?
Long Thiếu Vân đáp :
- Tính mạng một đứa bé còn để chỏm đang đặt nơi kẽ tay của Bang chủ, chẳng những Bang chủ không nên giết mà lại còn không thể giết.
Sắc mặt của Thượng Quan Kim Hồng dịu lại :
- Tuổi ngươi tuy nhỏ, thân thể tuy yếu nhưng gan ngươi khá lớn.
Long Thiếu Vân hỏi :
- Một con người khi có chuyện yêu cầu, bất luận là ai, gan không lớn cũng tự làm cho lớn.
Thượng Quan Kim Hồng gật đầu :
- Hay!
Hắn vụt quay lại cười với Kinh Vô Mạng :
- Chỉ nghe lời nói không, ngươi có thấy được hắn là đứa bé không nhỉ?
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
- Tôi không có nghe.
Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng dừng lại khá lâu trên gương mặt trơ trơ của Kinh Vô Mạng, nụ cười trên môi hắn tắt ngay.
Theo dõi cử chỉ, sắc diện của hai người đối diện, Long Thiếu Vân chợt thấy vô cùng thích thú, hình như chú rất khoái cái cung cách gỗ đá của họ.
Thượng Quan Kim Hồng vẫn nhìn Kinh Vô Mạng :
- Không nói, chính là cái hay của ngươi nhưng không nghe nói thì lại chính là cái dở có thể làm cho ngươi trí mạng.
Kinh Vô Mạng làm thinh, đôi mắt cá trê của hắn không hề nháy.
Thượng Quan Kim Hồng quay lại :
- Cầu kiến cho chuyện gì?
Long Thiếu Vân nói :
- Mỗi một chuyện rất có nhiều cách nói,vãn bối có thể đem chuyện này nói dài dòng một chút nhưng thì giờ của Bang chủ là vàng ngọc, vãn bối không dám hà lạm, vãn bối sẽ nói thẳng một cách thật nhanh.
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tốt, đối với hạng người hay nói loanh quanh, phương pháp duy nhất của ta là tiện ngay lưỡi họ.
Long Thiếu Vân nói :
- Vãn bối đến đây định bàn với Bang chủ một chuyện trao đổi.
Thượng Quan Kim Hồng gặn lại :
- Trao đổi?
Sắc mặt của hắn càng sắc lạnh, hắn nói tiếp từng triếng :
- Trước đây cũng có người đến nói với ta về chuyện trao đổi, ngươi có muốn nghe sự đáp ứng của ta với người ấy hay không?
Long Thiếu Vân nói :
- Vãn bối xin nghe.
Thượng Quan Kim Hồng nói như thét :
- Loạn đao phân thây.
Sắc mặt của Long Thiếu Vân vẫn thản nhiên, hắn nói giọng điềm đạm :
- Nhưng chuyện trao đổi này không giống những người khác, nếu không thế thì vãn bối đâu dám đến.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Trao đổi là trao đổi chứ có gì không giống?
Long Thiếu Vân nói :
- Chuyện trao đổi này đối với Bang chủ có trăm lợi chứ không một hại.
Thượng Quan Kim Hồng nhướng mắt :
- Sao?
Long Thiếu Vân nói :
- Bang chủ uy lừng thiên hạ, giàu muôn xe, tất cả những gì quí báu trên đời, Bang chủ không hề thiếu.
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Đúng và vì thế ta không cần nói chuyện trao đổi với ai.
Long Thiếu Vân nói :
- Nhưng còn có một vật mà chưa chắc Bang chủ đã có.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Nói?
Long Thiếu Vân vẫn từ tốn :
- Bản thân của vật đó có thể cũng chẳng có gì cao nhưng đối với riêng Bang chủ thì lại khác.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Tại sao?
Long Thiếu Vân đáp :
- Tại vì trên đời này, cái gì mình muốn mà không được thì cái đó riêng đối với mình là quí giá.
Thượng Quan Kim Hồng trừng mắt :
- Nhưng cái ngươi nói đó là gì?
Long Thiếu Vân đáp :
- Cái mạng của Lý Tầm Hoan.
Ánh mắt lạnh băng băng của Thượng Quan Kim Hồng vùng lóe lửa, hắn hơi chồm tới :
- Nói lại?
Long Thiếu Vân nói :
- Cái mạng của Lý Tầm Hoan hiện năm trong tay chúng tôi, nếu Bang chủ muốn thì bất cứ lúc nào vãn bối cũng xin dâng lên.
Thượng Quan Kim Hồng lặng thinh.
Phải chờ cho đến khi ánh mắt của hắn lạnh lại như bình thường, hắn nói chậm chạp :
- Lý Tầm Hoan thì có gì? Ta chưa bao giờ xem hắn vào đâu cả.
