Mục Nhiên hít một hơi sâu rồi tựa lưng vào ghế, xụi lơ ngồi. Có chút mệt mỏi, đều không phải vì đêm qua hắn cùng Phương Thành đi chơi cả đêm, mà là nửa đêm khi hắn về nhà thì người thân lo lắng hỏi han đến tận sáng sớm. Từ nhỏ đến lớn, hắn bởi tình cảnh gia đình mà chưa bao giờ ra ngoài chơi nửa đêm nửa hôm mới về, bình thường nếu về muộn một chút sẽ gọi điện về báo với người nhà một tiếng, để họ không phải lo lắng. Thế nhưng đêm qua, hắn không chỉ nửa đêm mới về nhà, mà còn không không gọi điện báo cáo. Cũng bởi vì vui quá nên hắn quên mất. Thực sự là rất vui, Phương Thành không chỉ dẫn hắn tới chợ đêm ăn vặt, còn lái xe dẫn hắn lên núi ngắm cảnh đêm. Hắn cho tới bây giờ vẫn không hiểu được vì sao ăn nhiều như vậy, cùng nhau ăn, chua, cay, mặn, ngọt lại đầy dầu mỡ… Ăn đến phát no rồi, nhưng thấy Phương Thành vẫn còn ăn nhiệt tình, chính hắn cư nhiên nghĩ không muốn thua kém nên lại lao vào ăn tiếp, chẳng qua lúc đó hắn không nghĩ rằng kết quả là phải một buổi tối ôm WC. Sau đó lại cùng nhau lên núi ngắm cảnh đêm, mùa hạ vào ban đêm, gió thoảng mát mẻ, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao, cúi đầu xa xa là phố xá về đêm đèn điện nổi bật dường như đang cùng những vì tinh tú tỏa sáng (đoạn lày chém==”
), khiến người ta mê say. Thế nhưng, điều khiến hắn trầm mê chính là, mỗi khi hắn quay sang nhìn Phương Thành ở bên cạnh, lần nào cũng đúng lúc cậu đang tươi cười, bất luận cái gì đều như vầng sáng mang đến ấm áp cho hắn… “Lạc!”
Có cái gì đó đập vào cửa sổ thủy tinh phát ra thanh âm khiến Mục Nhiên chú ý, khi hắn quay đầu muốn nhìn xem có gì đập vào cửa sổ, hắn bỗng ngây người một chút. Là Phương Thành, cậu lúc này ngồi xổm trên cành cây, cười ra hiệu rằng sẽ ngồi ở lầu hai đối diện với phòng làm việc hội học sinh của Mục Nhiên. Hành động nhanh quá khiến Mục Nhiên phải suy nghĩ mất một lúc (Ôi em ngỡ anh thông minh là Mục ca), khi hắn hiểu ra thì Phương Thành đã trèo thoăn thoắt trên cây, bây giờ chỉ còn lại Mục Nhiên trong phòng làm việc hội học sinh. Chân thành cái con khỉ. Nhìn Phương Thành động tác linh hoạt nhảy xuống đất, Mục Nhiên không khỏi nghĩ như vậy. Đứng vững lại Phương Thành mới quay về hướng Mục Nhiên mà cười, sau đó hắn cầm một gói chỉ đông tây liên hồi đưa tới trước mặt Mục Nhiên. “Này, đây là bữa sáng của anh!”
“Bữa sáng của tôi?!”
Mục nhiên nghi ngờ cầm lấy rồi mang đến bàn mở ra. Mục Nhiên mang gói mở ra, là một hộp cơm. Mở nắp hộp cơm ra, Mục Nhiên ngắm rồi liếc mắt nhìn Phương Thành đang mong chờ. Chớp chớp mi, Mục Nhiên không nói không rằng mở hẳn nắp hộp ra —— Là bánh sủi cảo hấp nóng! Nhìn chằm chằm vào hộp cơm với bánh sủi cảo, Mục Nhiên quay đầu lại, “Là cậu làm sao?”
“Tôi không có thời gian làm vào sáng sớm!”
Phương Thành dáng tươi cười sáng lạn ngồi tại bàn của Mục Nhiên, “Tôi là mua trên phố mang tới. Bất quá hôm nào tôi cũng sẽ làm, lần sau lúc rảnh rỗi tôi sẽ làm cho anh ăn.”
Cậu nói khiến Mục Nhiên tâm tư sinh ra một tia chờ mong, ngay cả bản thân Mục Nhiên cũng kinh ngạc vì tâm tình của mình, tâm hắn đang rối loạn… “Ăn đi a, Mục Nhiên, bánh sủi cảo đang còn nóng ăn mới tốt. Tôi vì không muốn sủi cảo trước khi mang đến trường đã nguội, nên vội vàng chạy thẳng tới trường học mang cho anh ăn đó.”
Thấy Mục Nhiên bất động, Phương Thành giục hắn nhanh nhanh. Phương Thành nói khiến Mục Nhiên ánh mắt thâm trầm nhìn hắn, “Vì sao? Vì sao muốn vội đưa cái này cho tôi ăn? Chúng ta mới biết nhau chẳng phải mới có ba ngày thôi sao? Tôi với cậu làm gì đã đủ giao tình để cậu phải mang bữa sáng đến cho tôi?!”
(cấy thằng vô tâm >w//////
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...