Vương Đằng không rời khỏi Mạc gia mà về lại nơi mình ở.
Theo lý mà nói, Mạc Sơn rắp tâm muốn dồn hắn vào chỗ chết, hắn nên rời khỏi Mạc gia sớm nhất có thể mới phải.
Thế nhưng Vương Đằng lại không làm như vậy.
Trong tay hắn đang nắm giữ Thiên Kiếm Lệnh. Đối với hắn mà nói, ở lại Mạc gia mới là an toàn nhất, trừ phi Mạc gia muốn bị diệt tộc, nếu không chắc chắn bọn họ không dám ra tay với hắn ở Mạc gia.
Đối với một gia tộc nhỏ như Mạc gia thì Vạn Kiếm Tông chẳng khác nào một con quái vật khổng lồ.
Dù cho Vương Đằng chỉ nhận được một chiếc Thiên Kiếm Lệnh, còn chưa chính thức bái nhập Vạn Kiếm Tông để tu hành nhưng Mạc gia cũng không dám động đến hắn, ngay cả lén lút ra tay cũng không dám.
Đây chính là cái uy của Vạn Kiếm Tông, không ai dám xúc phạm.
Đối với Mạc gia, Vương Đăng có thể chết nhưng nhất định không được chết ở Mạc gia, nếu không Mạc gia có nguy cơ sẽ phải gánh chịu tai hoạ ngập đầu.
Cho nên, chỉ cần Vương Đẳng ở tại Mạc gia thì Mạc gia sẽ không dám động tới hắn để tránh rước họa vào thân.
Nhưng nếu như Vương Đẳng rời khỏi Mạc gia thì Mạc gia sẽ không cần phải kiêng ky điều này nữa, đến lúc đó, chắc chắn bọn họ sẽ phái người âm thầm truy sát hắn.
Vương Đằng hiểu thấu điều này nên mới không rời khỏi Mạc gia.
“Đăng Nhi, Mạc gia ta có lỗi với ngươi, để ngươi phải chịu thiệt thòi lớn như thế, ta... Ôi!”
Trong căn phòng yên tĩnh, Mạc Thiên nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Vương Đăng, trong lòng không khỏi áy náy, buông một tiếng thở dài rồi lắc đầu rời đi.
Vương Đằng không có phản ứng gì với việc Mạc Thiên rời đi, hắn vẫn ngồi đờ đẫn bên bàn.
Hắn lấy một tấm lệnh bài cổ xưa ra xem. So với tấm Thiên Kiếm Lệnh sáng lên thần quang ba màu thì trông tấm lệnh bài này quá đỗi bình thường.
Tấm lệnh bài cổ xưa này là vật duy nhất mà phụ thân để lại cho hắn, cả hai mặt lệnh bài đều có khắc những hình vẽ cổ xưa và phức tạp.
“Phụ thân... Từ nhỏ phụ thân đã dạy bảo Đằng Nhi phải làm người tốt, đối xử chân thành với người khác nhưng phụ thân... Lại quên nói cho Đằng Nhi biết lòng người hiểm ác!”
Vương Đằng vuốt nhẹ tấm lệnh bài trong tay, trong lòng cảm thấy buồn bã và phẫn nộ.
Hắn đã làm người tốt, đối xử chân thành với người ta, coi người của Mạc gia như người thân của mình, để áp chế hàn độc của Cửu Âm Tuyệt Thể cho Mạc Tương mà hắn từ bỏ cơ hội đi theo Thiên Kiếm tôn giả tới Vạn Kiếm Tông tu hành, thậm chí vì cứu tính mệnh Mạc Tương mà hắn đã cấy ghép Thần Mạch Chí Tôn cho nàng ta nhưng cuối cùng hắn nhận lại được gì?
“Không! Ta không cam tâm!”
Vương Đằng gầm khẽ, đột ngột siết chặt tấm lệnh bài trong tay, oán khí ngợp trời bốc lên từ cơ thểt
Thế nhưng, ngay sau đó, Vương Đằng lập tức biến sắc, chiếc lệnh bài trong tay hắn chợt trở nên nóng hổi. Theo phản xạ có điều kiện, hắn lập tức ném tấm lệnh bài đi.