Long Thiếu Vân nói :
- Đã thế, vãn bối xin cáo thối.
Vừa dứt tiếng sau cùng, hắn vòng tay khom mình ra cửa.
Hắn đi rất chậm nhưng không hề ngó lại.
Thượng Quan Kim Hồng cũng không nhìn theo hắn.
Long Thiếu Vân cứ chầm chậm đi ra, hắn đưa tay xô cửa.
Thượng Quan Kim Hồng vụt nói :
- Đứng lại.
Ánh mừng lộ nhanh trên đôi mắt nhưng cũng được dập tắt thật nhanh, Long Thiếu Vân lại giữ y tia mắt lờ đờ và khẽ vòng tay :
- Bang chủ có điều chi dặn bảo?
Thượng Quan Kim Hồng không nhìn Long Thiếu Vân, tia mắt chăm chăm vào ánh lửa trên bàn :
- Ngươi muốn đem cái mạng của Lý Tầm Hoan để đổi lấy gì?
Long Thiếu Vân đáp :
- Gia phụ ngưỡng mộ uy danh của Bang chủ đã lâu, chỉ hiềm vì không có cơ bái kiến.
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng :
- Không cần những lời đó, ngươi muốn cần những gì?
Long Thiếu Vân nói :
- Gia phụ mong thiên hạ quần hùng được cùng với Bang chủ bái giao.
Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng vụt bắn ra những tia giận dữ nhưng cũng được dập tắt rất nhanh :
- Xem chừng Long Tiêu Vân cũng tưởng xứng đáng là kẻ thông minh thế nhưng trong chuyện này hắn quá ngu.
Long Thiếu Vân nói :
- Cách làm này quả thật có ngu nhưng cái ngu nhất cũng là cái thường công hiệu nhất.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi nắm chắc chuyện bàn về trao đổi này kết quả à?
Long Thiếu Vân đáp :
- Vâng.
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Nếu như thế thì hắn không cần sai ngươi đến.
Long Thiếu Vân nói :
- Bởi vì nếu thay người khác thì không sao diện kiến Bang chủ.
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Các ngươi vốn là chủ trong việc trao đổi này nhưng ngươi đến đây thì cuộc diện đã đổi thay.
Long Thiếu Vân nói :
- Ý Bang chủ muốn nói là sẽ dùng vãn bối để uy hiếp gia phụ, buộc phải giao Lý Tầm Hoan?
Thượng Quan Kim Hồng nhếch môi :
- Đúng, khá lắm.
Long Thiếu Vân bật cười :
- Bang chủ là bậc sáng suốt biết người biết ta nhưng đối với gia phụ thì lại hiểu lầm.
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt :
- Chẳng lẽ hắn bằng lòng để ta giết ngươi chứ không chịu giao Lý Tầm Hoan?
Long Thiếu Vân gật đầu :
- Đúng như thế.
Thượng Quan Kim Hồng nhướng mắt :
- Chẳng lẽ hắn không phải là người?
Long Thiếu Vân nói :
- Là người nhưng người cũng có nhiều loại.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Hắn thuộc loại nào?
Long Thiếu Vân nói :
- Gia phụ và Bang chủ cùng một loại người, khi cần đạt mục đích thì không từ một thủ đoạn nào, không từ một sự hy sinh nào.
Môi của Thượng Quan Kim Hồng mím lại, mím lại trông như một sợi chỉ kéo ngang.
Thật lâu, hắn nói từ từ :
- Gần suốt hai mươi năm nay không có người nào dám nói trước mặt ta câu ấy.
Long Thiếu Vân nói :
- Bởi vì Bang chủ là loại người như thế nên vãn bối mới dám nói những lời như thế, chỉ có những lời như thế có thể khơi động được loại người như thế.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn sững vào mặt Long Thiếu Vân :
- Nếu ta không bằng lòng thì chẳng lẽ các ngươi lại thả Lý Tầm Hoan?
Long Thiếu Vân gật đầu :
- Hay, sẽ thả.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Các ngươi không sợ hắn báo thù à?
Long Thiếu Vân nói :
- Hắn thuộc về loại người khác, hắn không bao giờ làm những chuyện như thế.
Hắn mỉm cười nói tiếp :
- Nếu hắn chịu làm những chuyện như thế thì hắn không gặp những bi thảm ngày nay.
Thượng Quan Kim Hồng gắt giọng :
- Các ngươi có thể tha hắn, thế thì tại sao các ngươi không nghĩ rằng ta có thể giết hắn?
Long Thiếu Vân không trả lời thẳng mà lại nói :
- Tiểu Lý Phi Đao trăm phát không sai một.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi cho rằng ta cũng tránh được phi đao của hắn.