“Đây là..." Vương Đằng ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm tấm lệnh bài cổ. Tấm lệnh bài cổ đó không rơi xuống đất mà nổi lơ lửng giữa không trung.
Một luồng oán khí vô hình tuôn ra từ người Vương Đẳng, bị hút vào trong tấm lệnh bài cổ.
Những hoa văn phức tạp trên tấm lệnh bài đó sáng lên, tỏa ra ánh sáng màu đỏ máu.
Khi tấm lệnh bài sáng lên hết cỡ, nó chợt hóa thành một luồng sáng đỏ, lao thẳng vào giữa trán của Vương Đằng. Vương Đăng kêu đau, sau đó lập tức thấy trời đất quay cuồng. Ngay khoảnh khắc sau đó, hắn phát hiện ra mình không còn ở trong căn phòng ban nãy nữa mà đang ở trong một không gian rộng vài trượng.
Trên những bức tường xung quanh có chạm trổ vô số hoa văn phức tạp, bên cạnh mỗi hoa văn đó lại có những chữ cổ, hình như là chú giải cho những mảng hoa văn đó.
Vương Đằng ngơ ngác, quay người nhìn quanh. Hắn phát hiện ra trong không gian này có khoảng chín tấm cửa đá đóng chặt. Trên mỗi cánh cửa đều có khắc những hình vẽ phức tạp.
Ngoài ra, trong chính giữa không gian này còn có một cái ao máu, máu bên trong ao không ngừng sôi lên sùng sục. Bên cạnh ao máu có mười cây cột, trên mỗi cây cột đều có hình chạm trổ.
Lần này, Vương Đằng nhận ra những hình chạm trổ này. Mười cột đá này chạm trổ hình mười con hung thú thời Thái Cổi
“Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Kỳ Lân, Côn Bằng, Đằng Xà, Thao Thiết, Toan Nghê, Cùng Kỳ...”
Vương Đằng nghẹn họng. Mỗi một cột đá là một con hung thú Thái Cổ sinh động như thật. Hắn quan sát thật kĩ lưỡng, lập tức cảm nhận được hơi thở chết chóc ngập trời ập về phía hắn, xô hắn ngồi phệt mông xuống đất, cả người toát mồ hôi lạnh.
“Một kẻ phàm trần không có mạch? Không... Không đúng, võ mạch của ngươi đã bị người ta rút ra rồi à?”
Đúng lúc này, bên tai Vương Đằng đột nhiên vang lên một giọng nói làm người ta giật mình sợ hãi, một bóng đen tựa như hồn ma chợt hiện ra bên cạnh hắn.
“Ngươi... Ngươi là ai?”
Lông tơ toàn thân Vương Đằng dựng đứng, đối phương quá đỗi kỳ lạ, đột ngột xuất hiện, đứng lơ lửng bên cạnh hắn, cơ thể mờ ảo, điều đáng sợ nhất là hơi thở của người này có lệ khí rất nặng, sát khí rất nồng.
“Ta là ai ư?”
Bóng đen kia buồn bã đáp: “Ta chỉ là một tàn hồn không cam lòng bị chôn vùi, một vong linh không cam lòng chịu chết!”
Vương Đằng nhìn thấy rõ khuôn mặt của bóng đen.
Đó là một nam nhân trung niên đầy oai nghiêm có thân thể cực kỳ cường tráng, tỏa ra khí thế đáng sợ.
Nam nhân trung niên đột nhiên nhìn về phía Vương Đăng, ánh mắt ẩn chứa sự phẫn nộ và không cam lòng giống Vương
Đằng lúc nấy.
“Một trăm nghìn năm qua, ngươi là kẻ thứ một ngàn lẻ một đi vào trong Thần Ma Lệnh!”
“Nếu ngươi đã tới đây thì hãy tiếp nhận truyền thừa của ta, sau này... Thay ta giết tới Thần Giới!”
Nam nhân trung niên lên tiếng, tiếng nói như sấm nổ bên tai Vương Đằng.
“Giết tới Thần Giới?” Vương Đăng nghe vậy hãi hùng khiếp vía.
Thần Giới, đây là một nơi được nhắc đến trong truyền thuyết, chẳng biết có tồn tại thật hay không!
Vậy mà người thần bí này lại mở miệng bảo hắn giết tới Thần Giới?
“Tiền... Tiền bối, hẳn là ngươi... Là người của Thần Giới?” Vương Đăng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Ta chính là người đứng đầu của bảy mươi hai Ma Thần ở Thần Giới, Vô Thiên Ma Chủ!”
“Cái... Cái gì cơ?” Vương Đăng sợ tới nỗi không nói nên lời.
Người đứng đầu của bảy mươi hai Ma Thần ở Thần Giới... Đó là một nhân vật như thế nào chứ?
Cho dù Vương Đăng không biết rốt cuộc Ma Thần của Thần Giới mạnh cỡ nào nhưng chỉ riêng mấy chữ “người đứng đầu của Ma Thần” thôi đã đủ thể hiện rõ ràng sự mạnh mẽ của bóng đen trước mặt hắn.
Vương Đăng vừa hãi hùng khiếp vía vừa vô cùng kích động, không ngờ hắn lại có một cơ duyên lớn như vậy.
Thế nhưng, nghĩ đến chuyện mình đã không còn Thần Mạch Chí Tôn nữa, Vương Đằng không khỏi cảm thấy buồn bã. Dẫu vậy, hắn vẫn ôm một tia hi vọng hỏi: “Tiền bối, ta... Không có võ mạch, liệu ta vẫn có thể tiếp nhận truyền thừa của ngài chứ?”
“Không sao, ngươi có nhìn thấy ao máu kia không? Trong đó có máu của các hung thú thời Thái Cổ đã được pha loãng là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Kỳ Lân, Côn Bằng. Chỉ cần ngươi có thể chịu đựng được quá trình tôi luyện trong ao máu này thì chỉ một võ mạch thôi có là gì? Nó có thể tôi rèn kinh mạch toàn thân của ngươi thành võ mạch mạnh nhất!”
“Gì cơ? Tôi rèn kinh mạch toàn thân thành võ mạch mạnh nhất ư?”
Vương Đằng ngây người, chuyện này quả là đáng sợ.
“Đúng vậy, có điều điều kiện tiên quyết là ngươi có thể chịu đựng được sự tôi rèn của ao máu này. Trước ngươi, từng có một ngàn người tới đây muốn có được truyền thừa của ta nhưng kết quả đều không thể chịu đựng được quá trình tôi rèn bên trong ao máu, hóa thành máu!”
Vô Thiên Ma Chủ lạnh lùng nói: “Ngươi muốn lấy được truyền thừa của ta thì nhất định phải chịu đựng được quá trình tôi rèn của ao máu này. Bây giờ, ngươi có còn muốn tiếp nhận truyền thừa của ta nữa hay không?”
“Ta muốn!”
Vương Đằng đáp chắc nịch, không chút do dự.
Chuyện tới nước này, hắn đã không còn lựa chọn nào khác!
Hắn phải mạnh lên, phải lấy lại khả năng tu hành, đây là cơ hội hội duy nhất của hắn!
Cho nên, cho dù phải đặt cược bằng cả tính mệnh, hắn cũng không tiếc!
Vô Thiên Ma Chủ hơi do dự khi nhìn về phía hắn, cuối cùng vẫn mở miệng nhắc nhở: “Còn một việc ta phải nhắc nhở ngươi. Nếu như tiến vào ao máu tôi rèn thành công thì đương nhiên ngươi sẽ có một cuộc đời mới, đạt được lợi ích ngoài sức tưởng tượng nhưng nó vẫn có một chỗ tai hại.”
“Bên trong ao máu này là máu của mười đại hung thú thời Thái Cổ được pha loãng. Mặc dù ban đầu ta đã luyện hóa chúng bằng thủ pháp đặc biệt, loại trừ phần lớn sát khí của hung thú Thái Cổ nhưng vẫn còn sót lại một lượng nhỏ.”