Long Thiếu Vân hỏi lại :
- Ít nhất Bang chủ phải thấy rằng không nắm chắc phần thắng, có phải thế không?
Thượng Quan Kim Hồng hừ hừ trong cổ chứ không chịu trả lời.
Long Thiếu Vân nói tiếp :
- Giá trị cái mạng của Bang chủ lớn hơn mọi vật trên đời không lẽ lại mang đi làm chuyện mạo hiểm như thế hay sao?
Vành môi của Thượng Quan Kim Hồng mím chặt.
Long Thiếu Vân nói :
- Huống chi, võ công của gia phụ tuy không cao nhưng thanh danh địa vị, thủ đoạn và cơ mưu thì không dưới một ai, nếu Bang chủ và người kết nghĩa huynh đệ thì chỉ có lợi chứ không có hại.
Trầm ngâm một lúc, Thượng Quan Kim Hồng vụt hỏi :
- Lý Tầm Hoan cũng là huynh đệ của cha ngươi phải không?
Long Thiếu Vân đáp :
- Vâng.
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt :
- Hắn đã bán đứng Lý Tầm Hoan thì làm sao biết được rằng hắn sẽ chẳng bán đứng ta?
Long Thiếu Vân cười :
- Bởi vì Bang chủ không phải là Lý Tầm Hoan.
Câu trả lời thật đơn giản mà cũng thật là sắc bén.
Thượng Quan Kim Hồng vụt cười ha hả :
- Đúng, cho dầu Long Tiêu Vân có gan dám bán đứng ta thì không làm sao có được thủ đoạn to lớn như thế.
Long Thiếu Vân hỏi :
- Bang chủ đã bằng lòng?
Tiếng cười ngon trớn của Thượng Quan Kim Hồng vụt tắt ngang :
- Làm sao ta biết được rằng Lý Tầm Hoan đang ở trong tay các ngươi?
Long Thiếu Vân nói :
- Bang chủ chỉ cần phát thiếp mời thiên hạ anh hùng đến dự lễ kết giao giữa Bang chủ và gia phụ.
Thượng Quan Kim Hồng ngắt ngang :
- Ngươi cho rằng họ dám đến à?
Long Thiếu Vân nói :
- Đến hay không, điều đó không quan trọng, chỉ cần họ biết là mục đích đạt thành.
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt :
- Ngươi nghiên cứu vấn đề chu đáo lắm.
Long Thiếu Vân nói :
- Chuyện này có lẽ Bang chủ cũng phải nghiên cứu lại, vãn bối tạm dừng chân tại Như Vân khách sạn để đợi tin.
Hắn chậm rãi nói tiếp :
- Chỉ cần Bang chủ phát thiếp mời và có người nhận được thì vãn bối sẽ dẫn độ Lý Tầm Hoan đến Tổng Đàn.
Thượng Quan Kim Hồng nhướng mắt :
- Dẫn hắn đến đây? Hừ, chỉ sợ cha con ngươi không đủ sức làm chuyện đó.
Long Thiếu Vân nói :
- Chuyện đó tự nhiên vãn bối rất biết, cả Tâm Mi đại sư của Thiếu Lâm và Điền đại gia ngày trước cũng không làm được, vãn bối có biết nhưng.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi nhanh :
- Nhưng sao?
Long Thiếu Vân đáp :
- Trên đường dẫn độ Lý Tầm Hoan, nếu Kinh tiên sinh hộ tống thì vạn sự đạt thành.
Thượng Quan Kim Hồng trầm ngâm không nói.
Kinh Vô Mạng vùng lên tiếng :
- Tôi đi.
Long Thiếu Vân mừng lên ánh mắt, hắn vòng tay cúi mình :
- Đa tạ.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Võ công của ngươi bị phế không thể nào khôi phục, người hạ thủ có phải là Lý Tầm Hoan?
Long Thiếu Vân nghiến răng gật đầu :
- Đúng.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi gặn :
- Ngươi căm hận hắn?
Long Thiếu Vân nắm chặt hai tay :
- Đúng.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn chăm chú vào hắn và nói từng tiếng một :
- Đáng lý ngươi nên cảm kích hắn.
Long Thiếu Vân ngạc nhiên :
- Cảm kích hắn?
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng :
- Nếu hắn không phế võ công của ngươi thì hôm nay ngươi sẽ chết tại chỗ này.
Long Thiếu Vân cúi mặt làm thinh.
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tuổi ngươi còn nhỏ mà lại thâm độc tàn nhẫn như thế, chỉ chừng hai mươi năm nữa ngươi sẽ tranh hùng hơn kém với ta, ta làm sao để cho ngươi sống được, nếu ngươi không bị phế võ công?
Long Thiếu Vân cắn môi rướm máu nhưng hắn cứ cúi gầm mặt xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...