“Khi ngươi tiến vào ao máu tôi rèn, những sát khí còn tôn dư này cũng sẽ bị ngươi hấp thụ cùng với máu của hung thú Thái Cổ. Đến lúc đó, nó sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của ngươi, khiến ngươi dễ nóng giận, khát máu. Nếu như đạo tâm của ngươi không đủ kiên định thì thậm chí có khả năng sẽ khiến ngươi quên mất bản thân mình, trở thành một ma đầu chỉ còn biết giết chóc.
“Dẫu vậy, ngươi vẫn sẵn sàng tiếp nhận truyền thừa của ta chứ?”
Vô Thiên Ma Chủ hỏi lại hắn một lần nữa.
Nghe thấy Vô Thiên Ma Chủ nhắc nhở như vậy, Vương Đăng nở nụ cười buồn bã: “Ta vốn có một tấm lòng son nhưng không ngờ tốt quá lại hóa dở. Nếu vậy thì ta sẽ hóa thành Tu La chốn nhân gian, để xem tình nghĩa, đạo lý ở thế gian nặng bao nhiêu?”
Vô Thiên Ma Chủ nghe vậy, mắt sáng lên, nhìn chăm chú Vương Đằng một lát, sau đó không nói những lời thừa thãi nữa: “Nếu ngươi đã suy nghĩ thông suốt rồi thì hãy nhảy xuống ao máu đi. Ta truyền cho ngươi cách tôi thể, ngươi cứ làm theo đó, dùng sức mạnh của máu hung thú Thái Cổ trong ao máu tôi rèn bản thân. Bao giờ máu trong ao máu không còn đặc sệt nữa thì ngươi có tư cách tiếp nhận truyền thừa của ta.”
Nói rồi, Vô Thiên Ma Chủ bắn ra một vệt kim quang, biến mất ở giữa trán của Vương Đằng, hóa thành một bản phương pháp tôi luyện thân thể.
Phương pháp này vừa xuất hiện trong đầu Vương Đằng là hắn lập tức cảm nhận được ngay một luồng khí mênh mông.
Mạnh hơn nhiều bất kỳ phương pháp tu luyện nào mà hắn từng tiếp xúc.
Hản không chút chần chừ đi thẳng về phía ao máu được chín cột đá vây quanh kia, biểu cảm kiên định, trực tiếp nhảy vào trong ao.
Ngay lập tức, Vương Đăng cảm thấy đau như bị lửa thiêu.
Hắn căn chặt răng, ngồi xuống ao máu, vận dụng phương pháp tôi thể mà Vô Thiên Ma Chủ truyền cho hắn, cảm giác đau đớn giảm bớt một chút.
Lúc này, sự căm hận, oán giận với bọn Mạc Tương trong lòng hắn hóa thành sức mạnh vô biên.
Hắn quên hết mọi thứ, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất là kiên trì!
Chớp mắt đã ba tháng trôi qua.
Ngày hôm ấy, Vương Đằng mở bừng hai mắt ra, đôi mắt hắn bắn ra hai tia huyết quang bắn vào bức tường gần đó, làm phát ra một tiếng nổ lớn!
Máu bên trong ao máu đã hoàn toàn trong vắt.
Ao sâu lộ rõ đáy. Bên dưới đáy ao có tản mác không ít nhãn trữ vật, chúng là đồ còn sót lại của những người đã xuống ao máu trước Vương Đằng nhưng không chịu đựng nổi quá trình tôi rèn của ao máu nên bị hòa tan!
Vô Thiên Ma Chủ đứng bên cạnh theo dõi không khỏi giật mình. Vốn ông ta chỉ cần Vương Đằng có thể kiên trì đến khi máu không còn đặc sệt nữa là đã có thể tiếp nhận truyền thừa của ông ta.
Nhưng hiện tại, Vương Đằng đã trực tiếp hấp thụ hoàn toàn sức mạnh của ao máu, ao máu trở nên trong vắt. Điều này làm Vô Thiên Ma Chủ khiếp sợ nhưng hơn hết, ông ta cảm thấy kích động và chờ mong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...